Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Ở nước M, trong một biệt thự tư nhân, Hình Nhất Nặc đã cùng Ôn Lương Diệu ở đây được vài ngày, cũng đang học tập cách sinh hoạt.

Hình Nhất Nặc là một người cuồng ăn uống, thức ăn ngon đối với cô là một thứ không kháng cự lại được.

Hai ngày nay, cô học cách làm đồ ngọt, ban ngày lên trường học, buổi tối về nhà làm bánh cho Ôn Lương Diệu thử.

Nghiên cứu làm thức ăn ngon cũng là một việc để luyện tính kinh nhẫn, nếu như quá nhanh, sẽ không thể hưởng thụ đồ ăn ở cảnh giới cao nhát.

Sau khi Ôn Lương Diệu xong việc xuống đến phòng bếp liền nhìn thấy Hình Nhất Nặc tay cầm một đĩa bánh ngọt tinh xảo, đang ngồi bày biện, cô điểm từng chút một của bông hoa.

Ôn Lương Diệu cười tán dương, yên lặng đứng ở cửa ngắm nhìn cô.

Dáng vẻ Hình Nhất Nặc nghiêm túc làm việc, cánh môi đỏ hơi hấp háy hóa ra là như vậy, ánh mắt trong suốt chuyển động, chuyên chú tập trung động lòng người.

Cô đối mặt với khay điểm tâm xinh đẹp, đối với anh mà nói, nhìn cô còn ngon miệng hơn.

Khi cô đặt hai viên anh đào lên trên chiếc bánh, tác phẩm liền hoàn mỹ, Hình Nhất Nặc hài lòng cười, bưng bánh ngọt lên quan sát một phen, sau đó lại hướng người đàn ông ở cửa nói: “Anh tới nhìn thử xem thế nào?”
“Quá đỉnh, trình độ hoàn toàn có thể lên chuyên nghiệp.

” Ôn Lương Diệu cho ra đánh giá vô cùng cao.

Hình Nhất Nặc nhát thời nở hoa: “Thật không? Vậy lần này em mang bánh tới mời khách, cũng sẽ không mắt mặt nhỉ?”
“Tất nhiên sẽ không.

” Ôn Lương Diệu đi tới, ánh mắt tràn đầy sủng ái.

Hình Nhất Nặc buông bánh ngọt xuống, thân mật tiến vào lòng anh, ôm anh như một đứa trẻ dễ thương lại nghịch ngợm.

Ôm như vậy, Hình Nhất Nặc thường xuyên làm, có lẽ là trước đây việc thầm mến anh quá cực khổ, nên bây giờ được ở cùng nhau, cô chỉ muốn bù đắp cho tiếc nuối trước đây.

Ôn Lương Diệu đưa tay ôm lấy cô, cúi người hôn lên gương mặt cô, trên người cô tản ra mùi hương như bơ sữa, làm anh không khỏi hít sâu mùi hương trên người cô.

Hình Nhất Nặc cảm nhận được, nâng gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn lên: “Anh đang ngửi gì thế?”
“Trên người em có mùi bơ, thơm lắm.

” Ôn Lương Diệu nói xong, đưa tay tới ôm cô, Hình Nhất Nặc lập tức vịn lên cổ anh, cười hỏi: “Anh muốn làm gì?”
*Em nói xem? Mấy ngày nay có hôm nào em không nghiên cứu đồ ăn, có phải bây giò cũng nên cùng anh nghiên cứu đạo vợ chồng không?”
Hình Nhật Nặc lúc này mới giật mình, hóa ra bình thường đã lạnh nhạt anh! Cô có chút thẹn thùng chôn trong ngực anh: “Xin lỗi mà! Em đâu cố ý.


“Ừ, anh biết!” Ôn Lương Diệu đáp một câu, đi về phía cánh cửa phòng ngủ, để vợ anh cùng anh nghiên cứu niềm vui của vợ chồng.

Cuộc sống ở đây vừa vui vẻ lại vừa đơn giản, sáng sớm cùng nhau chạy bộ, buổi trưa cùng đi mua đồ ăn trưa, khi anh làm việc, cô ở phòng bếp làm đồ ăn, buổi chiều cùng nhau thưởng trà, cùng thử đồ ngọt cô làm, buổi tối mệt mỏi dựa vào bờ vai nhau ngắm sao, bàn luận về nhân sinh.

Cứ như vậy, thời gian chằm chậm trôi, mỗi ngày đều trải qua vô cùng thi vị, Hình Nhất Nặc thích cuộc sống này mắt rồi.

Điều cô thích, Ôn Lương Diệu sẽ thích cùng cô.

Trong nước.

Đứa con gái nhỏ của Tô Hi bắt tri bất giác đã được ba tháng, cô nhóc cũng trở nên thú vị, biểu cảm nhiều hơn, thường làm ra những dáng vẻ kỳ lạ, chọc cho ba cô nhóc cười suốt ngày, nào còn giống ông chủ một công ty lớn.

Cuộc sống gần đây của Đường Tư Vũ cũng rất phong phú, chăm sóc con trai con gái, dạy hai đứa chơi dương cầm, đồng thời cũng liên lạc với bạn bè trong giới âm nhạc, khiến cuộc sống ngày thường của cô thoải mái hẳn lên, Hình Liệt Hàn xử lý việc công ty cũng sẽ để thời gian rảnh rỗi ở nhà.

Ẳ Được ở cùng vợ con là chuyện quan trọng nhất mỗi ngày của hắn.

Cuộc sống như vậy, đơn giản một chữ tốt đẹp, trong nhà luôn có tiếng cười nói.

Trước đây Hình Liệt Hàn cũng biết vợ thích dương cầm, tài nghệ của cô tiến bộ không ít, cho nên giới âm nhạc mời cô đến biểu diễn cũng nhiều, Đường Tư Vũ cũng có không ít thu nhập, lại khiến cô có cảm giác vô cùng thành tựu.

Hình Liệt Hàn buông tay cho cô làm điều cô muốn, trên đời này, nếu ước mơ không thể trở thành sự thật, đó nhất định là một điều tiếc nuối.

Thời gian lưu chuyển, trong cánh rừng ngập tràn sắt thép xi măng này, mỗi ngày đều có những câu chuyện tình buồn xuất hiện.

Ngày nào Kỷ An Tâm đưa con đi học, cũng có thể ngẫu nhiên gặp được Hoắc Kỳ Ngang, chỉ có điều anh không còn cản cô lại nữa, cũng không dây dưa với cô, anh chỉ lặng yên ngưng mắt nhìn cô, mà Kỷ An Tâm cũng chỉ để lại cho anh thân xe tiêu sái.

Thứ sáu nháy mắt đã tới, xế chiều, Kỷ An Tâm mới có chút thời gian dẫn theo trợ lý tới cửa hàng lễ phục, vóc người cô hoàn mỹ, lại thêm khí thế mạnh mẽ, chọn lễ phục là chuyện rất dễ dàng.

Có điều, cô không có ý định qua loa cho xong chuyện.

Cô chọn một bộ trang phục màu rượu vang, thuần tùy, không đính kết, bên lưng cài thêm một sợi dây, cỗ khoét chữ V khiến bộ ngực đầy đặn lộ ra.

Kỷ An Tâm cũng không phải thiếu nữ hoài xuân, cô có chủ kiến của chính mình.

Một bộ trang phục chói mắt, mặc trên người cô cũng không che nổi hào quang vốn có.

Tối đó 6 giờ, cô cùng người bạn Lâm Đống tới bữa tiệc.

Kỷ An Tâm giao việc đón con cho Trầm Duệ, cô làm việc đến tận ba giờ chiều, cô tới thay lễ phục, Lâm Đống tới đón cô đi.

Toà nhà tổng thống.

Hoắc Kỳ Ngang kết thúc công việc sớm, tâm anh một mực căng thẳng, thinh thoảng lại nhìn đồng hồ đeo tay, vô cùng mong đợi bữa tiệc tối nay.

Anh đang suy nghĩ, tối nay Kỷ An Tâm sẽ một mình tới, hay cô sẽ đi cùng bạn.

Anh cũng đã điều tra, Trầm Duệ không có trong danh sách khách mời, nên cô sẽ không xuất hiện cùng Trầm Duệ.

Điện thoại bàn làm việc Hoắc Kỳ Ngang vang lên, anh cầm ống nghe lên: “Alo, xin chào.


“Kỳ Ngang, xảy ra chuyện gì vậy? Không phải bảo con mang theo Trịnh tiểu thư đến bữa tiệc sao? Sao con lại cự tuyệt người ta?” Thanh âm của Hoắc Minh rõ ràng là đang tức giận.

Ông ta vừa định đưa một bộ trang sức tới cho Trịnh Vũ, mới : Ỏ biết được tối nay cô ta không hề đến buổi tiếc, bị con trai ông ta cự tuyệt rồi.

“Ba, tối nay con một mình tới một hồi rồi đi, không cần người đi cùng.

” Hoắc Kỳ Ngang bình tĩnh đáp lại.

“Cho dù không mang theo Trịnh tiểu thư, con cũng không nên để cho người ta khó chịu, sau buổi tiệc nhớ hẹn người ta ra ngoài.


“Ba, con không có ý gì với cô ta hết, ba không cần cưỡng cầu.


Hoắc Kỳ Ngang nói xong, cúp điện thoại.

Hoắc Minh bên kia lại bị chọc tức, đứa con trai này, càng ngày càng không nghe lời ông ta.

Hoắc Kỳ Ngang nhìn thòi gian, nắm lấy điện thoại đi ra cửa, anh tới phòng làm việc của tổng thống, gõ cửa.

“Mời vào.

” Thanh âm Hiên Viên Thần vang lên.

“Tôi có chuyện, đi trước.

” Hoắc Kỳ Ngang tiến vào nói.

Hiên Viên Thần gật đầu: “Được.


Hoắc Kỳ Ngang cảm kích gật đầu, xoay người rời đi.

Hoắc Kỳ Ngang ra khỏi toà nhà tổng thống, không cho vệ sĩ đi theo, tối nay, anh muốn một mình lái xe.

Cũng đã đến 5h, Kỷ An Tâm từ tiệm lễ phục đi tới, ánh mắt Lâm Đống liền sáng lên, anh cười khen: “Kỷ Phó tổng, cô đúng là một trong những đại mĩ nhân tôi ít được gặp qua.


– “Quá khen, anh cũng đẹp trai lắm.

” Kỷ An Tâm nhướng mày trả lại anh một lời khen.

Lâm Đống mặc dù có lòng theo đuổi Kỷ An tâm, nhưng Kỷ An Tâm được người trong giới gọi là băng sơn mỹ nhân, cho nên bỏ ra tinh lực cho cô, kiểu phụ nữ chắc chắn không nhận được sự đáp lại, đẹp hơn nữa cũng chỉ khiến người ta thở dài.

Kỷ An Tâm ngồi vào xe Lâm Đống, chạy thẳng tới nơi cử hành buổi tiệc, lần này là một phòng tiệc trong khách sạn cao cấp, người tới dự đều có thân phận bắt phàm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui