“Máy ngày?” Ôn Lương Diệu trầm thấp hỏi.
“Sáu ngày.” Hình Nhát Nặc thành thật thú nhận.
“Không được, em như vậy rất dễ bị thương.” Trong mắt Ôn Lương Diệu chính là lo lắng cùng đau lòng đối với cô.
Hình Nhất Nặc lộ ra gương mặt không khỏi đỏ lên, ngượng ngùng cắn môi: “Anh đây là cự tuyệt em sao?”
Ôn Lương Diệu thở dài một tiếng, anh so với cô nhịn còn lâu hơn, anh tin tưởng, dù mắt trí nhớ, nhưng trong lúc cô còn nhỏ, anh cũng đã chịu đựng.
“Anh chỉ vì suy nghĩ cho sức khỏe của em.” Ôn Lương Diệu nói xong, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Tắm đi, nghỉ ngơi một lát.”
Hình Nhất Nặc cũng cảm nhận được anh là thật sự bảo vệ cô, quả thật hiện tại cô cũng vô cùng khẩn trương, chuyện tốt vừa đi, cô cảm thấy có chút không thoải mái, càng thêm sợ hãi.
“Ù!” Hình Nhất Nặc ngoan ngoãn gật đầu, đi về hướng sofa.
Ôn Lương Diệu đối với chuyện hôm nay Kiều Nam suýt nữa gặp tai nạn anh không định nói cho cô biết, vết thương của Kiều Nam không tính là nghiêm trọng, nghỉ ngơi một thời gian liền khỏi.
Nhưng mà Ôn Lương Diệu không nói, không có nghĩa là Kiều Nam sẽ không nói.
Hình Nhất Nặc tắm xong, mặc áo ngủ thoải mái ngồi trên sofa lên mạng, mà đúng lúc này, trong phần mềm tin nhắn của cô, Kiều Nam vừa gửi một tin nhắn.
“Nhất Nặc đang làm gì vậy? Em trở về chưa?”
Hình Nhất Nặc ngắn ra, sao Kiều Nam biết cô rời khỏi thành phó?
“Về rồi, sao chị lại biết em ra ngoài chơi?” Hình Nhất Nặc tò mò hỏi.
“Trưa hôm qua chị đi đến trà quán viết bài hát, vừa hay gặp Ôn tiên sinh, mới biết em cùng người nhà đi chơi.
Đi chơi vui không?”
Hình Nhất Nặc lúc này mới hiểu, cô trả lời: “Vui lắm.”
“Vậy là tốt rồi, Ôn tiên sinh có nói cho em biết không? Bọn chị suýt nữa gặp nạn rồi.”
“Cái gì? Hai người gặp nạn?” Hình Nhất Nặc nhanh chóng gửi tin nhắn qua: “Sao lại như thế?”
“Bọn chị đi ra bãi xe gặp cướp, những người đó thiếu chút nữa đã cướp máy tính của Ôn tiên sinh đi rồi.
Chị không cẩn thận bị dao chém lên cánh tay, cũng may Ôn tiên sinh không sao.”
“Chị bị thương rồi? Có nghiêm trọng không?” Hình Nhất Nặc nhịn không được lo lắng cho cô ta.
Kiều Nam gửi một cái mặt cười qua: “Không nghiêm trọng, đã băng bó rồi.”
Đúng lúc này Hình Nhất Nặc thấy Ôn Lương Diệu từ phòng tắm đi ra, cô quay đầu liền hỏi: “Anh ngày hôm qua cùng Kiều Nam gặp chuyện nguy hiểm sao? Sao anh không nói cho em biết?”
Ôn Lương Diệu hơi giật mình, Kiều Nam nói cho cô biết rồi?
“Gặp máy tên cướp đòi tiền, Kiều Nam thay anh đỡ một dao, bị thương ở tay.” Ôn Lương Diệu nói với cô.
“Kiều Nam vì cứu anh mới bị thương sao? Là ai làm hai người bị thương?” Hình Nhất Nặc lắp bắp kinh hãi, trong lòng cảm kích Kiều Nam.
Ôn Lương Diệu đi đến bên cạnh cô ngồi xuống: “Những kẻ này đang đào tẫu, có lẽ là bởi vì bọn chúng muốn vơ vét một ít tiền thôi.”
“Em ngày mai đi thăm Kiều Nam.
Chị ấy vừa nãy trong tin nhắn nói không nghiêm trọng.”
“Sẽ để lại sẹo!” Ôn Lương Diệu nhíu mày trả lời.
“Ngày mai em đi cảm ơn chị ấy.
Nếu không có chị ấy, người bị thương sẽ là anh.” Hình Nhất Nặc vươn tay kéo anh, trong lòng đầy lo lắng.
“Được, ngày mai em đi thăm cô ấy đi!” Ôn Lương Diệu biết quan hệ của cô cùng Kiều Nam không tồi.
Sáng sớm.
í Hình Nhất Nặc liền quyết định đi thăm Kiều Nam.
Ôn Lương Diệu không đi cùng, mà để cho hai trợ lý của cô cùng đi.
Hình Nhất Nặc đến chỗ ở của Kiều Nam.
Kiều Nam cũng sáng sớm nhận được điện thoại của Hình Nhất Nặc, cô sẽ đến thăm cô ta.
Kiều Nam đã chuẩn bị tốt hoa quả đồ ăn vặt đợi cô.
Hình Nhất Nặc mang theo quà cũng cầm theo thuốc trị sẹo tốt đến.
Nhìn thấy băng gạc băng bó trên cổ tay Kiều Nam, cô không khỏi thay cô ta lo lắng: “Về sau nếu có sẹo, mặc lễ phục có thể sẽ bị ảnh hưởng.”
“Không sao, dù sao chị cũng không có chuyện gì quan trọng để đi.” Kiều Nam làm ra một bộ không thèm để ý.
Đây là tính cách hai năm qua cô ta diễn với Hình Nhất Nặc, giếng như một người không cầu lợi ích.
Hình Nhất Nặc lập tức phản bác nói: “Ai nói vậy, vạn nhất sau này chị nhận giải, chị khẳng định phải mặc lễ phụ mài”
“Chị có thể cầm giải thưởng gì chứ? Chị hiện tại cứ như vậy đi!
Em lại không đóng phim, nếu em đóng phim, chị còn có thể trong phim của em diễn một vai phụ, hiện tại em không đóng nữa, chị còn tài nguyên gì chứ.” Kiều Nam ở trước mặt cô đáng thương, cô ta nghĩ, Hình Nhất Nặc sẽ có hảo tâm không? đem kịch bản của Ôn Lương Diệu cho cô ta?
Bất quá, Hình Nhất Nặc quả thật không nghĩ đến chuyện này, cô an ủi nói: “Chị yên tâm đi! Tuy em không đóng phim, nhưng nếu có tài nguyên tốt, em sẽ thay chị lưu ý.”
Đáy lòng Kiều Nam không khỏi tự giễu một câu, Hình Nhất Nặc khẳng định tiếc nuốt, không muốn đem kịch bản của Ôn Lương Diệu cho người khác.
“Được, cảm ơn em Nhất Nặc, em thật tốt.”
“Là em nên cảm ơn chị, chị đã cứu Lương Diệu.
Nếu không phải chị, anh ấy khẳng định sẽ bị thương.”
“Không sao mà! Anh ấy là bạn trai của em, em lại là bạn chị, thời điểm khẩn cấp như thế chị nhất định phải làm vậy.” Kiều Nam nói xong, hỏi cô: “Em thật sự không tính đóng phim sao?”
“Ừ! Em định kết hôn trước rồi nói.” Hình Nhất Nặc mím môi cười: “Em không thể để anh ấy đợi em nữa, anh ấy đã đợi em rất lâu rồi.”
“Thật hâm mộ em.” Kiều Nam vẻ mặt chúc phúc nói.
Hình Nhất Nặc cũng cảm thấy hạnh phúc.
Hai người hàn huyên chốc lát, Hình Nhất Nặc nhận được điện thoại của người nhà, muốn cô buổi trưa về nhà ăn cơm.
Hình Nhất Nặc mới rời đi.
Kiều Nam sau khi tiễn Hình Nhất Nặc về.
Cô ta thở ra một hơi, hiện tại chuyện cô ta bị thương, làm Ôn Lương Diệu cùng Hình Nhất Nặc đều thiếu cô ta một ân tình.
Bất quá cô ta cảm thấy, mặc kệ cô ta bán thảm thế nào.
Hình Nhất Nặc đều sẽ không đem kịch bản của Ôn Lương Diệu cho cô ta.
Cho nên cô ta vẫn phải tiếp tục nghĩ biện pháp, đó là lần đánh cược cuối cùng của cô ta.
Vậy phải cùng Ôn Lương Diệu phát sinh tình một đêm gì đó, đến lúc đó, cô ta chỉ cần bắt lấy chuyện này, liền có thể luôn được diễn kịch bản của Ôn Lương Diệu.
Cô ta sẽ bạo hồng, đến lúc đó, cô ta muốn cái gì cũng có thể, cũng sẽ có được tình yêu của mình.
Hiện tại dã tâm duy nhát của cô ta, cũng không phải muốn Ôn Lương Diệu, cô ta biết, cho dù thế giới này hủy diệt, người Ôn Lương Diệu yêu duy chỉ có mình Hình Nhất Nặc.
Cô ta chỉ muốn cơ hồi, chỉ muốn kịch bản của Ôn Lương Diệu mà thôi.
Hiện tại chỉ cần tìm được cơ hội thân cận cùng Ôn Lương Diệu, cô nhất định sẽ tìm được cơ hội này.
Lúc Hình Nhất Nặc quay về nhà, mới phát hiện mọi người trong Ôn gia đều đến rồi, trong nhà cực kỳ náo nhiệt.
Ôn Lương Diệu đang chơi đá cầu cùng mấy đứa nhỏ, Hình Dĩ Hi, Ôn Dĩ Mặc, Hình Vũ Điềm, ba cô nhóc cách tuổi nhau chơi cũng vô cùng vui vẻ.
Ôn Lương Diệu đưa cầu cho Hình Dĩ Hi, liền đi đến bên cạnh Hình Nhất Nặc.
Lúc này, Ôn Dĩ Mặc vô cùng vui vẻ gọi: “Chú, thím.”
Khuôn mặt Hình Nhất Nặc phiếm hồng, Ôn Dĩ Mặc thế mà lại gọi cô là thím rồi.