Màn đêm bao phủ một ngày bận rộn của Kỷ An Tâm, sau đó cùng con gái đi ngủ, cô cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi rã rời, là một phụ nữ, cô một mình trải qua, cô thừa nhận có chao nhiêu là áp lực, cô chỉ có thể tự mình kiềm nén.
Phụ nữ nếu như mắt đi tình cảm, thì thứ còn sót lại cũng chỉ có ý chí chiến đấu, vì người nhà, vì con.
Kỷ An Tâm cúi người, nhẹ nhàng hôn trên gò má con gái một cái, nhìn khuôn mặt của đứa bé, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông kia, trái tim của cô liền thắt lại.
Cô thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại chuyện năm năm trước, cô vừa mới bị ba của anh gọi vào trong quán cà phê, sau đó nhất quyết cự tuyệt, cô cho rằng anh ít nhất có thể cùng nhau bảo vệ tình yêu bắp bênh của họ.
Nhưng khi cô vào trong nhà của anh, lại thấy người trong miệng của ba anh, cô gái môn đăng hộ đối nhất với anh, lại ăn mặc bán khỏa thân nằm sát trong ngực anh.
Khoảnh khắc kia, tiếng lòng chết đi chói tai như vậy, cô thấy bản thân đang kìm chế con tim gần như sắp tan vỡ, vỡ thành từng mảnh vụn.
Cô xoay người, một khắc kia lòng như tro nguội.
Chặn đường khi anh lớn mười hai đó, sau khi bày tỏ với cô, cô liền kiên định cùng với anh, bốn năm đại học chia lìa, cô thương anh, lúc cô sinh nhật hai mươi tuổi, yêu đến mức không còn quan tâm đến thứ gì mà cùng anh nếm thử trái cắm.
Khi đó bọn họ vui vẻ như vậy, chỉ không gả, không cưới, giống như cả đời này cũng sẽ không xa nhau.
Cho đến lúc ba của anh biết được, ghét bỏ nhà cô thế đơn lực bạc, không có gì dựa vào, mà anh lại như mặt trời ban trưa của gia tộc chính trị, ba anh gửi gắm kỳ vọng rất lớn đối với anh, hy vọng trong tương lai anh bước lên đỉnh cao quyền lực, vì gia tộc mang đến vinh quang lớn lao.
Ba anh vô cùng thẳng thừng nói cho cô biết, ông ta tuyệt đối sẽ không cho con trai mình cưới cô, cô đã từng khẩn cầu, nhwung bị người trưởng bối này hung hăng cự tuyệt, cũng cảnh cáo cô rời xa anh, bằng không thì tự gánh lấy hậu quả.
Sau khi bị ba của anh ngăn cản, bọn họ gặp mặt đều trở nên rất khó khăn, lén chạy ra ngoài gặp nhau chính là niềm hạnh phúc lớn nhất.
Một bên thì anh nói sẽ cùng cô nghĩ cách, mà bên kia, anh lại cùng một cô gái khác gặp mặt, cô gái kia chính là người mà ba anh hài lòng nhất, mà cô gái kia cũng mến mộ anh từ lâu.
Cho nên, sau khi cô nhận được lời cảnh báo kịch liệt cuối cùng của Hoắc Minh, cô chạy đến nhà anh thì nhìn thấy cô gái kia quần áo xộc xệch rúc vào trong ngực của anh, hai người giống như vừa mới vụng trộm.
Nước mắt từ khóe mi Kỷ An Tâm trượt xuống, cô lập tức từ trong hồi ức thức dậy, lau đi nước mắt.
Vì người đàn ông này rơi lệ, chính là một sự dư thừa, còn có vẻ buôn cười như vậy.
Cô tuyệt đối không cho phép bản thân rơi nước mắt vì quá khứ.
Người đàn ông Hoắc Kỳ Ngang này, có xa bao nhiêu, thì cách xa anh ta bấy nhiêu.
Sáng sớm.
Sau khi Kỷ An Tâm thức dậy tắm rửa xong, cô tự mình dọn dẹp trước, sau đó tới đánh thức cô nhóc kia.
Bạn nhỏ Kỷ Hiểu Hiểu cuộn thành một con tôm nhỏ, vẫn còn đang thèm ngủ.
“Hiểu Hiểu, rời giường, chúng ta phải tới trường, nếu không…
lại đến trễ đấy!”
“Mẹ, để cho con ngủ một lúc thôi nha! Ngủ một lúc nữa, liền một lúc…” Mắt cô nhóc kia không mở, liền nhõng nhẽo cầu xin.
Kỷ An Tâm đau lòng con gái, muốn cho cô bé ngủ thêm một lúc, nhưng công ty cô có cuộc họp sớm, cô không thể không đánh thức con gái.
“Không được, hôm nay mẹ không thể tới trễ, con cũng không thể đến muộn được!”
Kỷ Hiểu Hiểu bị mẹ ôm, mặc quần áo tử tế, mơ mơ màng màng đi đánh răng rửa mặt, chừng bảy giờ rưỡi, Kỷ An Tâm liền lái xe mang theo cô bé ra cửa.
Lúc này, trên đường phó, trong một chiếc xe khác, trong lòng Hoắc Kỳ Ngang, cháu trai Tiểu Huy đang ngủ cũng bị anh kéo dậy đi học từ sáng sớm, lúc này Tiểu Huy nằm trong lòng cậu ngủ tới chảy nước miếng.
Anh có chút bắt đắc dĩ lại ôn nhu rút một tờ khăn giấy, lau nước bọt cho cậu, từ nay về sau, đưa đón cháu đi học là nhiệm vụ lớn anh đảm nhận.
Ba bây giờ còn đang trong chức vụ, chị gái mỗi ngày làm việc lại quá mệt mỏi, chỉ có thời gian của anh vô cùng thích hợp đưa đón cháu.
Đương nhiên, Hoắc Kỳ Ngang còn có mục đích riêng khác, trừ anh ra cũng không ai biết.
Có lẽ đó là một loại duyên phận! Cháu trai cùng với con gái Kỷ An Tâm vậy mà học cùng một trường.
Tiễn bọn nhỏ vào trường học, cũng cứ như vậy vài chục phút, có rất nhiều phụ huynh bình thường đều sẽ tình cờ gặp nhau, Hoắc Kỳ Ngang tới tương đối sớm, anh nắm tay cháu đi vào trong trường.
Sau đó dặn dò vài câu, anh cũng không lập tức rời đi, khi tám giờ rưỡi, anh nhìn thấy Kỷ An Tâm vội vã ôm một bé gái đang híp mắt tiến đến.
Kỷ An Tâm ngắng đầu thì thấy một người đàn ông đang đứng trong hành lang sân trường, ngực cô nghẹn lại, ôm chặt con gái một chút, sau đó lướt qua người anh.
Hoắc Kỳ Ngang có chút đau lòng nhìn cô, một mình nuôi nắng con cái, khẳng định vô cùng khổ cự!
c Cộng thêm công việc của cô, nếu như có thể, anh muốn thay cô gánh chịu một phần.
Kỷ An Tâm dỗ con gái vào trong phòng học, cô liền cầm chìa khóa xe, bước đi nhanh ra ngoài cửa mà không mắt phần tao nhã.
Đi ngang qua người đàn ông vẫn còn đang đợi, sắc mặt cô càng lạnh thêm vài phần, Hoắc Kỳ Ngang không nói một lời, liền yên lặng cắt bước đi theo phía sau cô.
Trái tim Kỷ An Tâm vẫn liên tục co thắt lại, trong vòng một trăm mét từ vị trí của người đàn ông này, cô cảm giác được cảm xúc hiện tại không ổn định, lý trí thất thường.
Thế nhưng, ở nơi trong trường học này, cô cũng không thể kêu anh đi ra, dù sao cũng là anh đưa cháu đi học.
Kỷ An Tâm ngồi vào trong xe, vừa nhìn thấy Hoắc Kỳ Ngang đứng cạnh cửa xe anh, tầm mắt anh vẫn khóa chặt lấy cô, dù cho cô ngồi lên xe, cũng nhìn chằm chằm vào xe cô.
Dưới chân Kỷ An Tâm nhất thời giẫm lên chân ga một cái, xe thể thao lao thẳng đi.
Kỷ An Tâm dựa vào năng lực của mình, cùng một bạn học nước ngoài gây dựng công ty mô giới việc làm này từ hai bàn tay trắng, trong năm năm ngắn ngủi, liền chen lên hàng ngũ công ty có tiếng, mà tài sản của cô cũng tăng trưởng đi lên, cho nên nói bàn về giàu có, cô hiện tại so với Hoắc Kỳ Ngang tuyệt đối có tiền.
Anh có quyền, mà cô cũng có tiền, cho nên, trong năm năm này, cô thua không khó coi lắm.
Hoặc Kỳ Ngang vẫn đưa mắt nhìn Kỷ An Tâm rời đi, anh mới ngồi vào trong xe, cho vệ sĩ đi về hướng toà nhà tổng thống.
Lúc này, với anh mà nói, những ngày kế tiếp, anh có thể ở đưa đón cháu rồi nhìn cô một cái, đã mãn nguyện rồi.
Trên đường Kỷ An Tâm đến công ty, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn, cô cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
Lẽ nào về sau mỗi sáng sớm hoặc buổi chiều cũng phải gặp người đàn ông này một lần sao? Xem tình hình nếu như người đàn ông này cố tình muốn đợi, khả năng gặp phải sẽ vô cùng lớn.
Cơ hội bọn họ gặp mặt càng lớn hơn, Kỷ An Tâm cực kỳ không thích cuộc sống như thế.
Trong cuộc sống của cô, căn bản không cho phép người đàn ông này đến gần rồi, huống chỉ cô còn một mực muốn che giấu con gái, cô không hy vọng người nhà Hoắc gia biết cô sinh ra đứa con của nhà họ Hoắc.
Đặc biệt Hoắc Minh, nếu để ông ta biết, chắc chắn ông ta cũng sẽ không hoan nghênh con gái cô.
Cho nên, có người ông cực kỳ xấu xa như vậy, tuyệt đối Kỷ An Tâm sẽ không cho con gái đi nhận nhau.
Người như vậy, tốt nhất cả đời con gái không nên biết có người một nhà như vậy.
Kỷ An Tâm thở ra một hơi, nhưng mà chẳng lẽ phải cho con gái chuyển trường hay sao?
Đây là trường có điều kiện tốt nhất, phương tiện giáo dục cũng tốt nhất, gần công ty của cô không có trường nào tốt hơn.
Hơn nữa, trước đây con gái cảm thấy chán học, cũng bởi vì chơi thân cùng con trai của Tô Hi là Ôn Dĩ Mặc mà mới khắc phục được, hiện tại, con gái vừa bước vào trường, chỉ cần thấy bạn học Ôn Dĩ Mặc sắp tới chủ động chào hỏi với cô bé, sẽ khiến cho cô bé tồn tại cảm giác tập thể.
Nếu như nhất quyết cho con gái chuyển trường, con bé nhất định phải tiếp nhận hoàn cảnh lạ lẫm mới lần nữa, còn có thầy cô giáo, để cho con bé một mình đối diện với những điều này như thế, cô cảm thấy cực kỳ không nỡ.
Kỷ An Tâm càng nghĩ, vẫn thấy là không nên chuyển con gái đi, về sau nếu thực sự không được, thì để trợ lý đi đón con gái, cô sẽ đợi ngoài cửa!
Cô lại có chút muốn cười, cho dù người đàn ông này mỗi ngày xuất hiện ở trước mắt cô, thì sự thù hận của cô cũng sẽ không giảm đi chút nào.
Sự thù hận của cô đối với anh, cũng đủ để cho cô cả đời này không muốn dính líu chút gì đến anh.
Kỷ An Tâm đến công ty, ngoài lúc làm việc, chính là nhìn ảnh chụp và video trên lớp của con gái, nhìn tình hình con gái ở trường, nhìn con gái chơi trò chơi cực kỳ vui vẻ, cùng hòa nhập với những người bạn nhỏ khác, suy nghĩ chuyển trường kia liền tan biến mắt.
Đặc biệt ở trong video, còn có thể thấy Ôn Dĩ Mặc và con gái trò chuyện, hai đứa nhóc còn trò chuyện vô cùng hợp ý nhau.
Kỷ An Tâm thở phào nhẹ nhõm, tình hình trong công ty cũng vô cùng tốt, danh tiếng tích lũy được giúp công ty hoạt động hết sức thuận lợi.