Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Trạng thái làm việc của Kỷ An Tâm cả ngày nay đều không tốt, cô đánh máy sai nhiều, cuối cùng lại phải để Hướng Nguyệt sửa lại.

Trong lúc Kỷ An Tâm đang làm việc thì thấy ba mẹ gọi điện thoại, ba mẹ Kỷ An Tâm đều là nhân viên công vụ làm công ăn lương bình thường trung thực, cuối ăn cùng nhau về hưu, trong thời gian này hai mẹ con họ không thể gặp nhau thường xuyên.

Hiện tại, hai người mắt một khoảng thời gian mới quyết định chuyển đến đây sống với cô.

Tuy con gái bọn họ có tiền nhưng hai người đã quen có người bên trên, vất vả chịu nhịn mãi mới đến lúc về hưu, sinh hoạt cuộc sống vẫn chất phác thật thà như cũ.

Kỷ An Tâm nghe chiều ba mẹ sẽ đến mới thả lỏng, có ba mẹ bên cạnh cô cảm thấy thoải mái hơn không ít.

“Ba, mẹ, hai người cứ về nhà trước đi, con đón Hiểu Hiểu xong sẽ trở lại.


Kỷ An Tâm đón con gái xong nhanh chóng trở về nhà, mở cửa ra trên bàn đã bày biện hoa quả, mẹ nấu canh trong phòng bếp tỏa ra mùi thơm nức mũi.

Kỷ An Tâm hít sâu một hơi vô cùng hưởng thụ, nơi có ba mẹ chính là nơi ấm áp nhất.

“Ba, mẹ, con về rồi.

” Kỷ An Tâm dắt con gái đi tới.

“Hiểu Hiểu, cháu về rồi à.

Lại đây để bà ngoại ôm một cái.

” Mẹ Kỷ – Thạch Anh Hà cười cười ra đón, đã lâu rồi ba chưa gặp cháu ngoại.

“Bà ngoại.

” Cô nhóc này nhào vào lòng bà ngoại, gọi ngọt xót.

Cha Kỷ – Kỷ Thu Thành cũng ngồi một bên cười ha ha, trong mắt đều là cưng chiều dành cho cháu ngoại.

Kỷ An Tâm ngồi trên ghế sofa, đói bụng cầm quả đào lên ăn.

“Hiểu Hiểu, con ngồi đây nói chuyện với ông bà ngoại nhé.


Kỷ An Tâm hơi chóng mặt, ăn vài quả đào rồi nói với ba mẹ: “Ba, mẹ, hai người giúp con trông Hiểu Hiểu một lát, con đi ngủ một lúc, đến giờ ăn cơm thì gọi con.


“Đi đi, Hiểu Hiểu cứ để ba mẹ trông.

” Thạch Anh Hà nói với con gái, cũng thương cô vất vả, có một đứa con gái dốc hết sức thành công đến mức này họ vừa tự hào vừa đau lòng.

Kỷ An Tâm cuối cùng cũng có thể nằm nghỉ, cô nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh Hoắc Kỷ Ngang bị thương.

Cô nhịn không gọi cho Hoắc Viện, nghĩ chắc anh sẽ ổn thôi.

Chắc sẽ không làm sao đâu nhỉ? Kỷ An Tâm nghĩ vậy, cầm điện thoại đi đến cạnh cửa sổ, do dự một chút rồi gọi cho Hoắc Viện.

“Alo, An Tâm, là em sao?” Rõ ràng người ở đầu dây bên kia rất vui vẻ khi nhận được cuộc điện thoại này.

“Chị Viện, chị có bận không? Em muốn hỏi chị về…” Cô đã không gọi thẳng tên Hoắc Kỳ Ngang từ rất lâu, cho nên giờ cũng không nói ra.

Nhưng Hoắc Viện cũng hiểu ý, cô cười rộ lên: “Em nói Kỳ Ngang sao? Giờ em ấy khá hơn một chút rồi nhưng vẫn phải nằm viện kiểm tra thêm.


Kỷ An Tâm nghe xong cả người thả lỏng, giọng Hoắc Viện lạc quan như vậy chắc không xảy ra chuyện gì đâu.

“Vậy sao, em chỉ hỏi chút thôi.

” Kỷ An Tâm định tắt điện thoại.

“Hoắc Kỷ Ngang đang ngồi ngay cạnh chị, em có muốn nói chuyện với nó không?” Hoắc Viện vội vàng hỏi.

Kỷ An Tâm giật mình, chị ấy đang thăm bệnh…
“À, thôi không cần đâu, em…” Bây giờ Kỷ An Tâm chỉ muốn tắt điện thoại.

Đầu giây bên kia im lặng một lúc rồi truyền đến một giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Anh cứ nghĩ em sẽ không quan tâm đến anh.


Vậy người đàn ông này nghe được lời từ chối của cô rồi sao?
Kỷ An Tâm vốn dĩ không muốn đối mặt với anh nhưng giò anh đang nói chuyện với mình, đành phải trả lời: “Tôi cũng chỉ quan tâm anh giống như một người qua đường hóng chuyện thôi, anh đừng nghĩ nhiều.


Hình như người bên kia cười một cái: “Là anh suy nghĩ nhiều, nghĩ là em không dám đối mặt với cảm xúc của mình, nghĩ là em lo lắng cho anh nhưng không dám biểu lộ.


“Anh…” Kỷ An Tâm ghét nhất việc có người vạch trần tâm tư của mình, như vậy rất thiếu tôn trọng, cũng làm cô lúng túng.

Nhưng muốn cô thừa nhận điều này thì không bao giờ.

“Anh nghỉ ngơi cho tốt.

” Kỷ An Tâm lãnh đạm nói.

“Đừng lo lắng, anh không có việc gì, còn muốn theo đuổi em thêm lần nữa.

Vậy nên anh sẽ phối hợp chữa trị thật tốt, sẽ không buông tay đâu.

” Người đàn ông kia cuối cùng cũng thấp giọng lên tiếng.

Kỷ An Tâm nghe xong liền biết mình không cần lo lắng, nói thẳng: “Tôi cúp máy đây.


“Đừng tắt!” Người kia lập tức ngăn lại.

Kỷ An Tâm đang định dứt khoát tắt máy, lại nghe anh ngăn lại, hơi chần chờ.

“Anh còn việc gì sao?” Kỷ An Tâm nhíu mày hỏi.

“Không có gì quan trọng, chỉ muốn…”
“Vậy thì không cần nói nói nữa.

” Kỷ An Tâm không cho anh cơ hội nào, cúp máy.

Cô nghĩ, quả nhiên người đàn ông kia nhất định sẽ rất buồn.

Nhưng cô vì anh làm đến mức độ này đã là đủ rộng lượng.

Kỷ An Tâm bây giờ mới có thể thả lỏng đi ngủ, đến bảy giờ mới bị gọi dậy.

Mới ngủ được một giấc nên tinh thần cô rất thoải mái, mẹ còn làm món rau cô thích nhát, khẩu vị liền tốt hơn.

“Ba mẹ, đúng lúc con rất bận, ba mẹ đến thật tốt!” Kỷ An Tâm thoả mãn uống canh mẹ đun trong hai giờ.

“Nếu không phải nhìn con làm việc quá mệt mỏi thì chúng ta cũng đã không đến đây bằng mọi giá.

” Thạch Anh Hà vừa lấy rau cho con gái vừa nói.

“Cảm ơn ba mẹ.

” Ánh mắt Kỷ An Tâm toát ra vẻ biết ơn từ sâu trong đáy lòng, năm ấy sinh con ở nước ngoài cô cứ nghĩ ba mẹ sẽ đánh chết cô.

Không nghĩ hai người họ tiếng không thông đường không thạo ra nước ngoài, nếu cô không bảo người đi đón chắc bọn họ lạc luôn mắt.

Nhưng lúc lần đầu gặp cô không phải đánh mắng mà là giúp cô giải quyết hết cái này đến cái kia, còn chăm sóc cháu ngoại vừa ra đời rất tốt.

Vì vậy cô không quan tâm nữa, người hiểu rõ cô nhất chính là ba mẹ.

“Công việc thế nào?” Ba Kỷ hỏi.

“Cũng tốt, gần đây có rất nhiều đơn đặt hàng nên con mới bận một thời gian.


“Con rất bận nhỉ? Ba mẹ định nghỉ hưu sớm đến đây ở giúp con.


“Vậy tốt quá.

” Kỷ An Tâm cũng hi vọng có thể ở cùng ba mẹ và con gái.

“Trầm Duệ gần đây có đến không? Lâu rồi không gặp thằng bé nên cũng hơi nhớ.

” Thạnh Anh Hà cười nói, trong mắt đầy ý cười, muốn nói rằng mau tìm con rễ cho bà đi.

“Anh ấy có thời gian sẽ đến một chuyến, đợi anh ấy rảnh mời về nhà ăn cơm đi.

” Kỷ An Tâm nói.

“Nào thể nói vậy.

Thằng bé giúp con không ít chuyện, công ăn việc làm ổn định, đẹp trai, còn đối với Hiểu Hiểu rất tốt, người như vậy ngàn năm khó tìm.

” Lời Thạch Anh Hà ám chỉ.

Cha Kỷ không nói gì, ông biết tình cảm con gái dành cho Trầm Duệ bây giờ còn chưa đến mức kia.

“Hiểu Hiểu, ăn coơm xong chúng ta ra ngoài tản bộ được không?”
“Vâng!”
Một lát sau, cô nhóc này được ba mẹ đưa ra ngoài, Kỷ An Tâm ở nhà giải quyế bưu kiện, xử lí công việc nặng nề hôm nay thêm một chút.

Thời gian thoáng cái đã qua ba ngày, Hoắc Kỳ Ngang làm thủ tục chuyển viện, để bác sĩ của Hoàng gia chữa trị thuận tiện giữ bí mật thân phận của anh.

Hoắc Kỳ Ngang trong bệnh viện được hưởng đãi ngộ chữa trị tốt nhất, sau gáy của anh còn có một vết thương nên tóc anh vốn đã ngắn giờ đã thành đầu húi cua ngược lại khiến anh trông trẻ trung, toát ra khí chất hào hùng của người Hoàng gia.

Chẳng qua sau gáy có một vết thương đang khép miệng lộ ra, nhìn mà ghê người.

Hoắc Kỳ Ngang trong bệnh viện an tâm dưỡng thương, chắc đâu là thời gian anh thoải mái nhất, công việc đã có Hiên Viên Thần xử lí, tạm thời anh có thể thư giãn.

Ở trong bệnh viện, trong đầu Hoắc Kỳ Ngang đều là khoảng thời gian ngày trước ở với Kỷ An Tâm, nhưng thời gian không thể quay ngược, chỉ có thứ tình cảm kia kiên định tồn tại.

Kỷ An Tâm bận rộn xử lí công việc, đã có ba mẹ chăm sóc con gái nên buổi sáng cô còn ngủ nướng thêm được một lúc cô nhóc đã có người đưa đi học.

Chớp mắt đã qua một tháng, Kỷ An Tâm không gọi cho Hoắc Viện nữa mà chỉ có Hoắc Viện gọi cho cô, còn chủ động cho cô biết tình trạng vết thương của Hoắc Kỳ Ngang.

Kỷ An Tâm ở bên cạnh nghe, Hoắc Viện cũng trò chuyện về Hiều Hiểu với cô.

ï Sáng sớm hôm nay y tá bưng thuốc đến phòng bệnh của Hoắc Kỳ Ngang, đẩy cửa ra không thấy người đàn ông đáng lẽ ra phải nằm trên giường bệnh đâu.

Y tá lập tức đi nói với bác sĩ, bác sĩ thông báo cho viện trưởng, viện trưởng kiểm tra lại camera phát hiện, tám rưỡi sáng có người giúp Hoắc Kỳ Ngang trồn đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui