Bởi vì cuộc đời của anh đã khôi phục sinh khí rồi, chỉ là anh vẫn cần chút thời gian.
Vừa mới ăn sáng xong, Hoắc Viện đã nhận được điện thoại của bệnh viện, cô lại có một ca cần phải phẫu thuật gấp, đứa con trai nhỏ Tiểu Huy chỉ có thể để nhà cho Hoắc Kỳ Ngang nghỉ ngơi chăm sóc.
Hoắc Minh là một người cực kỳ bận rộn, mặc dù tuổi đã cao nhưng mỗi ngày đều có những cuộc xã giao không ngừng nghỉ, mới sáng sớm đã phải ra ngoài.
Ngược lại phó tổng thống như anh ở nhà lại trông có vẻ nhàn hơn.
“Cậu ơi, đưa cháu đến công viên chơi có được không ạ! Rất lâu rồi cháu chưa đến đó.
” Tiểu Huy biết cậu mình là người thương mình nhất.
Hoắc Kỳ Ngang mỉm cười xoa đầu cậu bé: “Cháu muốn đi đâu chơi?”
*Đi chỗ mà lần trước cậu dẫn cháu đi ấy ạ! Cháu rất muốn đi thêm một lần nữa!”
Hoắc Kỳ Ngang không biết làm gì với cậu bé, lần trước anh đưa cậu bé đến hội trường trải nghiệm, có thể trải qua ít nhất 20 loại trải nghiệm thú vị như chiếm đóng, hải quân và lính cứu hỏa.
Cũng là nơi mà các bạn nhỏ thích đi.
“Được thôi! Cậu đi thay bộ quần áo rồi đi.
” Hoắc Kỳ Ngang rất yêu thương cháu trai của mình, mẹ nó không có thời gian ở cạnh, người làm cậu như anh thật sự nên có gắng hơn.
Hơn nữa, anh chỉ cần mặc đồ đơn giản một chút thì sẽ không ai có thể nhận ra được thân phận của anh, mặc dù anh cũng hay xuất hiện trên hội nghị, trên báo, nhưng những người bình thường sẽ không chú ý đến anh.
Trong căn hộ của Kỷ An Tâm, tính tình bạn nhỏ Kỷ Hiểu Hiểu cũng sắp không chịu nổi được nữa rồi, cộng thêm việc Kỷ An Tâm hy vọng nhân dịp thời gian cuối tuần có thể đưa con gái ra ngoài dạo chơi.
Cô không biết gần đây có nơi nào có thể đi chơi nên đi hỏi Tô Hi.
Tô Hi nói với cô là có thể đưa con cô đến hội trường trải nghiệm một lần, hơn nữa cũng không đông người, lại còn có nhân viên chăm sóc, trẻ con ở đó cực kỳ an toàn, cũng yên tâm.
Kỷ An Tâm nghe xong liền cảm thấy nơi đó tốt, có thể khiến con gái cô dũng cảm hơn.
Được con gái năn nỉ hồi lâu, sau khi quyết định địa điểm, cô ngồi xổm xuống nói: “Được rồi, mẹ sẽ đưa con đi nhưng con phải đồng ý với mẹ, không được đòi mẹ mua đồ chơi.
”
“Vâng ạ! Con hứa với mẹ là sẽ không đòi mua đồ chơi.
” Cô bé vì muốn ra ngoài chơi nên điều kiện gì cũng đều chấp nhận.
Kỷ An Tâm vốn muốn rủ cả Tô Hi, nhưng bây giờ Tô Hi đang chăm sóc con gái nhỏ nên không có thời gian ra ngoài, hơn nữa trong nhà Đường Tư Vũ cũng có hai đứa nhỏ, cho nên cô không quáy rầy nữa.
Kỷ An Tâm nắm tay con gái ra ngoài.
Tòa hội trường trải nghiệm này ở khu giải trí trung tâm thành phó, bởi vì vẫn còn sớm nên du khách không nhiều, Kỷ An Tâm mua vé cho con gái rồi vào trong, thấy con gái đang vui vẻ nhìn xung quanh.
Lúc này, cánh cửa của đội cứu hỏa đang tuyển các bạn nhỏ vào chơi được mở ra, cô bé ngay lập tức được gọi vào trong, nhân viên thay cô bé mặc đồ cứu hỏa lên, trông rất xinh xắn.
Kỷ An Tâm nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của con gái bên trong, cô cũng yên tâm hơn, bên cạnh cũng có rất nhiều phụ huynh đang nghịch điện thoại, cô ngồi trước cửa kính nhìn con gái chăm chú.
Cũng vào lúc này, Hoắc Kỳ Ngang đang mua vé ở trước cửa cho cháu trai, đưa cậu bé vào trong.
“Cậu ơi, cháu muốn đi chơi trò hải quân.
” Lúc này vẫn đang tuyển các bạn nhỏ, Tiểu Huy lập tức bước đến bên cạnh phòng cứu hỏa nhanh chân bước vào bên trong, những đứa trẻ 6 tui giống cậu bé có gan lớn, lại nghịch ngợm nên căn bản không cần có người thúc giục chúng nó vào trong.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn thấy cháu trai vào trong, vệ sĩ của anh cũng vào theo, bọn họ lúc nào cũng ở cạnh người bảo vệ, cũng chú ý đến động tĩnh xung quanh.
Đúng lúc này, anh nghe thấy giọng nói quen thuộc của người phụ nữ vang lên.
“Hiểu Hiểu có lên.
” Là Kỷ An Tâm ngồi sát ngay cạnh cửa số, lúc này cô nhìn thấy con gái đang định dũng cảm trượt xuống cột, bạn nhỏ khác đều dũng cảm dùng hai chân trượt xuống dưới.
Mà bạn nhỏ Kỷ Hiểu Hiểu lại có chút sợ hãi, không dám bước về phía trước, Kỷ An Tâm bên ngoài cửa sổ cổ vũ con gái mình, quá kích động nên cô hét lên câu nói này.
Mà điều cô không chú ý đến, bởi vì câu nói này của cô mà bên cạnh có một ánh mắt vừa thâm thúy vừa vui mừng nhìn sang.
Hoắc Kỳ Ngang làm sao cũng không nghĩ được là ở đây lại có thể ở đây gặp được cô và con gái của cô.
Lúc này, Kỷ An Tâm nóng lòng muốn nhìn thấy con gái mình thử sức, cuối cùng cũng nhờ vào sự hướng dẫn của nhân viên trượt xuống dưới, điều này đối với cô bé mà nói, cũng coi như là một thử thách lớn đi.
Sau khi trượt xuống, cô bé ngay lập tức cười tít mắt nhìn mẹ ở bên ngoài cửa sổ, làm một số động tác quái đản, vừa đáng yêu vừa dí dỏm.
Kỷ An Tâm khoanh tay đứng trước cửa số, mỉm cười, cảm thấy tự hào về con gái mình.
Hoắc Kỳ Ngang lúc này ngay cả cháu trai mình không nhìn, anh bất giác đứng ngay sau Kỷ An Tâm, dựa vào chiều cao của mình cũng nhìn thấy bạn nhỏ Kỷ Hiểu Hiểu ở bên trong.
Có một cụ bà cũng muốn nhìn cháu của mình liền chen lên trước mặt Kỷ An Tâm, Kỷ An Tâm lập tức lùi về sau một bước đột nhiên giãm lên ai đó, có điều vẫn may người bị giẫãm này có lòng tốt đỡ cô.
“Xin lỗi.
” Kỷ An Tâm theo bản năng quay lại phía sau xin lỗi người cô giẫãm phải, đồng thời cũng muốn nhìn xem người bị giẫm này là người thế nào.
Cô quay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy, đôi mắt cô nhanh chóng mở to, đồng thời hô hấp của cô cũng ngưng lại, tránh xa người đàn ông này ra.
Chết tiệt, sao lại là anh? Trái tim Kỷ An Tâm không cần thận bị dọa sợ.
Người đàn ông này là đang theo dõi cô hay sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Kỷ An Tâm chỉ có cách nghĩ này, nghĩ đến đây cô không nhịn được có chút tức giận.
“Anh theo dõi tôi sao?” Cô nhướng mày hỏi.
Hoắc Kỳ Ngang lắc đầu vô tội: “Anh không có.
”
“Anh còn dám nói là không có?” Kỷ An Tâm còn lâu mới tin anh, nếu không theo dõi cô thì làm sao anh có thể xuất hiện được ở đây?
Hoắc Kỳ Ngang không khỏi trầm thấp cười: “Thực sự không có, anh đưa cháu trai đến đây chơi nên vô tình gặp được em.
”
Kỷ An Tâm không khỏi nghẹn họng, thật sự trùng hợp như vậy sao?
“Cháu trai anh ở phòng bên cạnh.
” Hoắc Kỳ Ngang chỉ phòng hội trường trải nghiệm bên cạnh.
Cho dù Kỷ An Tâm có tin anh thì lúc này cô cũng không muốn ở cùng một chỗ với anh, đáng tiếc đợt huấn luyện của con gái vẫn chưa kết thúc, hơn nữa cửa cũng đóng, đang trong huấn luyện sẽ không được đón bạn nhỏ đi.
Cô chỉ có thể khoanh tay đứng bên cạnh.
Hơn nữa Hoắc Kỳ Ngang đứng bên cạnh, ánh mắt thâm thúy nhìn cô sâu sắc, mang theo chút nóng bỏng.
Kỷ An Tâm khoanh tay ánh mắt phòng bị, ánh mắt của anh nóng bỏng bao nhiêu thì vẻ mặt của cô càng lạnh lùng bấy nhiêu.
Chỉ có điều ở đây đông người, cô không thể tức giận khiến anh rời tầm mắt đi, chỉ có thể tùy ý để người đàn ông này nhìn.
Kỷ An Tâm đang đợi con gái ra ngoài, trong lòng đang nghĩ nếu con gái ra ngoài sẽ đi ngay lập tức.
Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang dường như nhìn không đủ, cho dù cô có lạnh lùng đối mặt với anh, anh cũng đều cảm thấy có thể nhìn cô cả đời.
Kỷ An Tâm tìm một chỗ góc khuắt ít người ngồi xuống, ánh mặt lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông vẫn đang nhìn cô, người này nhìn còn chưa đủ hay sao?
Bóng dáng Hoắc Kỳ Ngang đứng trong này thu hút được sự chú ý của mấy người mẹ trẻ tuổi, trong ánh mắt đó rõ ràng đang nói, đẹp trai quá đi!
Kỷ An Tâm nhìn đến những người phụ nữ đang nhìn trộm anh, đáy lòng cô không khỏi cười lạnh một câu.
Vẫn đào hoa như vậy!
Hoắc Kỳ Ngang không nhịn được từng bước bước về phía cô, thuận tiện ngồi xuống bên cạnh, Kỷ An Tâm lập tức định đứng dậy, bàn tay của người đàn ông lại bắt lấy tay cô kéo cô ngồi xuống.
“Ngồi xuống đi! Anh sẽ không quấy rầy em!” Hoắc Kỳ Ngang không hy vọng cô rời đi.
Kỷ An Tâm cười lạnh nói: “Anh ở trước mặt tôi rất chướng mắt.
”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Kỳ Ngang lập tức nhíu chặt lại, nhưng Kỷ An Tâm không có bất kỳ thái độ và sự thù hận nào đối với anh ta.
“Ba của Hiểu Hiểu, tại sao từ trước đến nay chưa từng xuất hiện?” Hoắc Kỳ Ngang giả vờ bình tĩnh hỏi câu hỏi mà anh muốn hỏi nhất.
Kỷ An Tâm cũng sớm đã nghĩ qua nên trả lời anh thế nào về vấn đề này.
“Tôi không cần thiết phải nói với anh.
”
“Hiểu Hiểu nói, từ lúc sinh ra cô bé vẫn chưa gặp ba của mình…rốt cuộc tại sao anh ta lại không xuất hiện?” Hoắc Kỳ Ngang không chịu thua.
Kỷ An Tâm cười chế nhạo: “Anh Hoáắc, chẳng lẽ anh không biết ở trên thế giới này có chuyện tình một đêm sao?”
Trái tim của Hoắc Kỳ Ngang thắt lại, tình một đêm?
Chẳng lẽ thông qua chuyện này nên cô mới có con?
“Không thể nào…” Hoắc Kỳ Ngang cắn răng, bước tới gần cô: “Em sẽ không làm chuyện đấy.
”
Kỷ An Tâm nhăn mày: “Tôi làm như vậy đấy, có vấn đề gì sao?
Ai nói tôi không thể làm chuyện này? Anh sao?”
Hoắc Kỳ Ngang bị câu này phản bác không nói được nên lời.
“Cho dù bây giờ tôi ở cùng người đàn ông nào thì anh cũng không có tư cách để hỏi.
” Kỷ An Tâm thêm một câu.