Hoắc Kỳ Ngang đành phải rời đi, Kỷ An Tâm thở ra một hơi, rõ ràng chỉ là nói vài câu với anh, cô còn mệt mỏi hơn cả đánh trận.
Cô ngồi tại chỗ, tay ôm trán, nghĩ tới chuyện anh vừa hỏi đến con, cô không khỏi cười lạnh.
Xem ra khi cô thay đổi hộ khẩu cho con gái, đem tháng sinh sửa thành chậm hai tháng là chính xác, nếu không, dựa vào trí thông minh của người đàn ông này, nhất định anh ta sẽ đoán ra.
Không, nếu đã đoạn tuyệt quan hệ, thì không cần lại dây dưa với anh ta nữa.
Kỷ An Tâm cắn môi, gọi cho lễ tân: “Tôi là Kỷ An Tâm, sau này nếu ai không có hẹn trước đều không cho phép lên.
”
“Kỷ tổng, rất xin lỗi, chúng tôi không dám cản ngài Hoắc, cô cũng biết ngài ấy là…”
“Tôi mặc kệ anh ta là ai, mấy cô đều phải ngăn lại.
” Kỷ An Tâm tức giận ra lệnh, đập điện thoại xuống.
Hoắc Kỳ Ngang vì để lên gặp cô, còn không tiếc dùng đến thân phận phó tổng thống?
Thật đáng ghét.
Ở con phố phía dưới, chiếc xe đen vẫn chưa rời đi, ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang xuyên thấu cửa kính xe, nhìn qua bức tường thủy tinh màu đậm, thở dài.
Anh còn nghĩ anh đích thân tới gặp cô, có thể sẽ hóa giải những khúc mắc năm đó.
Không ngờ tới, hận ý của cô với anh thâm sâu, dù anh có làm gì cũng chỉ là tốn công vô ích.
Hoắc Kỳ Ngang nói với vệ sĩ: “Quay về toà nhà tổng thống.
”
Trong nhà Ôn Lương Diệu, trên chiếc giường lớn, Hình Nhất Nặc lười biếng lăn lộn trong chăn mềm, biến thành một cái kén, hôm qua ngủ ngon, hôm nay cô không sao bò dậy được.
“Dậy đi em, ăn một chút! Đừng để đói bụng.
” Ôn Lương Diệu ấn cô gái còn đang lăn qua lộn lại xuống.
Hình Nhất Nặc quấn lại thành cái kén, cô lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Chồng à…”
Ôn Lương Diệu vô cùng vui vẻ: “Ừm! Gọi thêm câu nữa.
”
“Chồng!” Hình Nhất Nặc mím môi cười gọi.
“Gọi nhiều vào, anh thích nghe.
” Ôn Lương Diệu tham lam nói.
“Chồng ơi chồng ơi…” Hình Nhất Nặc thỏa mãn anh.
Ôn Lương Diệu vuốt nhẹ gương mặt cô, tính nợ cũ: “Em có biết khi em diễn, gọi người khác là chồng, anh khó chịu thế nào không?”
Hình Nhất Nặc lập tức an ủi: “Cũng chỉ là đóng phim thôi mài Chồng em chỉ có anh thôi.
”
“Sau này đóng phim cũng không được gọi, anh không thích nghe.
” Ôn Lương Diệu bá đạo nói.
“Vậy em phải gọi gì bây giờ!”
“Gọi gì cũng được, không được gọi chồng.
”
“Lúc đó khẩu hình sẽ không giống mài!” Hình Nhát Nặc vừa nói, vừa vui vẻ vì sự bá đạo của anh đó.
“Anh không quan tâm.
” Ôn Lương Diệu không cho phép cô gọi người khác là chồng, dù là thật hay giả đi chăng nữa.
“Vậy cũng được! Em nghe anh.
” Hình Nhất Nặc không định chọc tức anh.
“Dậy ăn sáng đi.
” Ôn Lương Diệu dịu dàng nói.
Hình Nhất Nặc liền lăn một vòng, chui từ chân ra, cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ dây, nhìn Ôn Lương Diệu muốn đứng dậy, cô lập tức nhoài người lên lưng anh.
Ôn Lương Diệu nhắc cô lên, cõng về phía phòng tắm.
Rửa mặt sạch sẽ tới phòng ăn, nhìn bữa ăn sáng tình yêu chồng làm cho mình, Hình Nhất Nặc có cảm giác vô cùng hạnh phúc.
Bọn họ đã quyết định nghỉ ngơi một tuần, chuẩn bị ra ngoài hưởng tuần trăng mật, hơn nữa kế hoạch lần này là du lịch nửa năm, họ muốn tạm biệt người nhà.
Xế chiều, trong một nhà trẻ quý tộc, xe sang đỗ lại như nắm, bởi vì ba mẹ đến đón các bạn nhỏ đa tới nơi.
Người đón Ôn Dĩ Mặc là vệ sĩ của Ôn Lệ Thâm, thằng nhóc này rất muốn có em gái, liền ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, được hai chiếc xe hộ tống về nhà.
Chừng năm giờ, xuất hiện bóng người Kỷ An Tâm, cô nhìn đồng hồ đeo tay, cũng có chút nóng nảy, bởi vì lần nào cô cũng vì công việc mà không đón con gái đúng giờ.
Đến sớm thì không sao, nếu như đến muộn, con gái sẽ buồn.
Chỉ là Kỷ An Tâm ở xa ba mẹ, cô không thể nhờ họ tới đây đón con gái giúp mình, còn may thời gian làm việc của cô cũng tự do, việc đưa đón con gái cũng không vấn đề.
Bên cạnh Kỷ An Tâm, một chiếc xe từ từ đỗ lại, Hoắc Kỳ Ngang cũng đến, mỗi ngày tan làm anh đều đến đón cháu của chị gái, bởi vì chị gái là một chuyên gia giải phẫu, nếu vào phải hôm có ca phẩu thuật lớn, chị anh sẽ không thể đi đón con trai.
Người chị đã ly dị này chỉ còn nước nhờ cậu em trai.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn chiếc xe thể thao quen thuộc bên cạnh, nhịp tim không khỏi gia tốc, Kỷ An Tâm cũng đang ở đây.
“Thưa ngài, tôi ra đón tiêu thiếu gia!” Vệ sĩ nói với anh.
Hoắc Kỳ Ngang đầy xe, nói: “Để tôi đi choI”
Thân phận của anh ở trường học này cũng không phải bí mật, cho nên bình thường anh cũng sẽ trực tiếp vào đón cháu.
Kỷ An Tâm tới nơi mấy đứa trẻ thường chơi, đã nhìn thấy con gái ôm gương mặt nhỏ bé, đầy vẻ không vui, rõ ràng là đang tức giận.
Kỷ An Tâm cười một tiếng, ngồi xổm xuống, gọi con gái: “Hiểu Hiều, sao lại không vui?”
“Mẹ toàn đến đón con muộn, các bạn khác đều về cả rồi.
” Bạn nhỏ Kỷ Hiểu Hiểu đáng thương nói.
“Được, mẹ hứa với con, sau này nhất định sẽ tới đón con sớm, được không?”
“Mẹ, tại sao các bạn đều có ba đến đón, con lại không có ba?”
Kỷ Hiểu Hiểu nghiêng cái đầu nhỏ, vẻ mặt thành thật ngây thơ hỏi.
“Không phải mẹ đã nói với con sao? Ba Hiểu Hiểu đi xa lắm, phải rất lâu nữa mới về được.
”
“Ba đi đâu thế ạ?”
“Một nơi rất xa.
”
“Đó là nơi nào ạ?”
Kỷ An Tâm không cách nào nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt đầy mong chờ của con gái, mà lúc này, bên cạnh con có một thằng bé độ 6 tuổi mừng rỡ kêu lên: “Cậu, cậu tới đón cháu à!”
Kỷ An Tâm quay đầu, nhìn thằng bé chạy thẳng về phía người đàn ông, không ngờ lại là Hoắc Kỳ Ngang.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, đến trường học cũng có thể đụng phải.
Kỷ An Tâm theo bản năng dắt tay con gái, bế con lên: “Hiểu Hiểu, chúng ta về thôi!”
Hoắc Kỳ Ngang tự nhiên nhìn cô, ánh mắt anh đầy thâm thúy, Kỷ An Tâm làm như không thấy anh, bế con đi qua.
Mà ngay lúc này, Kỷ Hiểu Hiểu không có được câu trả lời, lại nghiêm túc hỏi: “Mẹ, ba con đi đâu! Tại sao ba không tới thăm con?”
Trái tim Hoắc Kỳ Ngang vì những lời này mà cuộn lại, anh đã điều tra Kỷ An Tâm, cô chưa lập gia đình, ba đứa trẻ là ai, anh không thể kiểm chứng.
Không lẽ người đàn ông này chưa từng xuất hiện bên cạnh hai mẹ con sao?
“Cậu ơi, cậu đang nhìn dì xinh đẹp bên kia à?” Cháu anh tò mò hỏi.
Hoắc Kỳ Ngang cười cười, dắt theo cháu đi theo Kỷ an Tâm, Kỷ An Tâm biết anh ở phía sau, khi con gái cô quay đầu nhìn, nhịp tim cũng căng thẳng theo, cô tận lực hấp dẫn sự chú ý của con trở lại: “Hiểu Hiểu, đợi một lúc nữa mẹ mua quà cho con được không?”
“Được ạ! Con muốn búp bê vải!” Kỷ Hiểu Hiểu vui vẻ vỗ tay, cô bé cúi đầu, nói nhỏ vào tai mẹ: “Mẹ ơi, sau lưng có một chú đẹp trai lắm!”
Cổ họng Kỷ An Tâm nghẹn lại, sau lưng cô còn không phải Hoáắc Kỳ Ngang sao? Sao con gái lại chú ý tới anh?
Cô bé nói chuyện với mẹ, lại cười cười tròn mắt nhìn Hoắc Kỳ Ngang, lộ ra hàm răng sún, vô cùng dễ thương.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn nụ cười của cô bé giống hệt Kỷ An Tâm, anh cũng dịu dàng cười, nội tâm lại phức tạp cuộn trào.
Hoắc Kỳ Ngang nói với cháu: “Lên xe trước chờ cậu.
”
Thằng nhóc cũng biết có lẽ chú thích dì xinh đẹp, nó liền ngoan ngoãn chạy về phía vệ sĩ, vệ sĩ mở cửa cho nó, nó liền bò vào.
Kỷ An Tâm cũng vội vàng đi về xe, mở cửa, đẩy con vào ghế cạnh lái, đóng cửa lại.
Nghiêng đầu nhìn Hoắc Kỳ Ngang đi tới, cô phòng bị nhìn anh chằm chằm: “Phó tổng thống có việc gì không?”
Hoắc Kỳ Ngang nghe được câu hỏi của đứa trẻ, anh vô tình thấy lòng mình đau nhói, anh híp mắt nhìn gương mặt lãnh đạm của Kỷ An Tâm, mở miệng nói: “Nói cho anh biết ba đứa trẻ là ai, anh sẽ đi tìm anh ta nói chuyện, để anh ta trở về bên cạnh em.
”
Nói ra những lời này, lòng anh đau nhói, bởi đã có một người đàn ông từng bầu bạn bên cô, cô còn nguyện ý vì anh ta mà sinh hạ đứa bé.