Sáng sớm dưới hoa viên trang viên, Hình Nhất Nặc uống trà sớm, gương mặt nhỏ đỏ lên, trong trắng lộ ra màu đỏ, luôn đưa cho người khác một cảm giác đáng yêu mê người.
Ánh mắt của Ôn Lương Diệu luôn không nhìn đủ dáng vẻ này của cô, mà trong ánh mắt lại thêm sự nóng rực và khát vọng đến bản thân anh cũng không phát hiện ra.
Nhìn vào trong mắt anh, Hình Nhất Nặc chỉ cảm thấy người không ngừng nóng lên, tối qua mặc dù có chút khó khăn hoàn thành, nhưng mà kết quả lại là khiến cô thoả mãn khiến những khác bắt ngờ.
Hình Nhất Nặc đưa hai tay ra, che lại ánh mắt của anh: “Không được nhìn em như vậy.”
Ôn Lương Diệu nắm chặt tay cô dời đi, đáy mắt anh chứa ý cười: “Em là vợ của anh, anh không nhìn em anh nhìn ai2”
“Ai ya, xấu hỗ chết mát!” Hình Nhất Nặc che mặt, cảm thấy sắp xấu hỗ chết mắt rồi.
“Đây là việc rất bình thường.” Ôn Lương Diệu an ủi nói.
Hình Nhất Nặc làm sao bình tĩnh giống anh chứ? Cô chỉ cảm thấy dưới anh mắt của anh, cả người đều nóng lên.
Mấy ngày này, đi chơi ở gần đây, biển hoa khắp trời, ngồi thuyền ở trong hồ, đứng ở trong nước hồ màu xanh bích, chỉ có thế giới của hai người.
Ở trên thuyền, Hình Nhất Nặc có thể khua nước trong hồ, nhẹ ngâm nga bài hát, trêu đùa Ôn Lương Diệu.
Thời gian bất giác trải qua trong sự lãng mạn, đối với Hình Nhất Nặc mà nói, kì nghỉ này giống như mơ vậy, trong hiện thực lại đầy sự tốt đẹp giống cô tích.
Kì nghỉ rất nhanh trôi qua, tiếp theo hai người phải quay về bận việc kết hôn rồi, hôn lễ của Hình Nhất Nặc vẫn bị các nhà báo ngửi thấy mùi, bắt đầu đăng bài ở trên mạng, có vài lời chúc mừng đến từ các fans xuất hiện trên mạng.
Hình Nhất Nặc cũng rất vui khi nhận được nhiều lời chúc phúc như vậy, mà hôn lễ cũng đang chuẩn bị gấp rút, Hình trạch, Ôn trạch người hai nhà cũng bạn tổ chức hôn lễ, đây là điều bọn họ mong đợi đã lâu.
Mà lúc này, Tô Hi lại đến gần ngày sinh đứa thứ hai, vào một buổi sáng sớm, mẹ con bình an, đứa trẻ khóc rất to để đến thế giới đầy đẹp đẽ này, nắm chặt bàn tay nhỏ, gương mặt nhỏ khóc càng đỏ.
Lại một lần nữa làm bó, Ôn Lệ Thâm đối diện với sự ra đời của con gái vẫn căng thẳng lại kích động đến nỗi không biết phải làm sao, không giống với con trai, con trai luôn cảm thấy cậu bé là một người kiên cường cho dù còn nhỏ, nhưng mà đây là nữ! Ôn Lệ Thâm vô cùng mong đợi, mong đợi sự ra đời của bảo bối.
Tô Hi cũng cuối cùng thở phào một hơi rồi, con trai con gái cô có rồi, thành tựu là một chữ tốt! Về sau, cũng không cần lại nghĩ đến việc con nối dõi nữa, cô chỉ càn cùng chồng nuôi dưỡng hai đứa trẻ này thôi.
Ôn gia thật là có hai chuyện vui mà, đúng lúc sau khi Tô Hi ra tháng là có thể uống được rượu cưới rồi.
Hình Nhất Nặc làm cô dâu, cảm giác này vô cùng mới mê, cô mời mấy nữ minh tinh trong giới chơi thân với cô làm phù dây, đối với chuyện của Kiều Nam cô ta bây giờ muốn đến, cũng chỉ có một tiếng thở dài.
Không thì, hôn lễ của cô cô nhát định sẽ mời cô ta.
Ôn Lương Diệu bên này cũng kết được rất nhiều bạn tốt, mời được đoàn đội phù dâu phù rễ cực kì mạnh.
Đầy tháng của con Tô Hi tổ chức trước một lúc, và cũng không có tổ chức long trọng, với lại mời mấy bạn bè chơi thân cùng nhau ăn bữa cơm.
Tiếp theo, là hôn lễ của Ôn Lương Diệu, tổ chức ở bên cạnh bờ biển của trang viên, công ty tổ chức lễ cưới đã chuẩn bị sắp xếp xong, chỉ đợi ngày kết hôn đến.
Trong ngày tuyệt vời như này, tháng 11 vào thu hôn lễ đã tới rồi.
Trước hai ngày hôn lễ của Hình Nhất Nặc, Hình Nhất Phàm ở nước ngoài cuối cùng trở lại rồi.
Anh hơn 20 tuổi, gương mặt anh tuần trắng trẻo, đã lộ ra vài phần lạnh lùng trưởng thành của người đàn ông, nhưng mà ở trước mặt người nhà anh vẫn là đứa trẻ lớn, đẹp trai lại ám áp.
Anh chính là thủ lĩnh của đám trẻ con, chỉ cần tụ tập ăn uống gì đó, anh chính là đại ca dẫn đầu ba đứa trẻ, giống như đứa trẻ lớn vậy, lộ ra nụ cười rực rỡ nhất.
Ngày hôn lễ, đúng như dự định, Hình Nhất Nặc mặc váy cưới trắng thuần khiết dưới sự dẫn dắt của ba cô, từng bước từng bước đi đến bên cạnh người đàn ông trên bục, Ôn Lương Diệu mặc tây trang màu trắng, giống như hoàng tử ấm áp ưu nhã, anh nhẫn nại và kích động đợi cô dâu của anh, khi nắm lấy tay của cô, ánh mắt của Hình Nhất Nặc nhìn vào mắt anh.
Thâm tình như vậy.
Trải qua yêu thầm, yêu nhau chính thức, lại trải qua tình yêu mắt trí nhớ, lúc này cuối cùng khai hoa kết trái, có một kết cục viên mãn nhất, Ôn Lương Diệu từ đầu đến cuối bảo vệ, đợi chờ, đổi lấy được trái tim thật lòng không thay đổi của Hình Nhất Nặc.
Dưới sân khấu, Tưởng Lam kích động đỏ hoen mắt, con gái duy nhất của bà cuối cùng cũng gả đi rồi.
Trong lòng Hình Liệt Hàn con gái nhỏ Điềm Điềm ngồi ở đó, cô bé nhìn cô dâu mới xinh đẹp, đến bánh trong tay cũng quên ăn luôn.
Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn nhìn nhau, trong ánh mắt đều dâng lên ý cười nồng thắm, nhìn thấy hôn lễ của Hình Nhất Nặc, luôn khiến bọn họ cảm thấy thần và sự đẹp đẽ của tình yêu, mà bước vào cuộc hôn nhân của bọn họ càng thêm hiểu bảo vệ đôi bên, trân trọng đối phương.
Ở một bàn khác, Ôn Lệ Thâm và Tô Hi cũng ngồi ở trong đó, nhưng mà hai người uống xong rượu cưới liền đi trước vào sau sân khấu, hai người con gái mới đầy tháng đang ngủ ở đó đợi hai người chăm sóc.
Đứa bé mới đầy tháng, liền trở nên trắng trẻo, ngũ quan đó non nớt, hoàn toàn kế thừa vẻ đẹp của Tô Hi, xem ra sau khi lớn lên, lại là một giai nhân xinh đẹp.
Tô Hi nhìn con gái, không nhịn được thở dài nói: “Cũng không biết Tiểu Ôn Noãn lúc nào lớn lên, đợi lúc con bé gả đi sẽ có dáng vẻ như thế nào đây!”
Ôn Lệ Thâm ở một bên lập tức ghen lên, anh ôm lấy con gái, biểu tình không đồng ý: “Ôn Noãn còn nhỏ, chuyện này còn sớm lắm! Anh không muốn sớm rời xa con đâu.”
Tô Hi cười khì khì một tiếng: “Con gái lớn cũng không giữ lại được! Đợi đi! Chúng ta từ từ chùng con bé lớn lên!”
Tay của Ôn Lệ Thâm nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của bé con, đúng lúc bé con đang ngủ, lập tức mở miệng nhỏ ra, vậy mà ở trong mơ cũng cười lên được.
Hôn lễ của Ôn Lương Diệu, buổi trưa buổi tiệc hoàn thành vô cùng thuận lợi, mà buổi tối lại có một nhân vật quan trọng tham gia.
Đó chính là vợ chồng Hiên Viên Thần và Tô Thắm, là một tổng thống của một đất nước, tiệc mừng buổi sáng như vậy bọn họ chắc chắn không thể tham gia, không thì hôn lễ cũng sẽ loạn lên.
Mà bữa tối này cũng là chuẩn bị chính sách an toàn, đến khách sạn cũng chọn khách sạn chuyên dùng của hoàng gia, giữ lại những khách quan trọng.
Đến đón ăn cưới vào buổi tối.
Tô Hi cũng một khoảng thời gian không gặp mặt chị gái rồi, bởi vì ba người nhà cô đi nghỉ dưỡng nửa tháng.
Đến nay, nhanh chóng đến tham gia buổi tiệc của Ôn gia.
Lúc dùng bữa tối, trong phòng bao lớn hào hoa, ngồi một đám người, vợ chồng Hình Liệt Hàn, Ôn Lệ Thâm, Hiên Viên Thần, cặp vợ chồng mới cưới Ôn Lương Diệu, còn thêm hai người già nhà Ôn gia và Hình gia, nhà Tô gia, ngoài ra thêm Hình Nhát Phàm và mắy đứa trẻ con, thật là vô cùng náo nhiệt.
Hiên Viên Thần lần này cũng không ngồi ghế chủ, ở đây anh vẫn là người trẻ tuổi, cực kì thân thiết không có khoảng cách, ba người phụ nữ Tô Thắm, Tô Hi và Đường Tư Vũ ngồi với nhau nói chuyện càng nhiều, chính là chủ đề về con cái.
Một bàn nhỏ bên cạnh mấy bạn nhỏ tụ tập cùng như thi ăn cơm! Bạn nhỏ Hình Dĩ Hi, cực kì có năng lực lãnh đạo, mà ba bạn nhỏ khác lại cho rằng cậu bé lớn nhất, cậu bé nói cái gì, liền nghe cái đó.
Khó mà có dịp tụ tập thân tình như này, thân lại càng thêm thân, mà nhân vật ngồi trong đây, mỗi người đều là nhân vật lớn dẫn đầu trong giới chính trị và kinh doanh, có điều ở trong trường hợp này bọn họ đều lấy tình cảm bạn bè tụ họp, tuyệt đối không nói chuyện công việc, tiệc tối kéo dài đến khoảng chín giờ, mọi người tạm biệt nhau tan tiệc, xe hôn của Ôn Lương Diệu đỗ ở cửa chính, Tưởng Lam dìu Hình Nhất Nặc, là một người mẹ bà vẫn có một vài đạo lí cần dạy cho cô, Hình Nhất Nặc ngoan ngoãn nghe, ghi nhớ nó vào tận trong lòng.
Tưởng Lam để con gái gả cho Ôn gia là điều bà yên tâm nhát, nhìn Ôn Lương Diệu đang ở bên cạnh đợi con gái, bà chỉnh lại mái tóc dài của con gái, dịu dàng nói: “Đi đi! Cùng Lương Diệu về nhà, nghỉ ngơi cho sớm, hôm nay con cũng mệt rồi.”
“Vâng ạ! Mẹ, ba mẹ cũng về sớm đi ạ.” Hình Nhất Nặc gật gật đầu.
Đem con gái giao cho Ôn Lương Diệu, Tưởng Lam đi về phía ông chồng đang đợi bà, một hàng người mới lên xe rời đi.
Ôn Lương Diệu dắt tay cô, nắm chặt lấy tay cô, nói với cô: “Chúng ta đi về thôi!”
Hình Nhất Nặc gật gật đầu, ngồi vào trong xe, có chút mệt mỏi dựa vào vai anh, Ôn Lương Diệu đau lòng ôm chặt eo của cô, hôm nay đúng là mệt chết cô rồi.
Trên đường về nhà, Hình Nhất Nặc đã có có chút buồn ngủ, Ôn Lương Diệu dìu cô vào phòng, Hình Nhất Nặc đã tẩy trang xong, trên người còn bởi vì uống chút rượu có chút mùi rượu.