Tiểu Huy xuống xe, liền chạy vào phòng khách, thấy ông ngoại đi ra đón, lập tức cười hi hi chạy tới: “Ông ngoại.
”
Hoáắc Minh lập tức cúi người, đem đứa bé ôm vào trong ngực: “Ở trường học vui hay không.
”
“Rất vui ạ.
”
“Đi phòng của cháu, ông ngoại mua quà cho cháu đấy.
” Hoắc Minh nói.
“Thật sao? Cảm ơn ông ngoại ạ.
” Tiểu Huy không kịp chờ nữa muốn mau đi nhìn quà của mình.
Hoắc Kỳ Ngang đi tới, thấy Tiểu Huy đã chạy lên lầu hai rất nhanh, anh không khỏi nhìn ba mình nói: “Ba, bình thường không nên mua nhiều quà như vậy, Tiểu Huy còn nhỏ, ba như vậy sẽ làm hư nó.
”
Ánh mắt Hoắc Minh có thâm ý khác nhìn anh một cái: “Ba hiện giờ chỉ có một đứa cháu trai, ba không cưng chiều nó thì cưng chiều ai đây! Tiểu Viện cũng không có thời gian cùng nó, ba cũng vậy, con cũng vậy, thì chỉ có thể dùng vật chất đền bù cho nó thôi.
”
Nói xong, ánh mắt của ông ta nhìn về phía con trai: “Con tuổi cũng không còn nhỏ, cũng là nên tìm một người bạn gái thật tốt để quen đi, được một thời gian thì mau kết hôn.
”
Nét mặt Hoắc Kỳ Ngang không khỏi căng thẳng, nói như vậy chắc chắn lại chọn được người giúp anh rồi, anh trực tiếp cự tuyệt nói: “Con không có hứng thú.
”
“Sao không có hứng thú? Chẳng lẽ hứng thú của con vẫn còn ở lại trên người Kỷ An Tâm sao? Con đừng cho là ba không biết hai đứa lại quấn quýt lấy nhau.
” Tiếng Hoắc Minh lập tức phẫn nộ.
Hoắc Kỳ Ngang ảo não nhìn về phía ông ta: “Ba cho người theo dõi con sao?”
“Nếu như ba không theo dõi con, con định lừa ba tới khi nào nữa hả?” Hoắc Minh ngược lại cảm thấy anh sai rồi.
“Về sau chuyện của con, không cần ba quản.
”
Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang hiện lên vẻ tức giận, anh chưa từng vô lễ như thế này, gầm gừ tức giận.
Anh bước lên lầu, vừa quay đầu cảnh cáo một câu: “Con không cho phép ba động tới cô ấy, càng không cho phép người của ba theo dõi cô ấy.
”
Hoắc Minh cũng trực tiếp bị con trai làm cho sửng sốt, ông ta đột nhiên ý thức được, ông ta già thật rồi, con trai thật sự không thể khống chế nỗi.
Ông nói với con trai ở trên lầu hai: “Được, ba không động tới cô ta, nhưng ba cũng không cho con và cô ở cùng một chỗ một lần nữa, con tránh xa cô ta một chút cho ba.
”
Đột nhiên Hoắc Kỳ Ngang đấm một cái vào tường, anh không trả lời, chỉ là tự trừng phạt chính mình.
Hoắc Minh vẫn đau lòng vài giây, tên nhóc này không cần cái tay này nữa sao?
Hoắc Kỳ Ngang về đến phòng, anh nhắm mát lại, năm năm trước cái áp lực này của ba lại lần nữa đè lên người của anh.
Nhưng có một niềm tin càng thêm kiên định dâng lên trong lòng anh, anh tuyệt đối không cho phép ba tổn thương tới Kỷ An Tâm.
Hoắc Viện vào trong nhà, thì thấy ông ta tức giận đứng tại chỗ, mắt trừng lên lầu hai.
“Ba, làm sao vậy?” Hoắc Viện kinh ngạc hỏi.
“Con đi hỏi em trai con đi, trong mắt nó cuối cùng có tồn tại người ba này hay không.
” Hoắc Minh thở phì phò nói.
Hoắc Viện thở dài một hơi, lại là ba con đấu trí sao? Sau khi cô ly dị, vào nơi đây ở, cũng không biết làm bao nhiêu công tác tư tưởng cho em trai và ba.
Cô xách túi lên lầu, trực tiếp gõ cửa Hoắc Kỳ Ngang.
“Mời vào.
” Tiếng Hoắc Kỳ Ngang đáp lại.
Hoáắc Viện đẩy cửa tiến vào, thấy anh ngồi ở trên ghế sofa, cả người thoạt nhìn rất mệt mỏi, cô không khỏi đau lòng.
Dù sao em trai vẫn còn trẻ tuồi, cứ như vậy đưa anh lên vị trí phó tổng thống, áp lực của anh nhát định rất lớn.
– h | “Lại cùng ba cãi nhau sao? Lân này ôn ào chuyện gì?” Hoặc Viện ngồi vào bên cạnh anh, cũng có chút cảm giác mệt mỏi.
“Ba phái người theo dõi em, ba đã biết chuyện An Tâm trở về nước rồi, e rằng đã điều tra rõ ràng mọi thứ về An Tâm rồi.
”
“Với tính cách của va, ông hẳn sẽ làm như vậy.
”
“Cô ấy không còn độc thân nữa, cô ấy còn có một đứa con, cuộc sống của cô ấy không nên bị quấy rầy mới phải.
” Hoắc Kỳ Ngang vừa rồi tức giận, chính là như vậy, chỉ cần đụng tới chuyện làm tổn thương Kỷ An Tâm, anh liền không khống chế được cảm xúc.
Hoắc Viện nhìn em trai một lòng muốn phải bảo vệ hai mẹ con này, cô thở dài một hơi nói: “Chuyện này không phải rất đơn giản sao? Em tránh xa Kỷ An Tâm một chút, không tới gần con bé, người của ba đương nhiên sẽ không đi làm phiền con bé nữa.
”
Mắt Hoắc Kỳ Ngang buồn bã rũ xuống, anh đau khổ cắn răng: “Em không muốn rời xa cô ấy, chị, em dự định theo đuổi cô ấy lại một lần nữa.
”
Hoắc Kỳ Ngang nhìn về phía chị gái, chị gái là người mà anh thổ lộ hết tốt nhất, Hoắc Viện hiểu nỗi thống khổ và nội tâm của anh.
Hoắc Viện chăm chú nhìn anh: “Em xác định muốn làm như thế sao?”
“Không có cô ấy, cuộc sống của em không có ý nghĩa gì cả, chỉ cần còn có một tia cơ hội cùng với cô ấy, em cũng sẽ không buông bỏ.
” Trong giọng Hoắc Kỳ Ngang không có có một chút do dự.
Hoáắc Viện biết không khuyên được người em trai này rồi, cô híp mắt hỏi: ” Kỷ An Tâm ở đâu? Con bé cũng giống như em sao? Muốn bắt đầu lại?”
Hoắc Kỳ Ngang lắc đầu, buồn bực nói: “Em không rõ cô ấy nghĩ như thế nào, thế nhưng em sẽ không từ bỏ.
”
Hoắc Viện chỉ muốn nói tình hình bọn họ hiện tại so với năm năm trước ác liệt hơn rồi, chí ít năm năm trước, hai người vẫn còn đang yêu nhau, có chuyện gì có thể thương lượng với nhau, hiện tại, cô nghĩ Kỷ An Tâm nhất định không muốn, hiện tại sự nghiệp cùng con gái cô ấy đều có rồi.
“Con gái của con bé là của ai? Em biết không?” Hoắc Viện cũng không cố ý moi lại đau đớn của anh, nhưng mà với chuyện này cô cũng tương đối hiếu kỳ.
Đáy mắt Hoắc Kỳ Ngang hiện lên vẻ khổ sở: “Cô ấy nói, là do năm năm trước hận em, sau đó tình một đêm mới có.
”
“Cái gì?” Hoắc Viện kinh ngạc một chút, nói như vậy, con gái Kỷ An Tâm căn bản không phải cùng với người yêu cô ấy sinh ra sao?
“Em tự hận mình, không hận cô ấy, cô ấy làm cái gì em đều không hận cả.
” Hoắc Kỳ Ngang nắm tay siết chặt, ánh mắt tràn đầy vẻ tự trách.
Hoác Viện vỗ vai anh một cái, an ủi nói: “An Tâm cũng tốt, em cũng tốt, chị chỉ muốn các em đều bình an, không muốn lại gây ra chuyện gì nữa, đừng tìm ba gây ầm ï, có việc gì bình tâm rồi nói chuyện.
”
Nói xong cô chú ý tới trên mu bàn tay của anh có vét xanh tím, cô cầm lấy mu bàn tay của anh tra liếc mắt nhìn: “Làm sao vậy? Em vẫn cùng người ta đánh nhau sao?”
“Không sao đâu.
” Hoắc Kỳ Ngang lắc đầu.
“Làm sao không có việc gì, đều bầm tím rồi, cái tay này của em còn phải cầm bút ký tên, em giờ là phó tổng thống rồi đấy, em biết có bao nhiêu tôn quý không?” Hoắc Viện có chút tức giận anh như vậy, ít nhất phải yêu quý thân thể của chính mình chứ.
Hoắc Viện cầm rượu thuốc qua đưa cho anh lau một cái.
Thay anh xử lí chỗ đó một chút, sau đó cô đứng lên nói: “Chị đi xem Tiểu Huy, sáng sớm ngày mai chị rảnh, chị đưa Tiểu Huy đi học!”
Hoắc Kỳ Ngang gật đầu.
Hoắc Viện chuẩn bị xuống lầu, thì thấy mặt tường bằng phẳng màu trắng bên cạnh bị đập lõm một cái, cô không khỏi thở dài một hơi.
Đêm nay, bầu không khí Hoắc gia ngột ngạt, Hoắc Kỳ Ngang ăn xong bữa cơm liền trở về phòng, Hoắc Minh liền cùng Tiểu Huy đi xem ti vi, với ông ta mà nói, cùng cháu ngoại sống chung một chỗ có thể giúp ông ta chữa trị chứng dồn nén.
Một đêm này, Kỷ An Tâm nằm ở trên giường, lại thật lâu không thể chợp mắt được, mà con gái đã ôm món đồ chơi yêu thích ngủ say sưa rồi.
Kỷ An Tâm nhắm mắt lại, tại sao có thể như vậy? Rõ ràng lúc cô trở về nước, trong lòng chuẩn bị xong tất cả tâm lý rồi, thề sẽ không lại bị người đàn ông này ảnh hưởng, nhưng bây giờ vì sao cô vẫn bị ảnh hưởng lớn như vậy?
Giống như hôm nay, anh đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cô, giống như thời điểm này năm năm trước, lúc cô không chú ý, anh đã tới, thời điểm đó anh vẫn là một đứa trẻ to xác.
Mà bây giờ, anh chín chắn chững chạc, toàn thân tỏa ra khí thế bức người, không thể không nói so với năm năm trước là người thanh niên to xác kia, bây giờ càng làm động lòng phụ nữ hơn.
Kỷ An Tâm lắc đầu, không muốn nghĩ đến anh nữa, ôm con gái cô mới có thể miễn cưỡng ngủ.
Sáng sớm.
Kỷ An Tâm chăm sóc con gái chu đáo, đưa cô bé tới trường học, lúc Kỷ An Tâm đưa con gái vào phòng học, cô xoay người chuẩn bị rời đi.
“An Tâm.
” Đột nhiên một giọng nữ quen thuộc gọi cô.
Kỷ An Tâm xoay người, Hoắc Viện đi về phía cô.
Kỷ An Tâm hận những người khác của Hoắc gia, thế nhưng đối với Hoắc Viện, cô ấy giống như là chị gái ấm áp, không có hận mà ngược lại có cảm kích.
Bởi vì trước đây cô ấy đối với cô rất tốt, cũng thường tặng quà cho cô, xem cô như thành em dâu mà đối xử.
Ánh mắt Hoắc Viện không khỏi từ trên mặt của cô thu hồi lại, nhìn về phía cô bé thả cặp sách ở trong lớp kia, Kỷ Hiểu Hiểu thấy mẹ còn đứng ngoài cửa, cô bé không khỏi lại làm nũng chạy tới, thò cái đầu nhỏ ra, giọng non nớt hỏi: “Mẹ, mẹ vẫn chưa đi ạ?”
Ánh mắt Hoắc Viện nhìn về phía đứa bé kia, dáng vẻ đứa bé cười rộ lên, khiến nội tâm của cô chợt khẽ động một cái, là bác SĨ, cô có một sự nhạy cảm nghề nghiệp!
Cô cảm giác đường nét khuôn mặt đứa bé này như thế nào mà có chút giống với em trai? Cô lớn hơn bảy tuổi so với em trai, cho nên khi hình dáng em trai còn bé, cô mơ hồ đều nhớ.
Cho nên, thấy cô bé này, trong lòng của cô mới có thể xúc động mãnh liệt như vậy, cô nhìn về phía Kỷ An Tâm.