“Tắm xong ngủ sớm đi.
” Ôn Lương Diệu dịu dàng nói với cô.
Hình Nhất Nặc mím môi cười: “Anh sẽ tắm cho em à?”
Ánh mắt Ôn Lương Diệu thâm thúy đi mấy phần, anh lại chỉ nhẹ nhàng cười đáp: “Được.
”
Hình Nhất Nặc chỉ định đùa cho vui, không ngờ anh lại đồng ý thật, cô lập tức hết buồn ngủ, vội vàng từ chối: “Không cần không cần, tự em tắm được rồi.
”
“Lời vợ nói, chồng tất nhiên sẽ tuân lệnh.
” Ôn Lương Diệu nói xong liền đưa tay ôm ngang người cô, đi về phía phòng tắm.
“Em sai rồi, em đổi ý.
” Hình Nhất Nặc vô lực phản đối trong lòng anh.
Ôn Lương Diệu cười nhẹ nói: “Phản kháng không có hiệu quá, tối nay để anh phục vụ Ôn phu nhân.
”
Hình Nhất Nặc thầm kêu một tiếng, tự nói sau này không thể tùy ý đùa giỡn như vậy được nữa.
Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, tình ý tự nhiên cũng nồng nàn, Ôn Lương Diệu ôm cô đặt lên bồn tắm, Hình Nhất Nặc mặc bộ quần ao ngủ màu đỏ, đẹp đến mức làm anh mê mắn, Hình Nhất Nặc ôm lấy cỗ anh, cong môi cười chờ đợi.
Ôn Lương Diệu cúi người, môi mỏng ôn nhu che chở trên môi cô, anh đưa tay sờ đến công tắc đèn đang dao động, xoay đèn đến mức tối nhất, trong làn nước lắt phất, người con gái trong ngực tựa như yêu tinh muốn lấy mạng anh vậy.
Trong toà nhà tổng thống.
Một chiếc xe màu đen dừng lại, cách đó không xa là một đoàn xe đi theo hộ tống, không hè tiến lại gần.
Vệ sĩ ở phía sau đứng lên mở cửa, dẫn đầu đoàn là Hiên Viên Thần, bên kia Tô Thắm cũng xuống xe, có điều bên người họ không hề thấy bóng dáng trẻ con.
Lần này nghỉ phép trở về, ông bà nội thằng nhóc nhớ cháu yêu đến chết đi sống lại, nên thằng bé vẫn ở lại nhà ông bà nội.
Tô Thắm hiếm có thời khắc nhãn nhã như vậy, cô khoác áo khoác mỏng, làm cả người tỏa một khí tức của người phụ nữ thành thục mê người.
Hiên Viên Thần đứng dưới ánh đèn, khí thế như bậc đế vương cứ vậy nảy sinh.
Trong mấy năm nay, mị lực của anh cũng gia tăng theo độ tuổi, không hề thuyên giảm, gương mặt như vị thần đá, mộc mạc lại ngang ngược, khiến phụ nữ phải trầm mê.
Anh nhìn qua vợ mình, tự nhiên nắm lấy tay cô, dù chỉ là một đoạn đường rất ngắn, anh cũng không quên vợ ở bên cạnh.
Tô Thắm cằm lấy tay anh, tự nhiên nghiêng người về phía bả vai, dựa vào anh.
Hiên Viên Thần ôm lấy vai cô, trầm thấp nói: “Mới rồi lúc sắp đi con trai có nói gì đúng không?”
Tô Thắm cong môi cười: “Rõ ràng anh nghe thấy, lại còn hỏi „ em.
“Thằng nhóc đòi một cô em gái.
” Hiên Viên Thần nói luôn.
Tô Thám nghĩ lại, hôm nay con trai đang ăn cơm liền nhìn thấy em gái nhỏ Ôn Vũ Điềm, lại nhìn cô bé mập mạp trong lòng Tô Hi, đột nhiên nói muốn một cô em gái.
“Có sinh nữa cũng chưa chắc là bé gái!” Tô Thắm không có dự định này, đối với gia đình như bọn họ, chỉ một đứa trẻ là đủ.
“Hay là cứ chiều ý con đi!” Trong giọng nói Hiên Viên Thần thể hiện khát khao có một đứa con gái mãnh liệt.
Tô Thắm liếc anh: “Nếu em nói không muốn sinh thì sao?”
Hiên Viên Thần đón ánh mắt của vợ, lập tức sửa lời: “Hay là thôi đừng vội sinh! Gần đây công việc bận rộn, vợ cũng vắt vả.
”
Tô Thắm suy nghĩ một chút rồi nói: “Đợi thêm một thời gian đi, gần đây tương đối nhiều việc.
” Nói xong, sắc mặt cô lại nặng nề: “Đến nay mặc dù đã có phó tổng thổng, công việc của anh mặc dù nhẹ nhàng đi, nhưng anh vẫn phải đề phòng người của Hoắc gia.
”
Hai năm qua, Tô Thắm cũng cảm nhận được áp lực vô cùng to lớn, bởi vì gia cảnh nhà cô cũng mang đến cho Hiên Viên Thần rất nhiều khó khăn, đặc biệt là hai năm này, người cầm đầu của Hoắc gia càng ngày càng bành trướng dã tâm, bọn họ đẩy một người tuổi trẻ tài cao của Hoắc gia lên làm phó tổng thống, dã tâm hết sức rõ ràng.
Biểu cảm của Hiên Viên Thần ngưng trọng, Hoắc gia đúng là một gia tộc mà họ cần để phòng, bọn họ đang có ý định gì, mặc dù chưa nói, nhưng thật ra cũng đã rõ ràng.
Mặc dù trước khi Hoắc Kỳ Ngang nhậm chức có chủ động tới tìm anh để tỏ rõ chí hướng và lập trường, nhưng người Hoắc gia anh không thể không đề phòng.
Hiên Viên Thần vỗ nhẹ bả vai vợ: “Không mấy khi không có con trai bên cạnh, giờ không vội nói những chuyện này, đêm nay là đêm thuộc về hai chúng ta.
”
Tô Thắm gật đầu, cô tạm thời chưa nghĩ đến chuyện sinh con, cũng không muốn bỏ lỡ sự nghiệp đang có, nếu cô muốn sinh con, trong vòng hai năm tới sẽ không cần phải nhúng tay đến những chuyện này, nhưng bây giờ đang là lúc Hiên Viên Thần chĩa mũi súng vào Hoắc gia.
Chuyện con cái cần phải nghĩ thêm, cũng không phải cô không muốn sinh nữa.
Tô Thắm có chút mệt mỏi trở về phòng, cô tắm.
Sau khi cô tắm xong, sấy khô tóc, ở trong phòng, người đàn ông không biết từ khi nào đã mang một cái bàn vào, trên bàn bày biện ly, nến, ánh sáng mờ mờ tỏa ra khắp bốn phía, hình thành một vầng sáng mờ mờ.
Bàn ăn có hai ly rượu đế cao, một chai rượu vang, mà tay người đàn ông còn cầm một bông hoa hồng mới hái về trong đêm, vẻ mặt lười biếng mê người đàng nhìn cô.
Tô Thấm kinh ngạc nhìn anh, người đàn ông này lấy hoa từ đâu ra thế? Không phải chạy xuống vườn hái hoa đầy chứ?
Có điều không thể không nói, Tô Thám đang cả người mệt mỏi đã được trấn an, cô cười cười đi tới bên cạnh anh, nhận lấy bông hoa, cúi xuống ngửi thử, lộ ra hương thêm của đêm đen.
“Muộn thế này còn đi hái hoa, không sợ gai đâm vào tay à?” Tô Thắm cười trách.
“Vì để em vui vẻ, anh bị đâm cũng vui lòng.
” Hiên Viên Thần nói xong, tay liền cầm chai rượu vang lên rót vào hail y.
Anh cởi bỏ âu phục bên ngoài, kéo tay áo sơ mi, trong ánh nến mờ mờ, người đàn ông này có chút chói mắt, cả người tản mạn ra khí chất mê người.
Tô Thám nhận lấy ly rượu anh đưa cho, cùng anh cạn ly, cô ưu nhã uống rượu, Hiên Viên Thần cười nhìn cô, ngắm mái tóc dài của Tô Thắm xinh đẹp ưu nhã, khiến anh ngay trong một khắc động tâm, chỉ muốn cô ngay lúc đó.
“Uống ly rượu giao bôi.
” Hiên Viên Thần đưa ra một yêu cầu hấp dẫn.
Tô Thắm không khỏi cùng anh uống một ngụm, Hiên Viên Thần buông ly rượu, hô hấp vội vàng ôm lấy cô, sau khi có con trai, anh có muộn động đến cô cũng không dễ dàng như vậy nữa.
Không phải vì cô không vui, mà vì con trai cả ngày kêu gào muốn ngủ cùng cô, người ba như anh ngày nào cũng bị con trai ghét bỏ.
Hiên Viên Thần vừa tức giận vừa buồn cười, kiếp trước anh nhất định đã nợ đứa con trai này.
Cho nên khoảng thời gian này, anh phải tận dụng cho tốt.
Tô Thắm tối nay đã thắm chút say, đôi mắt hiện lên men rượu, mỳ miều vô cùng.
Tô Thắm có lòng muốn âu yếm cùng anh, cánh tay mảnh khảnh kéo lấy cỗ anh, mũi chân kiếng lên chủ động hôn anh.
Hiên Viên Thần sao kháng cự được sự chủ động của anh? Cho dù cô không chủ động, anh cũng khó có thể tự kiềm chế.
“Tối nay không cho phép anh muốn sinh thêm con.
” Tô Thắm nhẹ nhàng nói bên tai anh.
Hiên Viên Thần cười có chút bất đắc dĩ: “Được, chưa vội, chờ tới thời điểm em đồng ý lại tính.
”
Tô Thắm lúc này mới hài lòng, đưa tay cởi cúc áo sơ mi của anh, lộ ra khuôn ngực bền chắc, người đàn ông này cũng đang mê hoặc cô.
Ánh mắt Hiên Viên Thần ngưng lại nhìn cô, dưới ánh nến, Tô Thắm dịu dàng như làn nước thu, ánh mắt nhìn như muốn hòa tan anh.
Hoắc trạch.
Đêm khuya, trong thư phòng, một người đàn ông tuổi đã trên năm mươi, biểu cảm như lang sói, không giận cũng tự uy.
Đối diện với ông ta là người con trai ưu tú nhất, Hoắc Kỳ Ngang.
“Hôm nay vợ chồng Hiên Viên Thần trở về, con phải chú ý nhất cử nhất động của họ, thế cục phức tạp, con phải quan sát cẩn thận, sớm ngày lấy lại quyền quân sự từ tay Hiên Viên Thần.
”
“Ba, đã trễ lắm rồi, ba nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Hoắc Kỳ Ngang đứng lên, chuẩn bị rời đi.
“Con đứng lại cho ba, lời ba nói con rốt cuộc có chịu nghe hay không, ba không cần con nắm toàn bộ quyền hành trong tay, chỉ cần một nửa, địa vị tương lai của con cũng sẽ vững như núi thái sơn.
”
“Con đã làm như những gì ba mong muốn, trở thành phó tổng thống của đất nước này, chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao?” Hoắc Kỳ Ngang hỏi ngược lại.
“Con… con thỏa mãn với vị trí này rồi sao? Con rốt cuộc cũng chỉ là phó, không phải người đứng đầu, chẳng nhẽ con còn chưa nghĩ tới có một ngày sẽ trở thành một tổng thống chân chính?”
Hoắc Kỳ Ngang nhíu mi, phản bác: “Trong mắt con, tổng thống Hiên Viên thành tích trác tuyệt, không ai thích hợp ngồi ở vị trí đó hơn anh ta.
”
“Con hồ đồ.
”
“Ba, con đi ngủ trước đây.
” Hoắc Kỳ Ngang rời đi.