Tự trách không thôi, bởi vì anh bị thương, hại cô phải thức một đêm ở đây trông, đến nghỉ ngơi cũng chỉ có thể nằm bò bên cạnh giường.
Hoắc Kỳ Ngang nhẹ nhàng ngước đầu lên, đúng lúc gương mặt của Kỷ An Tâm hé ra phía trước tầm mắt của anh.
Cô tối qua ở nhà đã tẩy trang, cô lúc này, là dáng vẻ thanh khiết mộc mạc nhất.
Giống như lúc ban đầu, sạch sẽ và đẹp đế, nước da trắng như tuyết, đôi môi đỏ trơn bóng, mày như một bức tranh.
Tim của Hoắc Kỳ Ngang đập mạnh và loạn nhịp, nếu như không phải anh nằm trên giường không thể động đậy, anh thật sự rất muốn hôn lên má cô.
Kỷ Anh Tâm ngủ đến nỗi tay có chút mỏi, không được thoải mái, cô lập tức mở mắt ra, chuẩn bị đổi một tư thế khác, vừa mở ra ánh mắt lim dim, liền chạm phải đôi mắt sâu và đen.
Cô lập tức hoảng sợ ngồi dậy, đưa tay che mặt, người đàn ông này đã nhìn cô bao lâu rồi?
Dường như đã từ rất lâu rồi không ở trước mặt người khác lộ ra vẻ mặt mộc này, vì thế, cô cảm thấy rất không tự tin.
Buổi tối ngày hôm qua là vì lo lắng quá độ mới không nghĩ đến điều này, nhưng vào lúc này, cô mới thấy điều này vô cùng quan trọng.
*Anh đã nhìn bao lâu rồi?” Kỷ An Tâm giận dữ hỏi.
} “Nhìn bao lâu cũng không cảm thây chán!” Hoặc Kỳ Ngang cười híp mắt đáp lại.
“Tôi nhìn thấy tinh thần anh vô cùng tốt, nên có lẽ cũng không cần tôi ở cùng nữa, tôi đi về đây.” Kỷ An Tâm nhếch mày nói.
Hoắc Kỳ Ngang lập tức khuôn mặt anh tuấn hơi biến sắc: “Em phải đi rồi?”
“Anh đã vượt qua thời gian nguy hiểm nhát rồi, anh hãy dưỡng thương cho tốt đi!” Kỷ An Tâm chỉ cần biết anh không có chuyện gì, thì sẽ dần dần tốt lên thôi.
“Được, vậy em về nghỉ ngơi nhé! Hiểu Hiểu đâu, đưa đi học chưa?” Hoắc Kỳ Ngang hướng về cô ấy hỏi.
Kỷ An Tâm nghe thấy anh gọi tên con gái, tiếng lòng của cô nhẫn tâm, có chút phải cảnh cáo anh ta: “Việc của con gái tôi với anh không liên quan, anh không cần quan tâm.”
Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang ảm đảm vài phần, giống như đang lạc lõng.
Kỷ An Tâm cũng có chút lo lắng, có phải lời nói này có phần nặng nề, cô không kìm được mà hít nhẹ một hơi nói: “Anh bây giờ cái gì cũng không cần nghĩ, cố gắng mà bồi dưỡng thân thể, đất nước của anh cần anh.”
“Vậy em thì sao?” Hoắc Kỳ Ngang trầm giọng hỏi một câu.
“Tôi cũng là công dân của đất nước này, tôi đương nhiên cần anh rồi.” Kỳ An Tâm không kìm được vì lời oán trách vừa rồi nên bồi thường một câu.
Tuy rằng câu trả lời bình thường này, nhưng lại khiến cho người bị thương trên giường kia tâm trạng thoải mái vài phần.
“Được, nếu em đã cần anh, vậy anh nhát định mau chóng khỏe lại.” Hoắc Kỳ Ngang trả lời.
Kỷ An Tâm với anh ta nhìn nhau một cái, lấy chiếc túi phía sau người, chuẩn bị rời khỏi.
“Trên đường lái xe chậm một chút, đi về cố gắng nghỉ ngơi!”
Hoắc Kỳ Ngang quan tâm nói.
Tối qua cô đã ở cùng anh lâu như vậy, cô chắc chắn rất mệt.
Kỷ An Tâm lúc này thật sự rất muốn tìm một chiếc giường để nằm, bởi vì cô quá buồn ngủ rồi, cô bất giác vào trong xe, xem thời gian, vẫn có thể kịp về tắm rửa thay quần áo rồi ra ngoài.
Cô làm gì có thời gian để ngủ? Buổi sáng còn phải đi đến công ty họp, những đơn hàng gần đây của công ty liên tục không ngừng, nên cô ở vào trạng thái vô cùng bận bịu.
Hoắc Viện bước vào thay em trai kiểm tra một chút, đã vượt qua 24 giờ thời gian nguy hiểm, về cơ bản chỉ cần phối hợp dưỡng thương, là có thể hồi phục rồi.
Hoắc Minh nghe được tin tức này, cũng yên tâm rồi, ông ta chỉ hy vọng con trai có thể nhanh một chút khỏe lại, dù gì vị trí phó tổng thống cũng để không lâu quá rồi.
Ông ta tin rằng, Hiên Viên Thần sẽ tìm ra một lý do, để cho người ngoài biết con ông ta đi làm gì mà không quay về làm việc.
_ Kỷ An Tâm ở nhà tắm gội, thay một bộ quân áo sạch sẽ đi làm, sau khi họp xong cuộc họp buổi sáng, cả người cô đều buồn ngủ tới mức nằm bò ra bàn ngủ thiếp đi.
Mà vào lúc này, có một người đến, Trầm Duệ, anh vừa hay cùng với khách hàng ở gần đó, liền muốn vào tìm cô nói vài câu.
Hướng Nguyệt biết quan hệ của bọn họ, trước khi Trầm Duệ đến, cô cười chỉ tay vào bên trong: “Kỷ tổng ở bên trong.”
Trầm Duệ gật đầu, đưa tay ra gõ nhẹ vài cái, bên trong đều không có phản ứng gì, anh không do dự cứ thế mà đẩy cửa bước vào.
Nào biết rằng, anh nhìn thấy Kỷ An Tâm từ trước đều tự cho mình là nữ cường nhân, lại nằm bò ra bàn ngủ say như thế.
Đến tiếng gõ cửa vừa rồi cũng không nghe tháy, Tràm Duệ đóng cửa lại, có phần tò mò tối qua không biết cô đã làm gì.
Mà buổi sáng đã đến đây ngủ rồi, anh không đánh thức cô, chỉ nhẹ nhàng đi đến phía trước bàn, hai tay chống xuống, ánh mắt chú ý nhìn người phụ nữ đang ngủ say này.
Điểm giữa hai đầu lông mày của Kỷ An Tâm, lộ ra một loại mệt mỏi, hơn nữa sắc mặt cũng có chút nhợt nhạt.
Trầm Duệ không đánh thức cô, không kìm được đi ra tìm Hướng Nguyệt hỏi: “Kỷ tổng của cô tối qua không ngủ được sao?”
“Ò, anh nói Kỷ tổng à! Chị ấy đúng là không ngủ được, tối qua nói có người bạn xảy ra chuyện, nên đến bện viện trông một đêm.”
“Cái gì? Bệnh viện?” Trầm Duệ kinh ngạc lên, Kỷ An Tâm có bạn tốt nào mà không đếm xỉa đến con gái Hiểu Hiểu, rời nhà đi cơ chứ?
“Đúng rồi, tối qua tôi trông Hiểu Hiểu ngủ, Kỷ tổng cả đêm không về.” Hướng Nguyệt cũng rất quan tâm nói.
Trầm Duệ là bạn tốt nhất của Kỷ An Tâm, dường như những người cô quen, anh đều biết cả, mà anh tin rằng, bên cạnh Kỷ An Tâm, không có một người nào mà khiến cô bỏ lại con gái, cho dù là bạn tốt đến máy, cũng không trông một đêm không về nhà.
Trừ khi có một người xảy ra chuyện, cô mới làm như vậy.
Người này chính là Hoắc Kỳ Ngang.
Trầm Duệ lấy điện thoại ra, tìm kiếm tin tức mới nhất, đều không viết tin tức về Hoắc Kỳ Ngang xảy ra chuyện.
Có điều cũng không dám tưởng tượng, người có chức vị như anh ta, nếu đúng sảy ra chuyện, việc đầu tiên cũng sẽ phong tỏa tin tức.
Kỷ An Tâm ngược lại cũng đã tỉnh lại, cô khát rồi, quay số nội bộ gọi cho Hướng Nguyệt: “Mang cho tôi một ly nước vào đây.”
Hướng Nguyệt nghe xong cuộc điện thoại, nói với Trầm Duệ: “Kỷ tổng tỉnh rồi!”
Trầm Duệ vừa nghe, liền lập tức đầy cửa mà vào.
Kỷ An Tâm đang giữ phần đầu có chút đau, đợi để uống nước, bắt thình lình thấy Tràm Duệ đẩy cửa bước vào, cô bắt giác giật mình một cái.
“Sao anh lại ở đây?”
“Anh đến được máy phút rồi, vừa rồi nhìn em đang ngủ, anh không muốn làm phiền.” Ánh mắt Trầm Duệ dịu dàng nhìn cô.
Kỷ An Tâm lập tức cười: “Vậy sao, tối qua Hiểu Hiểu quậy quá, em ngủ không ngon.”
Trầm Duệ thấy cô vẫn nói dối để che đậy hành tung tối qua, anh có thể khẳng định rằng, tối qua người cô đi trông nhất định là Hoắc Kỷ Ngang.
“Anh ta xảy ra chuyện gì rồi?” Trầm Duệ không kìm được gặng hỏi.
Kỷ An tâm vẫn chưa kịp phản ứng lại: “Cái gì, anh nói ai?”
“Em tối qua đi cùng ai?” Trầm Duệ lại hỏi.
Sắc mặt Kỷ An Tâm quẫn bách, đồng thời có phần không biết phải làm sao, tâm tư của cô không giấu nỗi anh.
“Hướng Nguyệt nói với anh rồi sao?” Kỷ An Tâm cười khổ thốt ra.
*Cô ấy chỉ nói cả tối qua em cả đêm không về, không nói là đi đâu, gặp ai.” Trầm Duệ nói xong, lại hỏi một lần nữa: “Đi gặp anh ta phải không?”
Kỷ An Tâm cắn môi, đang chần chừ có nên nói hay không, bởi vì thân phận của Hoắc Kỳ Ngang không phải bình thườn, chuyện anh bị thương, vẫn nên trong quá trình bảo mật.
– Trầm Duệ ngược lại cũng hiểu ra rồi, chỉ cần nhìn thấy cái biểu cảm này của cô là biết: “Được rồi, em không cần nói nữa, anh biết rồi.” Trầm Duệ thở ra một hơi.
“Em xin lỗi!” Kỷ An Tâm xin lỗi.
“Em không cần nói xin lỗi, em có quyền tự mình quyết định bát cứ việc gì, anh không can thiệp được.” Trầm Duệ nói xong, ngồi xuống trước mặt cô: “Anh ta có việc gì không?”
“Không sao!” Kỷ An Tâm đáp một câu ứng phó.
“Ba anh ta không cản em gặp anh ta sao?”
“Là chị gái anh ấy gọi cho em, bảo em đi một chuyền.”
Trầm Duệ thầm nghĩ, vậy có thể Hoắc Kỳ Ngang xảy ra việc lớn, với thân phận của anh ta, xảy ra chuyện như vậy, đều không có gì kỳ lạ, bởi vì bên cạnh anh ta tiềm ẩn vô số nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Trầm Duệ bỗng nhiên lo lắng nắm lấy bàn tay của cô: “An Tâm, anh chỉ có một yêu cầu, anh muốn em và Hiểu Hiểu đều bình an vô sự.”
Kỳ An Tâm ngắn người ra, cảm nhận được sự quan tâm của anh, cô cười: “Anh yên tâm, chúng em sẽ không có chuyện gì đâu!”
“Anh không ngăn em đi gặp anh ta, mà là, em với anh ta vướng mắc như vậy, cuộc sống của em sẽ mắt trật tự, giống như 5 năm trước, bây giờ, em lại còn có Hiểu Hiểu nữa.”
Sắc mặt Kỷ An Tâm giận dữ vài giây, lời của Trầm Duệ, lẽ nào tưởng rằng cô đã tha thứ cho Hoắc Kỷ Ngang, hay muốn về bên cạnh anh?
“Em không nghĩ sẽ quay lại với anh ấy, tối qua là tình huống đặc biệt.” Kỷ An Tâm rút tay ra: “Em hiểu em đang làm gì.”
“Chỉ cần em hiểu là được, anh cũng sẽ không can thiệp.” Trầm Duệ nói xong đứng dậy: “Anh không làm phiền em nữa, em làm việc đi!”
Kỷ An Tâm nhìn theo bóng của Trầm Duệ, cô có thể cảm nhận được sự lạc lõng của anh.
Cô đưa tay lên xoa đầu, cảm thấy đầu càng đau hơn, hình như có rất nhiều chuyện, đều tuôn ra, làm cho cô cảm thấy mệt mỏi.