Kiều Nam cúi đầu nhìn bản thân mình, cô cầu xin: “Ôn Lương Diệu, tôi thua kém chỗ nào chứ? Tôi rất tự ái và rất sạch sẽ.
Đừng lo tôi không sạch sẽ.
Tôi chỉ từng có một bạn trai thôi.
Làm ơn, hãy chấp nhận tôi.”
Nói xong, Kiều Nam nắm chặt cánh tay bị thương: “Tôi vì anh mà bị thương, anh không nên nhẫn tâm với tôi như vậy, đúng không?”
Nhắc tới chuyện này, Ôn Lương Diệu chỉ cảm thấy tức giận, anh nắm chặt tay: “Kiều Nam, đừng giả vờ nữa.
Vụ cướp ngày hôm đó rõ ràng là cô cấu kết với người khác để giở trò, đừng tưởng tôi không biết.” Ôn Lương Diệu bóc thẳng sự thật Sắc mặt Kiều Nam đột nhiên tái nhọt: “Anh nói cái gì? Không phải, tôi không có.”
“Ban nãy ở trước cửa khách sạn, tôi nhìn thấy cô và một người đàn ông.
Cô đưa cho người đàn ông đó một tắm thẻ, lần trước chính người đàn ông làm cô bị thương.
Cô còn dám chối sao?”
Ôn Lương Diệu nghiền răng nghiền lợi nhìn cô lạnh lùng.
Kiều Nam lùi lại một bước, cô ta có tính thế nào cũng không tính tới chuyện Ôn Lương Diệu có thể trùng hợp bắt gặp giao dịch của cô ta và Lý Siêu, cô ta xụp người xuống.
“Anh cũng biết đấy, tôi không có ý, tôi chỉ muốn đóng phim của anh.”
Ôn Lương Diệu không muốn dây dưa với cô ta nữa, anh lạnh lùng khịt mũi: “Đừng lãng phí thời gian của cô, kịch bản của tôi sẽ không giao cho bắt kỳ ai ngoại trừ Nhất Nặc.”
Nói xong, anh đưa tay ra đòi: “Đưa tôi điện thoại di động của Nhất Nặc.”
“Tôi…” Kiều Nam nắm chặt tay, không định đưa.
Ôn Lương Diệu bước tới gần chiếc túi của cô ta ở trên sô pha, lấy từ bên trong điện thoại di động của Hình Nhất Nặc, càm trên tay rồi đi về phía cửa, đẩy Kiều Nam đang chặn cửa sang một bên, chuẩn bị mở cửa và rời đi.
Kiều Nam thở hỗn hễn, nghĩ tới chuyện anh muốn rời đi, lại nghĩ sau khi anh rời khỏi, cô ta cũng xong đời.
Khi Ôn Lương Diệu mở cửa, Kiều Nam gần như không còn thời gian để suy nghĩ, cô phát điên lên và nhặt một vật trang trí bằng thép bên cạnh cửa, nó là một vật dài, cô ta nhặt nó lên và đập mạnh vào sau đầu Ôn Lương Diệu.
Đánh qua.
Ôn Lương Diệu đang mở của, thì đột nhiên đau nhức ở sau đầu, cả người như ngã nhào ra khỏi cửa.
Phía sau lưng, Kiều Nam sợ đến nỗi thanh thép trong tay rơi xuống sàn, cô ta lập tức hoảng sợ, không biết mình đã làm gì, cô ta lấy một chiếc áo khoác khoác lên người, giật lấy chiếc túi và chạy ra khỏi khách sạn.
Trên hành lang, Ôn Lương Diệu nửa quỳ trên mặt đất, đầu đau như muốn vỡ tung, đồng thời lại cảm thấy trong cơn đau đớn ấy, hiện lên những cảnh tượng rõ ràng, trong đầu anh chỉ toàn là tiếng cười, giọng nói ngọt ngào, gương mặt tươi tắn thuở con gái của Hình Nhất Nặc.
Ôn Lương Diệu cố nhịn cơn đau, anh bám chặt lấy tường, niềm vui trong mắt khiến ngay cả cơn đau cũng bị đè nén.
Lúc này, một người khách gần đó đi ra, nhìn thấy anh, liền bước tới quan tâm hỏi: “Thưa anh, anh không sao chứ?”
“Làm ơn đưa tôi đến bệnh viện được không?” Ôn Lương Diệu cố gắng chịu đựng đau đớn hỏi.
“Được!” Người đàn ông lập tức dìu anh đi về hướng thang máy.
Hình Nhất Nặc đã mua bó hoa, trên đường về nhà, nghĩ đến việc hỏi xem khi nào Ôn Lương Diệu sẽ về.
Cô đưa tay lấy điện thoại, phát hiện điện thoại không có trong túi xách, cô nghĩ lúc Kiều Nam đi ra ngoài, hình như điện thoại của cô đang đề trên bàn.
Lẽ nào điện thoại của cô rơi ở nhà Kiều Nam rồi sao?
Hình Nhất Nặc mượn điện thoại của trợ lý, gọi cho Ôn Lương Diệu…
“Alo!” Giọng nói khàn khàn của Ôn Lương Diệu phát ra từ đầu dây bên kia.
“Anh sao vậy? Tại sao giọng anh lại bị khàn?” Hình Nhất Nặc lập tức lo lắng.
“Anh đang ở bệnh viện!”
“Sao? Anh bị sao vậy? Đừng làm em sợ, anh bị sao vậy? Bệnh viện nào?” Trái tim của Hình Nhất Nặc thắt lại.
Bệnh viện nơi Ôn Lương Diệu nằm không xa khu phố của Hình Nhất Nặc, cô lập tức bảo tài xé lái xe đưa cô tới.
Hình Nhất Nặc đẩy cửa phòng vào, nhìn thấy Ôn Lương Diệu với một vòng băng quấn quanh đầu, cô sợ hãi.
Hai mắt lập tức đỏ lên: “Anh sao vậy? Ai đánh anh?”
Trong mắt Ôn Lương Diệu thấp thoáng ý cười, anh không ngờ rằng trong cái hoạ có cái may, cú đánh của Kiều Nam, khiến anh khôi phục hoàn toàn ký ức về năm năm trước mà anh đã quên.
Ứ máu ở sau não của anh đã được lưu thông, thần kinh ký ức của anh đã trở lại bình thường, bây giờ anh đã là anh có đầy đủ toàn bộ ký ức.
“Anh còn cười nữa! Nói cho em biết, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Sau khi nói xong, Hình Nhất Nặc nhìn thấy điện thoại của mình trên tủ bên cạnh.
Cô kinh ngạc hỏi: “Tại sao điện thoại di động của em lại ở chỗ anh? Em rõ ràng là để rơi ở nhà Kiều Nam.”
Ôn Lương Diệu sau khi nhận được cuộc gọi của Hình Nhất Nặc, anh đã quyết định rằng anh sẽ không nói với cô về chuyện này.
Anh thà để Kiều Nam sau này tránh xa Hình Nhất Nặc ra một chút, còn hơn để cô biết rằng một người bạn mà cô thật lòng đối đãi, lại là một kẻ ác độc đâm sau lưng cô, lợi dụng cô, muốn loại bỏ cô.
Thế giới của Hình Nhất Nặc đã có anh, sau này, anh sẽ không bao giờ để loại người này có cơ hội lợi dụng và làm tổn thương cô.
Ôn Lương Diệu liếc mắt nói: “Kiều Nam đưa cho anh, Nhất Nặc, nói cho em một tin vui.
Anh đã khôi phục ký ức của năm năm trước rồi.”
“Sao anh lại bị thương?” Đây là điều mà Hình Nhất Nặc quan tâm nhát.
Ôn Lương Diệu đưa tay nắm lấy tay cô: “Không sao, anh sơ ý ngã thôi.”
“Anh thực sự phải phục hồi trí nhớ của mình rồi sao?” Hình Nhất Nặc vẫn rất ngạc nhiên vui mừng.
Kỷ niệm chung của họ trong năm năm ấy.
Cô thực sự hy vọng anh sẽ nhớ ra.
“Đúng vậy, anh nhớ rồi!” Ôn Lương Diệu đã nhớ ra anh yêu cô như thế nào, anh kiềm chế cảm xúc ra sao để âm thầm bảo vệ cô.
Bảy năm nay, cô vẫn vậy, trong trẻo rạng rỡ, khiến người ta không nỡ làm hại tới cô, cho dù thế giới bên ngoài làm tổn thương cô, anh cũng muốn chịu đựng thay.
Anh thà để Kiều Nam sau này tránh xa Hình Nhất Nặc ra một chút, còn hơn để cô biết rằng một người bạn mà cô thật lòng đối đãi, lại là một kẻ ác độc đâm sau lưng cô, lợi dụng cô, muốn loại bỏ cô.
Thế giới của Hình Nhất Nặc đã có anh, sau này, anh sẽ không bao giờ để loại người này có cơ hội lợi dụng và làm tổn thương cô.
Ôn Lương Diệu liếc mắt nói: “Kiều Nam đưa cho anh, Nhất Nặc, nói cho em một tin vui.
Anh đã khôi phục ký ức của năm năm trước rồi.”
“Sao anh lại bị thương?” Đây là điều mà Hình Nhất Nặc quan tâm nhát.
Ôn Lương Diệu đưa tay nắm lấy tay cô: “Không sao, anh sơ ý ngã thôi.”
“Anh thực sự phải phục hồi trí nhớ của mình rồi sao?” Hình Nhất Nặc vẫn rất ngạc nhiên vui mừng.
Kỷ niệm chung của họ trong năm năm ấy.
Cô thực sự hy vọng anh sẽ nhớ ra.
“Đúng vậy, anh nhớ rồi!” Ôn Lương Diệu đã nhớ ra anh yêu cô như thế nào, anh kiềm chế cảm xúc ra sao để âm thầm bảo vệ cô.
Bảy năm nay, cô vẫn vậy, trong trẻo rạng rỡ, khiến người ta không nỡ làm hại tới cô, cho dù thế giới bên ngoài làm tổn thương cô, anh cũng muốn chịu đựng thay.
` Hình Nhất Nặc đưa tay ra, ôm chặt lây anh: “Sao anh lại ngã được?”
“Anh chỉ không cẩn thận mà ngã thôi.” Ôn Lương Diệu nhẹ nhàng xoa lưng cô, an ủi: “Anh không sao, đừng lo lắng.”
Không lâu sau khi Kiều Nam trở về nhà, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Kiều Nam nhìn qua mắt mèo, thấy hai người đàn ông mặc vest đứng ở cửa, cô ta không khỏi tò mò mở một nửa cánh cửa: “Các người tìm ai?”
Đúng lúc này, người đàn ông cao lớn đẩy cửa vào, Kiều Nam lập tức sợ hãi lùi lại mấy bước: “Anh là ai2”
“Chúng tôi là vệ sĩ của Ôn gia, thiếu gia hai lệnh cho chúng tôi tới cảnh cáo cô vài câu.
Thứ nhất, sau này giới giải trí không có chỗ cho cô, không được nhân đóng phim nữa.
Thứ hai, cô không bao giờ được xuất hiện trước mặt Hình tiểu thư, nếu không, hậu quả tự chịu.”
Kiều Nam hít một hơi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: “Anh nói cái gì? Sao có thể thế được?”
“Kiều tiểu thư, tốt hơn hết cô nên nhớ rõ, nếu cô phạm phải bất cứ điều gì trong này, chúng tôi sẽ theo dõi cô đấy.” Nói xong, người mặc vest lạnh lùng quay người rời đi.
Lời cảnh cáo lạnh lùng và tàn nhẫn khiến Kiều Nam ngã quy xuống sô pha.