Hình Nhất Nặc nhìn dòng tin nhắn, đầu nổ đoành một cái, cô quay người nhìn sang người đàn ông bên cạnh, Ôn Lương Diệu đã dậy rồi, ánh mắt anh lúc này cũng đang nhìn cô.
Nhìn sự kinh hãi trong ánh mắt cô, anh thở dài: “Có phải Kiều Nam nói với em cái gì không.”
Hình Nhát Nặc đưa tin nhắn cho anh, trong ánh mắt hiện lên sự tức giận mãnh liệt: “Chị ấy lại cầm điện thoại của em dụ anh đến khách sạn? Còn muốn câu dẫn anh? Vết thương của anh là chị ấy đánh?”
“Nhất Nặc em đừng kích động cái đó đều đã qua rồi.” Ôn Lương Diệu an ủi cô, sợ cô quá tức giận.
“Chị ấy sao có thể quá đáng như vậy chứ.” Hình Nhất Nặc tức đến nắm chặt tay lại, cả người run rấy.
Ôn Lương Diệu ngồi xuống, vỗ nhẹ vai cô: “Hôm qua cô ta dùng điện thoại của em nhắn tin cho anh, dụ anh đến khách sạn, cô ta muốn quay kịch bản của anh, anh tức giận từ chối, lúc ra khỏi cửa, sau gáy bị cô ta đánh trộm một cái.”
“Vậy chị… chị ấy có làm cái đó với anh?” Hình Nhất Nặc thật sự tức giận, Ôn Lương Diệu là người cô coi trọng hơn cả tính mạng, sao để ai làm hại đến anh chứ?
“Không có, lúc đó quần áo cô ta vẫn còn nguyên.” Ôn Lương Diệu an ủi cô.
Hình Nhất Nặc cuối cùng hiểu ra, Kiều Nam cho dù là thật tình hay là giả ý diễn kịch trước mặt cô, lúc này cô chỉ có sự tức giận với cô ta thôi.
Cô cầm điện thoại lên trực tiếp gọi điện thoại cho Kiều Nam.
Rất nhanh liền được bắt máy: “Alo, Nhất Nặc xin lỗi, xin lỗi mà…” Kiều Nam lúc đó nức nở nói, biểu hiện vô cùng tự trách.
“Kiều Nam, tôi coi chị là bạn, chị lại làm việc như vậy, tôi không có cách nào tha thứ cho chị, chị tự làm tự chịu đi, tự giải quyết ổn thoả đi!” Trong giọng của Hình Nhất Nặc toả ra hơi thở lạnh lùng.
Ôn Lương Diệu ở một bên hơi kinh hãi, nhìn dáng vẻ cô đột nhiên mạnh mẽ lên, anh có chút vui vẻ, chí ít cô sẽ không làm cô gái nhút nhát nữa, để cho người khác bắt nạt đến.
“Nhất Nặc xin em đấy tha thứ cho chị đi, bảo Ôn tiên sinh cũng bỏ qua cho chị đi! Đừng phong sát chị, chị thích đóng phim, chỉ cần để chị ở lại trong giới là được rồi, về sau chị bảo đảm không xuất hiện trước mặt hai người.” Kiều Nam ở bên kia thấp giọng thành khẩn nói.
Hình Nhất Nặc cũng mới biết, Kiều Nam sẽ gọi điện thoại, gửi tin nhắn xin tha thứ là bởi vì Ôn Lương Diệu đã cảnh cáo cô ta, và muốn đuôi cô ta khỏi giới này.
“Tôi thấy chị mắt đi nhân tính và phẩm đức của một người diễn viên nên có, nếu để loại người như chị đóng phim, chỉ là làm bẩn mắt khán giả, chị vẫn là nên rút khỏi giới này đi!”
Hình Nhất Nặc nói xong, cúp điện thoại cô chỉ hận bản thân mình chưa đủ đanh đá, không thì cô thật sự không thể có tính khí tốt như vậy nói dăm ba câu liền xua đuồi cô ta.
Ôn Lương Diệu không nhịn được cong môi cười, cô bé của anh thật sự trưởng thành rồi, thành thục rồi, hiểu được tự mình phòng bị rồi.
“Đừng vì chuyện này mà thương tâm nữa, quên người này đi, về sau kết bạn mở mắt nhìn cho kĩ là được rồi.” Ôn Lương Diệu an ủi nói.
“Em tức quá, em giận quá, chị ấy muốn diễn phim của anh, thì cứ nói thẳng, lại dám câu dẫn anh!” Hình Nhất Nặc không thể nhịn được điểm này.
Người đàn ông này, cô đã đợi lâu như vậy, dựa vào cái gì để cho người phụ nữ khác đánh chủ ý lên chứ? Điều này quả thật muốn cô tức điên lên, người phụ nữ khác nhìn anh thêm một cái, cô đều sẽ ghen.
Càng huống hồ là đối xử với anh như vậy.
“Về sau loại người này, em đến chào hỏi cũng sẽ không đâu.”
Hình Nhất Nặc cắn răng nói.
Kiều Nam lúc này, dọn về ở trong chung cư của cô ta, trong lòng cuối cùng mắt hết hy vọng.
Lời của Hình Nhất Nặc cũng đang đâm vào cô ta, cô ta quả thực mắt đi dự tính ban đầu lúc mới đầu đóng phim, lúc đó cô ta cũng muốn lan toả năng lượng tích cực cho xã hội, muốn làm một diễn viên có phẩm cách, nhưng mà ở trong giới danh lợi này, con người thật sự sẽ trở nên xấu đi.
Cô ta bây giờ trở nên có dã tâm mãnh liệt đối với danh lợi, Kiều Nam cười đắng chát, bây giờ trong giới này không có đất để cô ta đứng.
Thời tiết đầu tháng chín, lúc này là thời gian tốt để nghỉ ngơi, đến một nơi nở đầy Tử La Lan, trải qua kì nghỉ của bọn họ.
Ôn Lương Diệu và Hình Nhát Nặc mua vé máy bay, chuẩn bị đi du lịch.
Đầu tháng chín, cũng là mùa đi học, Ôn gia có một cậu bé bốn tuổi đã đi học nhà trẻ.
Đây là bạn học nhỏ Ôn Dĩ Mặc năm thứ hai đi học, Tô Hi đưa cậu bé đến cổng trường học, còn nhớ đến lúc đầu cậu đi học, lúc đó cậu khóc ầm ï lên.
Một tháng đầu, cô và Ôn Lệ Thâm lo lắng, căng thẳng, chỉ sợ con trai ở trường chịu ấm ức gì.
Bây giờ Tô Hi đã cực kì kiên nhẫn đưa cậu bé đi học, cậu bé cũng biết bản thân mình sắp có em gái rồi, trở nên càng thêm ngoan ngoãn.
Tô Hi sau khi vẫy tay chào tạm biệt với con trai, quay người liền nghe thấy bên cạnh có tiếng khóc của bé gái, cô không nhịn được ngẳng mắt nhìn một cái, liền nhìn thấy một cô gái mặc đồ công sở ngồi xổm trên đất, đang dỗ con gái của cô ấy, khuyên cô bé đi học.
Tô Hi nhìn gương mặt nghiêng của cô gái, lập tức cảm giác thấy quen thuộc, cô có chút không dám, lại có chút vui mừng gọi cô ấy: “Kỷ An Tâm?”
Người phụ nữ bị gọi không nhịn được quay đầu, nhìn Tô Hi, cô cũng vui mừng lên: “Tô Hi?”
“Quả nhiên là cậu! Tớ còn cho rằng là tớ nhận nhầm người cơ!”
Tô Hi cười ưỡn bụng lớn đi qua đó.
Kỷ An Tâm nhìn dáng vẻ thai phụ xinh đẹp của cô, cô không nhịn được chúc mừng nói: “Đứa thứ hai rồi nhỉ? Máy năm trước tớ thấy cậu là tin tức cậu kết hôn, không ngờ còn có cơ hội gặp mặt.”
“Hồi cấp ba, cậu chuyển trường đi, tớ còn muốn gặp cậu, không ngờ chớp mắt con của chúng ta đều đi học rồi.” Nói xong, Tô Hi nhìn cô bé xinh đẹp, đáng yêu ở bên cạnh: “Đây là con gái cậu nhỉ? Máy tuôi rồi?”
“Mới bốn tuổi.” Kỷ An Tâm cười trả lời một câu, sau đó lắc đầu nói: “Mới từ nước ngoài chuyển về đây học, ngày đầu tiên đi học cũng không chịu đi đến trường, tớ cũng đau đầu.”
“Học lớp nào vậy?”
“Lớp B.”
“Cùng lớp với con tớ này! Thì ra là bạn học của con trai tớ.” Tô Hi cười nói.
“Trùng hợp thật, gần đây Đường Tư Vũ sao rồi?”
“Tư Vũ cũng ở đây! Hôm khác có thời gian chúng ta cùng nhau tụ tập đi.”
“Được đó! Chúng ta lâu rồi chưa tụ tập, nên ra ngoài nói chuyện rồi.” Kỷ An Tâm nói xong, ôm lấy con gái: “Tớ còn phải đưa con bé vào đã rồi nói, tớ chút nữa còn phải đi đến công ty.”
Tô Hi nói với cô bé ở trong lòng cô ấy: “Bạn nhỏ, đừng lo lắng, con trai của dì cũng ở lớp các con, con chút nữa có thể chơi với thằng bé, thằng bé tên Ôn Dĩ Mặc.”
Cô bé chớp mắt ngập nước, nhẹ nhàng gật đầu, Kỷ An Tâm ôm lấy cô, liền tự mình đưa vào hướng phòng học.
Tô Hi đang chuẩn bị ngồi lên xe, lúc này chiếc xe sang màu đen đơn điệu bên cạnh dừng lại.
Có vệ sĩ từ trong xe bước xuống, kéo cửa xe đằng sau ra, một cậu bé trèo xuống, vẫy tay với người đàn ông trong xe ở một bên nói: “Tạm biệt cậu.”
Người đàn ông ngồi ở một bên tay cầm tài liệu, vẫy tay với cậu bé: “Tạm biệt, học thật tốt nhé.”
Cậu bé được vệ sĩ dẫn tay đi về phía cổng trường, mà lúc này người đàn ông đột nhiên nhìn thấy Tô Hi, anh hơi ngây người, vẫn là đẩy cửa xe đi xuống, bước về phía Tô Hi.
Tô Hi cũng chuẩn bị trở lại xe, ngẳng đầu nhìn người đàn ông bước đến, cô kinh ngạc: “Hoắc phó tổng thống, sao ngài lại ở đây?”
Người đàn ông này đúng là người mới thăng chức phó tổng thống của đất nước này, Hoắc Kỳ Ngang.”
“Tôi đưa cháu ngoại tôi đi học.” Hoắc Kỳ Ngang vô cùng lịch sự.
Tô Hi hơi cười nói: “Tôi cũng mới đưa con tôi đu, tôi đi về trước đây, tạm biệt.”
*Tạm biệt.” Hoắc Kỳ Ngang gật gật đầu, anh nhìn theo xe của Tô Hi rời đi, đang chuẩn bị quay người, liền thấy một thân hình phong tình, ưu nhã từ trong trường bước ra.
Ánh mắt của anh trực tiếp chấn động, mà cô gái đó đang vừa nghe điện thoại vừa đi đến một bên chiếc xe thể thao đắt tiền màu đỏ, đó chính là Kỷ An Tâm, cô dường như cảm giác thấy có người đang nhìn cô.
Cô quay đầu, không ngờ đụng trúng một ánh mắt thâm trầm khó đoán, đáy mắt cô hiện qua tia hoảng loạn, mấy giây sau trở nên lạnh lùng, cô kéo cửa xe ra ngồi vào ghé lái, xe thể thao màu đỏ đi trước mặt Hoắc Kỳ Ngang, gào thét rời đi.
Mà người đàn ông đứng nguyên tại chỗ, bóng lưng thẳng như tùng, lại đan xen các loại cảm xúc phức tạp, mắt nhìn theo chiếc xe đi xe, trong lòng dường như có một khoảnh khắc bị đưa đi.
Ánh sáng sớm chiếu vào thân hình anh, khiến bóng lưng anh vô cùng cô đơn, lạnh lùng.
Anh nhìn về phía trường học một cái, vì sao cô từ trong trường đi ra? Cô đưa con của ai đi học vậy?
Cô kết hôn rồi? Cô có con rồi sao? Những suy nghĩ này nỗi lên trong đáy lòng, cực kì khó chịu.
“Hoắc phó tổng thống, chúng ta nên đi rồi.” Vệ sĩ của anh nhắc anh một câu.
Anh mới đột nhiên hoàn hồn, kéo cửa xe ra ngồi vào chỗ.