Ôn Lương Diệu suy nghĩ, nói với cô: “Ăn trước đi.”
“Tại sao?”
“Sợ em sẽ mệt.”
Gương mặt Hình Nhất Nặc đỏ lên, cô nuốt nước miếng, cái gì đều không nói, thành thật ăn.
Đầu óc có chút trống rỗng, hơn nữa suy nghĩ vẫn còn hỗn loạn, ngẫm lại chuyện này nên làm thế nào.
Cô trộm nhìn về phía người đàn ông đối diện, anh tự nhiên trầm ổn, ánh mắt lắp lánh mị hoặc thâm thúy làm cô đỏ mặt.
Hình Nhất Nặc ăn xong, lại uống một ngụm rượu: “Em đi tắm trước.”
“Ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi, vừa ăn no không nên tắm rửa.”
Ôn Lương Diệu thuyết phục một câu.
Hình Nhất Nặc đành ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa của anh, nhìn thân ảnh anh đang thu dọn bàn ăn, cô đứng dậy muốn phụ giúp.
“Ngồi đi.” Ôn Lương Diệu dịu dàng nói.
Hình Nhất Nặc đành ngồi xuống, đôi mắt ngắn nước chăm chú nhìn thân ảnh của anh.
Ánh đèn chiếu lên bóng lưng đang rữa chén dĩa của Ôn Lương Diệu, như thể anh có vầng sáng.
Hình Nhất Nặc chống cằm, chăm chú nhìn anh.
Mà lúc này, Ôn Lương Diệu xoay người lại, mái tóc đen mềm mại rũ trên cái trán tron bóng của anh, anh ngắng đầu nhìn lại, ánh mắt ôn nhu, khuôn mặt tuấn nhã giống như muốn đóng băng thời gian.
Hình Nhất Nặc không khỏi nhìn đến ngây người, trong đầu nhớ lại bộ dạng vừa rồi của anh.
Thời gian rất ưu đãi anh, cho dù anh càng lúc càng thành thục, nhưng sơ tâm vẫn không thay đổi, khí chất trên người anh không bị thế giới này vấy bẩn, anh vẫn sạch sẽ như vậy.
Sạch sẽ đến mức khiến người ta muốn ở trên người anh vẽ lên màu sắc của riêng mình.
Hình Nhất Nặc nghĩ đến hành động của chính mình đêm nay, trong lòng cô không khỏi âm thầm xấu hồ.
Đúng lúc này, cô thấy Ôn Lương Diệu đang đi về phía cô.
Cô đột nhiên cảm thấy bụng dưới ươn ướt, một dòng nước ấm chảy xuống.
Đợi đã, không phải chứ!
Đôi mắt Hình Nhất Nặc lập tức mở lớn, sau đó cảm nhận được nguồn nhiệt không ngừng.
Cô ngắng đầu nhìn người đàn ông đang đi đến, không dám nhúc nhích.
“Làm sao vậy?” Ôn Lương Diệu liếc nhìn bộ dạng ngồi nghiêm chỉnh của cô.
“Em… em đến cái đó rồi.” Hình Nhất Nặc thật sự có một loại > .r F$ > £ cảm giác muốn hỏng mắt.
Tại sao lại là tối nay? Chết tiệt thật, ngay cả cơ thể cũng chống lại cô sao?
Ôn Lương Diệu nghe xong, không khỏi cong môi cười: “Không sao, anh có thể đợi.”
“Em không có mang cái đó…”
“Anh mua cho em.” Ôn Lương Diệu nói xong, cầm lấy điện thoại cùng chìa khóa, nói với cô: “Ở trong phòng không được chạy loạn, đợi anh quay về.”
Hình Nhất Nặc lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Ôn Lương Diệu vừa đi, cô liền vào phòng tắm, trước tiên dùng một ít giấy lót.
Quá bi đát rồi.
Thân ảnh Ôn Lương Diệu xuất hiện ở siêu thị của tiểu khu dưới lầu.
Anh đi đến chỗ đồ dùng cho phụ nữ, một người bán hàng bước đến giới thiệu: “Tiên sinh, mua cho bạn gái dùng sao?
Muốn nhãn hiệu nào? Tôi có thể giới thiệu cho anh.”
Ôn Lương Diệu đi đến nhãn hiệu mà Hình Nhất Nặc thường dùng, mỉm cười: “Cứ để tôi tự chọn!”
Anh thuần thục lấy vài cái, người bán hàng bên cạnh không khỏi giật mình, xem ra người đàn ông đẹp trai này thường xuyên mua hộ bạn gái đi!
Nếu không, làm sao ngay cả loại dùng để ngủ đều biết lầy một hộp?
Có một người bạn trai như vậy thật sự hạnh phúc.
Hình Nhất Nặc ở nhà đợi, nghe thấy âm thanh chìa khóa, cô ngắng đầu iền thấy người đàn ông vì cô đi mua đồ đã về.
Ôn Lương Diệu giúp cô mở ra, đưa cho cô: “Đi thay đi!”
Hình Nhất Nặc mỉm cười nhận lấy, kỳ thật cô cùng Ôn Lương Diệu đã đạt đến trình độ thân mật thế này.
Giống như loại vật phẩm cá nhân này, anh đều sẽ thường mua giúp cô.
Hình Nhất Nặc thay xong di ra, có chút buồn bực nhìn anh.
Ôn Lương Diệu nhìn thấy biểu tình của cô: “Em lại đang buồn bực gì vậy?”
Hình Nhất Nặc thở dài: “Nguyện vọng của em thắt bại rồi.”
“Nguyện vọng gì?”
“Ngủ với anh đó!”
Ôn Lương Diệu buồn cười: “Em sao lại đột nhiên tích cực như vậy?”
Hình Nhất Nặc hiện tại cũng chỉ có thể ở trước mặt anh nói những lời này, đương nhiên cũng chỉ nói với anh.
“Dù sao cả đời này anh đều là người của em rồi.
Em lưu giữ anh mừng năm mới sao?”
Ôn Lương Diệu bưng một ly nước ấm ngồi cạnh cô: “Uống chút nước đi!”
Hình Nhất Nặc uống nước, ngắng đầu nhìn gương mặt đẹp trai của anh: “Em muốn nghỉ ngơi, tạm thời không đùa nữa.
Ngày mai em sẽ mang đồ này nọ đến nhà anh, sau này chúng ta sống chung đi!”
“Em muốn đến thì cứ đến đi!”
“Em nghĩ lúc nào đó đi kết hôn đi!”
“Được, chúng ta lên kết hoạch một chút.” Ôn Lương Diệu đáp ứng vô điều kiện.
Hình Nhát Nặc chính là thích anh cái gì cũng dựa trên cảm giác của cô.
Cô không khỏi tựa vào lòng ngực anh, nắm tay anh: “Em đang nghĩ, khi nào chúng ta có con thì được? Anh không biết cháu gái nhà bọn em có bao nhiêu đáng yêu, cả nhà em đều yêu chết rồi, em cũng muốn có con gái.”
Ôn Lương Diệu cười đáp một câu: “Em muốn thế nào cũng được!”
“Đợi chúng ta kết hôn liền sinh một đứa.” Hình Nhất Nặc nói xong lại phủ nhận: “Không, đợi chúng ta kết hôn rồi.
Trước trải qua thế giới hai người một thời gian rồi nói sau.
Chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới, tất cả những nơi lãng mạn đều đi một lần, đợt chúng ta làm xong những việc này rồi liền an tâm sinh đứa nhỏ, thế nào?”
Ôn Lương Diệu vuốt mái tóc dài của cô, nghe cô lên kế hoạch tương lai của họ, anh cũng vô cùng mong đợi.
“Ù! Được.”
Trong đầu Hình Nhất Nặc đều là kế hoạch tương lai, cô hiện tại biết chính mình muốn thứ gì.
Hôm nay sau khi nhận giải thưởng xong, cô liền phát hiện, thứ cô muốn thật sự rất đơn giản.
Dù thế nào cũng chính là người đàn ông này mà thôi.
Vì vậy, nguyện vọng tiếp theo trong cuộc sống của cô, cũng rất đơn giản, chính là cùng người đàn ông này lãng mạn trải qua mỗi ngày, hưởng thụ cuộc sống kế tiếp thật tốt.
Trong hai năm này, anh đã vì cô tạo ra một con đường sự nghiệp bằng phẳng, đoạt giải thưởng kia đại khái chính là ước mơ cả đời của cô, cô đã hoàn thành trước tuổi 24.
Cô đã đứng ở vị trí đầu trong ngành giải trí này, thưởng thức xong phong cảnh ở đó rồi, thứ cô muốn chính là một cuộc sống đơn giản khoái hoạt.
“Haizz! Đau bụng.” Hình Nhất Nặc vươn tay ôm bụng, thật sự rất đau, vẫn là loại chết đi sống lại này.
Bàn tay lớn ấm áp của Ôn Lương Diệu, tự nhiên dns lên vùng bụng lạnh lẽo của cô, ở trên da thịt nhãn nhụi nhẹ nhàng xoa, truyền cho cô hơi ấm của anh.
Khó chịu của Hình Nhất Nặc lập tức giảm bớt vài phần.
Có anh ở đây, cô liền an tâm.
Lòng bàn tay Ôn Lương Diệu, một lần lại một lần xoay lên bụng cô, toàn bộ bụng nhỏ trở nên ám áp, cũng không còn thấy đau nữa.
Hình Nhất Nặc mệt mỏi ở trong lòng ngực anh nhắm mắt.
Ngoài cửa sổ, sao trời sáng tỏa, màn đêm phồn hoa.
Ở trong căn chung cư ấm áp, bóng dáng của họ cũng phá lệ ấm áp.
Ôn Lương Diệu cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán Hình Nhất Nặc.
Nhìn bộ dạng ngủ thoải mái của cô giống như một đứa trẻ, không chút phòng bị nào.
Trong lòng anh, vĩnh viễn giống như bảo vệ đứa trẻ của mình, yêu thương cô.