Bên trong trà quán, Kiều Nam không ngừng nhìn thời gian, cũng làm bộ rất vội vàng, liên tục gõ bàn phím, nhưng chỉ có mình cô ta biết, cô ta căn bản là đánh chữ lung tung.
Tâm trí của cô ta căn bản không đặt ở đây, cô ta đang chờ thời gian Ôn Lương Diệu rời khỏi.
Rốt cuộc, lúc khoảng hơn 3 giờ, cô ta liếc thấy Ôn Lương Diệu nhìn thoáng qua thời gian, mà điện thoại của anh cũng vang lên tiếng tin nhắn.
Kiều Nam nghĩ thầm, có phải anh muốn rời đi rồi không?
Ôn Lương Diệu thật sự muốn rời đi, anh nhận được tin nhắn từ bạn tốt, chuẩn bị cùng nhau tụ tập một chút.
Kiều Nam biết gần nơi này có một bãi đỗ xe ngầm, mà cô ta cũng đã sớm hỏi qua, xe của Ôn Lương Diệu đậu ở ngay bãi đỗ xe này.
Kiều Nam thấy bộ dạng của anh, cô ta lập tức nhìn thoáng qua đồng hồ, giống như cũng vô cùng sốt ruột đứng dậy.
“Ôn tiên sinh, anh phải đi rồi sao?” Kiều Nam lập tức hỏi một câu.
“ỦP “Tôi vừa rồi bận suýt nữa đã quên, tôi còn một cuộc hẹn khoảng 4 giờ, anh có thể cho tôi đi nhờ đến trung tâm thương mại gần đây không? Hôm nay tôi không lái xe.
” Kiều Nm nói ra khiến Ôn Lương Diệu không thể cự tuyệt, cũng tuyệt đối sẽ không làm anh phiền toái.
Làm bạn của Hình Nhất Nặc, cô ta cảm tháy loại thỉnh cầu này Ôn Lương Diệu hẳn là không thể cự tuyệt.
Có thể trở thành bạn bè của Hình Nhất Nặc cũng không đơn giản như vậy, lần đầu Kiều Nam cứu Hình Nhất Nặc, cô ta chỉ biết cô ta phải lợi dụng mối quan hệ này, cô ta dùng 2 năm không cần đoàn phim hồi báo, cẩn thận quan tâm Hình Nhất Nặc.
Cô ta đã làm được, cũng khiến Hình Nhất Nặc tin tưởng cô ta là một người chị ngay thẳng lại lương thiện.
Hiện tại, là kết quả là mọi việc, đến lúc thu hoạch rồi.
Ôn Lương Diệu nghĩ rồi nói: “Được, xe của tôi để ở bãi đậu xe dưới hầm.
”
“Được, cảm ơn anh.
” Kiều Nam lập tức vui mừng thu dọn máy tính theo anh.
Kiều Nam thấy mấy người trước cửa thang máy liếc nhìn bọn họ một cái, vào thang máy đi xuống.
Cô ta liền biết, kế hoạch đã được thực hiện tốt, lập tức có thể diễn một cảnh cứu người.
Kỳ thực cô ta cũng không làm gì, chỉ cần thay Ôn Lương Diệu chắn một dao tới.
Lúc này, cô ta căn bản không cần tự làm mình bị thương, còn hơn cả bị thương thân thẻ, tinh thần bị thương mới là quan trọng nhất.
“Ôn tiên sinh, sao lại không thấy Nhất Nặc?” Kiều Nam tìm đề tài nói chuyện.
“Cô ấy cùng gia đình đi chơi vài ngày.
” Ôn Lương Diệu trả lời.
“Vậy sao anh lại không cùng đi với cô ấy? Anh biết không? Hai người là đôi ngọt ngào nhát tôi từng thấy, Nhất Nặc thật sự rất yêu anh.
” Kiều Nam cố gắng nói chuyện Ôn Lương Diệu thích nghe.
Câu nói này thật sự Ôn Lương Diệu thích nghe.
“Người của đoàn phim chúng tôi trước đây, ai cũng hâm mộ hai người.
”
“Vậy sao?” Ôn Lương Diệu đáp.
“Đương nhiên.
Hai người một có tài hoa, một có diễn xuất, là trời sinh một cặp.
”
Đang nói, chỉ thấy từ một chiếc xe thương vụ màu đen ở bên cạnh có mấy người đàn ông đi xuống, trong đó có một tên cầm dao hướng về phía họ: “Cướp đây, mang vật có giá trị trên người đều lấy ra.
”
Kiều Nam hoảng sợ, nhìn thấy người mình thuê cũng ở đây, cô ta liền yên tâm nhưng vẫn làm ra bộ dạng kinh hoảng sợ hãi, dựa vào bên người Ôn Lương Diệu.
Ánh mắt Ôn Lương Diệu trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ban ngày ban mặt, các người cũng quá to gan rồi.
”
“Nhanh lên, bằng không tao cho tụi mày chảy chút máu.
”
“Các người muốn làm gì? Xin các người đừng làm chúng tôi bị thương.
” Kiều Nam lập tức đánh bạo hét với bọn họ.
“Làm cái gì? Đem ví tiền của hai người ra, túi đồng hồ, nhanh lên, máy tính cũng giao ra đây.
”
Tay Ôn Lương Diệu nhanh chóng giữ lấy máy tính của mình, trong máy tính này hôm nay anh vừa soạn một kịch bản mới, anh còn chưa lưu lại, cho nên tuyệt đối không thể bị cướp đi.
Vừa lúc Kiều Nam phát hiện điểm này, cô ta cảm thấy vừa nhắc đến máy tính, thân thể Ôn Lương Diệu liền căng thẳng.
Ánh mắt cô ta ra hiệu cho thủ hạ, ngón tay âm thầm chỉ máy tính của Ôn Lương Diệu.
Đúng lúc này, ba người đàn ông kia liền động thủ với Ôn Lương Diệu, chính là cướp lấy máy tính trong tay Ôn Lương Diệu.
Ôn Lương Diệu một cước đá bọn họ, nắm cổ tay Kiều Nam: “Mau chạy.
”
“Muốn chạy, không dễ như vậy.
” Nói xong, ba tên kia liền đuổi theo, Ôn Lương Diệu đem máy tính giao cho Kiều Nam: “Thay tôi bảo quản, tôi chặn bọn họ.
”
“Không được, tôi không thể bỏ anh lại.
” Kiều Nam làm sao có thể đi, cô ta còn đang muốn Ôn Lương Diệu nợ cô ta một ân tình.
Mà đúng lúc này, người của cô ta nháy mắt lập tức vung dao chém Ôn Lương Diệu, nhìn thấy điều này, Kiều Nam lập tức đưa tay ra chặn, người đàn ông ấy đã chém vào cánh tay cô ta.
Kiều Nam ôm máy tính, nói với Ôn Lương Diệu: “Nhanh chạy.
”
Lúc này, bên cạnh có xe đi qua, đám diễn viên này chạy mau chóng bỏ trốn, làm bộ hoảng sợ chui vào xe thương vụ, lập tức chạy thẳng ra ngoài.
Ôn Lương Diệu vươn tay đỡ Kiều Nam, nhìn thấy máu từ tay cô ta.
Mày kiếm của anh khẽ nhíu: “Cô bị thương rồi, tôi đưa cô đến bệnh viện.
”
“Ôn tiên sinh, máy tính của anh! Tôi biết cái này với anh rất quan trọng, anh yên tâm, tôi liều chết cũng sẽ bảo vệ nó.
” Kiều Nam nói xong, làm bộ có chút đứng không vững.
Ôn Lương Diệu lập tức giúp cô ta: “Tôi đưa cô đến bệnh viện.
”
Đem Kiều Nam vào ghế sau xe, Ôn Lương Diệu liền mang cô ta đến bệnh viện.
Cánh tay Kiều Nam có vết dao lớn, bác sĩ giúp cô ta khâu vết thương, Kiều Nam nhìn thấy miệng vết thương trên tay, chỉ hi vọng cô ta lãnh một dao này sẽ đáng giá.
Ôn Lương Diệu ngồi bên ngoài hành lang, gọi một cuộc điện thoại, đem chuyện vừa rồi báo cho cảnh sát, với anh mà nói đám cướp vừa rồi dù không tổn hại đến anh, khẳng định còn sẽ làm loạn, hy vọng có thể để cảnh sát xử lý.
Ôn Lương Diệu nhìn thấy Kiều Nam ôm cánh tay đã băng bó đi ra, liền bước qua cảm ơn: “Vừa rồi cảm ơn cô giúp tôi.
”
Một dao kia cơ bản là chém lên người Ôn Lương Diệu, là cô ta đỡ.
“Đó chỉ là theo bản năng thôi, thấy mấy người kia muốn làm anh bị thương, tôi cũng không nghĩ nhiều.
”
“Về sau đừng hành động ngu ngốc như vậy, gặp loạn chuyện này, cô chỉ cần giữ cho bản thân an toàn là được rồi.
” Ôn Lương Diệu khuyên cô ta.
Kiều Nam lắc đầu: “Anh là người yêu của Nhất Nặc, tôi không thể nhìn anh bị thương.
”
Ôn Lương Diệu thấy có chuyện gì xảy ra, anh nói: “Cô quay về nghỉ ngơi cho tốt, tạm thời không cần tiếp tục hoạt động, dưỡng thương xong rồi nói tiếp.
”
“Cảm ơn Ôn tiên sinh.
” Kiều Nam nói xong, xoay người cố ý làm ra bộ dạng cô đơn.
“Tôi đưa cô về.
” Ôn Lương Diệu phía sau vì cô ta lần này bị thương là do cứu anh, anh đương nhiên không thể để cô ta một mình trở về.
“Cảm ơn.
” Kiều Nam vẫn là biểu hiện vui vẻ.
Trên đường trở về, Kiều Nam lại hỏi một chút, nghe nói Ôn Lương Diệu đang viết kịch bản mới, trong lòng cô ta liền nãy lên.