Lúc này, ba Kỷ trở lại, Kỷ An Tâm ngay lập tức nói với anh: “Anh nói chuyện với ba em nhé, em đi tắm đã.”
“Ừ.” Trầm Duệ gật đầu.
Kỷ An Tâm quay về phòng, cảm thấy thật đau đầu.
Nếu không phải tối hôm qua không ở cùng Hoắc Kỳ Ngang, thì cô sao phải giật mình chứ?
Toà nhà tổng thống.
Hoắc Kỳ Ngang ở đây làm việc đến tận hơn 8 giò tối, vì anh cũng nghiên cứu về dự án của ba mình, nhìn sơ qua có vẻ như không có vấn đề gì, nhưng từ tên của một số nhà cung cấp nguyên liệu, anh có thể thấy một số người mà ba có quan hệ tốt.
Vậy nên ba anh không thể lấy được lợi nhuận từ dự án này, vì vậy ông ấy nghĩ cách làm cho người của mình thu được lợi nhuận từ nó.
Trong lòng Hoắc Kỳ Ngang rất tức giận, nhưng anh chỉ có thể kìm nén lại, xử lý chuyện này một cách bình tĩnh và lý trí.
Cảm xúc tức giận sẽ khiến anh mắt đi khả năng phán đoán.
Hoắc Kỳ Ngang đã không còn là chàng trai năm năm trước, sau bao nhiêu năm, anh đã biết cách quản lý cảm xúc của mình, cả người đều trở nên thâm trầm hơn nhiều.
*Thưa ngài, ngài nên tan làm rồi, muộn lắm rồi.
“Lý Thuy đang ở cùng anh, khuyên anh về nhà.
Hoắc Kỳ Ngang không muốn về nhà, bởi vì ba anh nhất định đang đợi anh ở nhà.
Anh không thẻ để ba phát hiện ra chuyện thay người, nếu không, ba anh nhất định sẽ nghĩ cách khác.
Anh hy vọng rằng thời điểm mọi việc đã được hoàn tất, ba anh và những thủ hạ của ông ấy mới biết.
“Được, chuẩn bị xe đi.” Hoắc Kỳ Ngang nhíu mày, tối hôm qua anh chỉ ngủ chưa được năm tiếng đồng hồ, mà hôm nay anh cũng không có thời gian nghỉ ngơi.
Lý Thuy chuẩn bị xe xong.
Thân ảnh cao gầy đầy mệt mỏi của Hoắc Kỳ Ngang bước ra.
Anh ngồi lên xe, sau khi dẹp công việc sang một bên, trong đầu anh toàn là hình bóng của Kỷ An Tâm.
Đêm qua được ở bên cô như vậy là một điều xa xỉ đối với anh.
Đoàn xe của Hoắc Kỳ Ngang đang đi trên đường, bên ngoài cửa số là những con phố đầy cửa hàng ăn uống linh đình, náo nhiệt.
Hoắc Kỳ Ngang đã từng điều tra nơi Kỷ An Tâm hiện đang sống.
Anh kiểm tra lại khoảng cách phát hiện nơi đó ở ngay phía trước.
Anh nói với đoàn xe: “Lái xe từ từ thôi, dừng lại ở cổng của tiểu khu phía trước một chút.”
Vệ sĩ đáp lại và ngay lập tức giảm tốc độ, cả ba chiếc xe đen chạy với tốc độ thấp, từ từ đến cổng chính của tiểu khu.
Cửa vào rất hoành tráng, mang đậm phong cách Châu Âu, lối vào của tiêu khu không phải là phố xá sầm uất, mà đối diện với tiểu khu là một quảng trường đầy lá xanh, rất thích hợp đi dạo.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn những tòa nhà cao tầng trong tiểu khu này.
Anh biết rằng Kỷ An Tâm lúc này nhất định đang ở nhà cùng con gái.
Hoắc Kỳ Ngang khẽ thở dài, anh có một loại xúc động muốn đẩy cửa xe chạy ra ngoài đi tìm cô.
Nhưng sự xúc động này nhanh chóng bị anh dập tắt, anh không thể quấy rày cô.
Ngay vào lúc này, anh nhìn thấy một cô bé nhỏ dễ thương chạy ra khỏi cổng lớn, phía sau cô bé nhỏ có một người phụ nữ, mà bên cạnh người phụ nữ còn có một người đàn ông kề vai.
Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang lập tức dán chặt vào thân ảnh của người phụ nữ, cho dù ánh đèn đường không đủ sáng, dù có đang cách xa cả trăm mét nhưng anh vẫn nhận ra đó là Kỷ An Tâm.
Mà người bên cạnh cô, là Trầm Duệ.
Tim của Hoắc Kỳ Ngang chợt nhói, không ngờ anh vừa đến nhà cô xem một chút, lại bắt gặp cô và Trầm Duệ đang đi dạo cùng con gái.
Kỷ An Tâm không hề biết rằng có một đôi mắt đang nhìn họ vào lúc này.
Bọn họ vừa ăn xong, mẹ Kỷ cứ bảo cô phải đưa Hiểu Hiểu ra ngoài đi dạo.
Trầm Duệ đương nhiên có thời gian liền đi cùng, bọn họ cứ như vậy giống như một gia đình ba người ra ngoài đi dạo vậy.
Đứa bé có chút nghịch ngợm, vừa ra bên ngoài, đôi chân ngắn ngủn của cô bé chạy hùng hục, như một con chó con, không tài nào bắt được.
“Mẹ ơi, chú Trầm ơi, đi nhanh lên!” Cô bé ở phía trước hét lớn lên.
“Hiểu Hiểu, con đi chậm một chút.
“Kỷ An Tâm có chút lo lắng.
Lúc này, cô nhìn thấy một chú cún không được xích đang hưng phán lao về phía cô bé.
Kỷ An Tâm cả kinh.
Trầm Duệ ở bên cạnh đã lao nhanh tới, bế cô bé lên, chú cún thấy vậy cũng nhanh chóng rời đi.
Trầm Duệ đặt thắng cô bé ngồi trên vai anh, cô bé cũng rất khoái, cười khúc khích.
Kỷ An Tâm nhìn con gái mình vui vẻ như vậy, cô cũng chỉ lắc đầu, con gái cô nghịch ngợm quá đi mắt.
Hai người đi qua trước mặt ba chiếc ô tô màu đen và đi về phía một công viên đầy cây xanh gần đó.
Hoắc Kỳ Ngang ngồi ở ghế sau, màn đêm che khuất khuôn mặt anh, nhìn không rõ lắm, nhưng trong mắt anh lại đầy vẻ đau đón.
Anh không hận Trầm Duệ, bởi vì anh ta đã chăm sóc cô suốt năm năm qua.
Nếu Kỷ An Tâm thực sự chấp nhận Trầm Duệ, anh cũng sẽ chúc phúc cho cô.
Tuy nhiên, trong mối quan hệ ba người này, chỉ có Kỷ An Tâm là có quyền lựa chọn.
Anh cũng nghĩ rằng, anh muốn thử đấu tránh giành lấy cô.
Nếu vẫn chưa nhìn thấy cô và một người đàn ông tiến lễ đường, anh sẽ không chết tâm, không từ bỏ.
Cảnh tượng trước mắt khiến tim anh đau như dao cắt, không trách ai được, chỉ có thể trách chính mình tự làm tự chịu.
Hoắc Kỳ Ngang ra lệnh cho đoàn xe rời đi, anh đi thẳng về biệt thự, lúc này điện thoại di động vang lên, anh cầm lên liếc nhìn, là chị gái anh.
“Alol Chị.”
“Kỳ Ngang, chị nói cho em một chuyện này.
Chị vừa đi ngang qua phòng làm việc của ba.
Tình cờ nghe thấy ba gọi cho ai đó ở cục thuế bảo bọn họ phải kiểm tra cho kĩ gì đó.
Chị lo quá, không biết có phải liên quan đến công ty của An Tâm không? “
Hoắc Kỳ Ngang cầm điện thoại gấp gáp hỏi: “Chị, chị có chắc là ba đang gọi điện cho người của cục thuế không?”
“Chắc mà, vậy nên chị mới lo lắng chứ! Em điều tra xem xem ba có phải đang xử lí công ty của An Tâm không.” Hoắc Viện chỉ là con gái trong nhà này, hơn nữa ba cũng đã dặn dò bảo cô đừng hỏi về chuyện của ông ấy.
Vậy nên, loại chuyện thế này, cách tốt nhất là để em trai âm thầm điều tra.
“Được, em sẽ cho người điều tra, nếu thực sự là chuyện của An Tâm, em sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”Giọng điệu của Hoắc Kỳ Ngang đầy chắc chắn.
“Được, em nhất định phải bảo vệ công ty của An Tâm, đừng để con bé chịu bất kỳ tổn hại nào nữa, con bé cần nguồn tài chính đó để nuôi con.” Trong giọng nói của Hoắc Viện có cái gì đó.
Tuy nhiên, Hoắc Kỳ Ngang không phát hiện ra nên chỉ nói: “Được em biết rồi.
Chị, hai ngày nay em ở biệt thự bên này.
Nếu bên ba có động tĩnh gì, chị giúp em để ý một chút.”
“Ừ, em cũng chú ý an toàn.” Hoắc Viện nói xong liền cúp điện thoại.
Hoắc Kỳ Ngang lập tức gọi một dãy số điện thoại.
Đây là một người bạn của anh trong ngành thuế, anh không thường liên lạc với anh ta, nhưng mối quan hệ rất tốt.
Sau khi người bạn này liên lạc, Hoắc Kỳ Ngang đã xác nhận được một điều, một người nào đó trong cục thuế quả thực đang điều tra tài khoản của công ty Kỷ An Tâm, hơn nữa họ đã bí mật điều tra được vài ngày nay rồi.
Hoắc Kỳ Ngang không cần nghĩ cũng biết, chuyện này nhất định là bị ba anh ở phía sau thao túng.
Ông ấy muốn làm gì vậy chứ? Hoắc Kỳ Ngang siết chặt điện thoại, cho dù ông ấy có định làm gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ không để ba mình làm tổn thương Kỷ An Tâm.
Hoắc Kỳ Ngang cũng nhờ người bạn ở cục thuế chú ý đến vấn đề này giúp anh, có động tĩnh gì lập tức báo cho anh biết.
Người bạn ở cục thuế này cũng tình cờ biết rõ tình hình trong nội bộ, công ty của Kỷ An Tâm hiện tại không có vấn đề gì, nhưng cuộc điều tra vẫn chưa kết thúc, vẫn chưa thể đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hoắc Kỳ Ngang nhíu mày, tay của ba càng lúc càng dài rồi, ông ấy còn muốn ngăn cản anh như năm năm trước sao? Không, không ai có can thiệp vào chuyện của anh.
Hoắc Kỳ Ngang nghĩ rằng lần này ba mình chắc chắn sẽ không cam tâm, dù không điều tra ra được công ty của Kỷ An Tâm thì cũng chưa chắc ông ấy sẽ không cưỡng cầu mà lôi vấn đề khác ra.
Ông ấy cũng chỉ có thể ra tay với công ty của Kỷ An Tâm.
Xem ra, ba anh vẫn cho người theo dõi chuyện anh gặp Kỷ An Tâm.
Gần đây, anh sẽ cố gắng hết sức để tránh gặp mặt cô.
Trước khi tra rõ mọi việc, anh sẽ kìm nén xúc động muốn đi gặp cô.