An Tâm ngồi trên ghế sofa, cảm thấy chán chết được, cô lại nghĩ trò chơi của con gái có thể giết thời gian chút.
Cô lại cầm lên ngồi chơi trên ghế sofa, nào có ngờ vừa mở game ra, tiếng trò chơi siêu đáng yêu lại vang lên.
Cô vội vàng nhìn người đàn ông trên bàn, phát hiện ánh mắt anh đang nhìn sang, khóe miệng phì một tiếng, nụ cười hiện lên.
Kỷ An Tâm có hơi ủ rủ, anh cười gì?
Kỷ An Tâm không để tâm tới anh, cô chỉ muốn tự vui là được.
Hoắc Kỳ Ngang bỗng thấy là người phụ nữ này tuy trưởng thành nhưng sự ngây thơ trong tâm hồn không biến mát, giống hệt 5 năm trước, thật ra trong lòng cô còn tràn ngập sự hỉ vọng và tâm tư của trẻ con.
Cô từng nói, muốn làm đứa trẻ chưa lớn, mà anh cũng từng hứa sẽ cưng chiều cô giống như trẻ con tới ngày trời đất hoang tàn.
Bây giờ những lời hứa ấy vào lúc này đều trở nên vô nghĩa, thế nhưng anh bảo đảm không nuốt lời, chỉ cần cô cho anh cơ hội lần nữa, anh vẫn sẽ chiều chuộng cô tới già.
Trong lúc an tĩnh này, Hoắc Kỳ Ngang cầm máy tính xử lí tài liệu, còn cô ở bên cạnh im lặng chơi game.
Lúc hai giờ, Lý Thụy vào phòng nhắc một câu, ôm máy tính của Hoắc Kỳ Ngang gập xuống, nói với người đàn ông bên cạnh: “Chúng ta vào hội trường thôi.”
“Anh vào trước đi, tôi không vào với anh.” Ánh mắt Kỷ An Tâm vẫn đặt vào game, không hé lên.
“Cùng anh vào thì sao?” Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên chóng tay lên trên lưng ghế, ánh mắt thâm thúy nhìn sang.
Kỷ An Tâm sợ hết hồn, vội nhìn anh cảnh giác: “Lộ liễu quá chứ sao?”
Hoắc Kỳ Ngang không khỏi nở nụ cười: “Thế không tốt à? Để người ta biết quan hệ hai chúng ta, sau này công ty em sẽ được người khác quan tâm hơn.”
“Cảm on, tôi không cần dựa vào quan hệ gì cả.” Kỷ An Tâm hơi chau mày, thể hiện sự mạnh mẽ của cô.
Hoắc Kỳ Ngang khế thở một hơi: “Được rồi.”
Nói xong anh ra ngoài trước, Kỷ An Tâm chơi một lát liếc nhìn đồng hồ thấy sắp muộn, cô vội ra ngoài.
Quả nhiên cô là người tới trễ, cô cúi người đi trong hành lang, lúc vào chỗ ngồi phải nhỏ giọng làm phiền xin nhường chân một chút, cuối cùng cô đã vào chỗ, thở ra một hơi.
Lúc này thấy Hoắc Kỳ Ngang nghiêng vai, ánh mắt sâu thẳm hơi nhìn cô một lát.
Ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh, rõ ràng thấy anh đang cười mình.
Kỷ An Tâm hơi bức bối, vốn dĩ cô chẳng có hứng thú gì với mấy hội nghị như thế này.
Lúc kết thúc buổi chiều là đã năm giờ rưỡi, Kỷ An Tâm muốn nhanh chóng tìm một chiếc xe buýt về khách sạn.
Cuối cùng cô đã tìm được chỗ ngồi cuối cùng, thở một hơi, bây giờ cô chỉ muốn về khách sạn gọi video với con gái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con bé, nghe giọng sữa non nớt của con, tắm xong lên giường nghỉ một lát xem phim rồi đi ngủ.
Kỷ An Tâm vừa về tới khách sạn, cô thay một cái áo sơ mi thoải mái với quần thường, gọi bữa tối đơn giản tới phòng.
Ngay lúc ngày, cửa phòng cô lại kêu, cô không nghĩ là phục vụ nhanh vậy, vội ra mở cửa.
Nhưng ngoài cửa là người đàn ông mặc đồ tây, Hoắc Kỳ Ngang nhìn quần áo cô thay ra, không khỏi chau mày nói: “Không ra ngoài ăn tối sao?”
“Tôi gọi rồi, không ra.” Kỷ An Tâm nói xong tính đóng cửa.
Lúc này người đàn ông đầy cửa của cô: “Vậy thì ăn chung đi.”
“Tôi chỉ gọi một phần .”
“Anh có thể gọi thêm một phần.”
“Anh về phòng của mình ăn đi.” Kỷ An Tâm không muốn ăn chung với anh.
Hoắc Kỳ Ngang đã vào phòng, anh đi tới chỗ điện thoại, gọi thêm một phần bữa tối đưa tới phòng này.
Kỷ An Tâm chống nạnh đứng sau anh, cả mặt ảo não bảo: “Rốt cuộc anh muốn sao?”
“Không muốn sao cả.” Hoắc Kỳ Ngang xoay người, bình tĩnh nhìn cô: “Anh chỉ không muốn ăn một mình.”
Cuối cùng, anh nói thêm một câu: “Trong 5 năm qua, anh đã chịu đủ tháng ngày cô đơn rồi.”
Trái tim của cô khó tránh nghẹn lại, trong 5 năm anh thật sự vượt qua một mình?
“Đấy là cuộc sống anh lựa chọn.” Kỷ An Tâm giả vờ lạnh nhạt.
“Anh chỉ cần một người phụ nữ, còn những người khác anh đều không cần.” Hoắc Kỳ Ngang nói tiếp.
Kỷ An Tâm làm dáng tay chữ X: “Anh muốn ăn cơm ở chỗ tôi thì được, nhưng đừng nói chuyện về anh, tôi không có hứng thú.”
Hoắc Kỳ Ngang cũng không đau lòng, bởi vì anh biết cô có quan tâm.
Bữa tối đã đến, hai người yên tĩnh dùng bữa.
Kỷ An Tâm ăn, điện thoại di động lại vang lên tiếng mời tham gia cuộc gọi, cô xem thử là số của ba.
Vậy chắc chắn người gọi là con gái, có người đàn ông này ở đối diện, chẳng lẽ phải từ chối con gái sao?
Nếu vậy con gái sẽ đau lòng, Kỷ An Tâm muốn ra vẻ không nhận.
Người đàn ông lại nhìn sang: “Nghe đi, anh sẽ không làm phiền, cũng không nói gì cả.”
Kỷ An Tâm cầm điện thoại di động tới sofa ở ban công, nói với anh: “Anh ăn xong thì đi đi.”
Kỷ An Tâm ngồi lên sofa, mở video ra, lập tức giọng nói vui vẻ đầy mong nhớ vang lên.
“Mami! Mami…”
“Hiểu Hiểu, ăn tối xong chưa?” Kỷ An Tâm nhìn gương mặt mũm mĩm của con gái, thật muốn hôn một cái qua màn hình.
“Mẹ, con ăn ngoan lắm, con ăn hai bát đó.”
“Thật hả? Hiểu Hiểu giỏi ghê.”
“Mẹ, bao giờ mẹ về thé.
Mẹ biết không? Hôm nay chú Trầm lại cho con quà đấy, là một búp bê to lắm, con rất thích.”
Kỷ An Tâm ngắn ra, Trầm Duệ lại mua quà cho con gái?
“Thật sao? Vậy con có cảm ơn không?”
“Con có.”
“Được, lần sau không được nhận nữa biết chưa?”
“Là chú Trầm cố ý đưa cho con, bà ngoại nói chú Trầm quý con.” Cô nhóc rất đắc ý nói.
Kỷ An Tâm nhìn gương mặt nhỏ của con, cô khẽ thở dài, lời của mẹ là đang có ẩn ý.
Lúc này, Kỷ An Tâm nhận ra có ánh mắt nóng rực phía sau, cô quay đầu, Hoắc Kỳ Ngang dựa khung cửa nhìn cô, vừa nãy con gái nói gì chắc chắn anh nghe hết.
“Hiểu Hiểu, mai mẹ nói chuyện với con được không? Mẹ làm việc trước đã.”
“Mẹ, mẹ đừng làm việc muộn quá.”
“Được, mẹ biết rồi, thơm một cái.”
Cô nhóc chụp một tiếng, Kỷ An Tâm cười tắt máy, sau khi tắt máy ý cười của cô cũng biến mắt, ngẳng đầu nhìn người đàn ông còn chưa đi.
“Sao anh còn chưa đi?”
“Trầm Duệ đang theo đuổi em? Sao em chưa đồng ý?” Giọng của anh lộ ra sự sâu xa.
Ánh mắt Kỷ An Tâm nhìn trời sao bên ngoài: “Đây là chuyện của tôi, không cần nói cho anh.”
“An Tâm nếu như em không thích thì có thể từ chối anh ta thẳng thừng, tiếp tục như vậy cũng ảnh hưởng tới anh ta.”
Hoắc Kỳ Ngang khuyên cô.
“Anh lo thân anh đi.”
Kỷ An Tâm hơi mệt lòng nhắm mắt lại đáp, cô không muốn sao? Cô đã nói vô số lần nhưng Trầm Duệ không hề rời đi, anh không quấy rầy chỉ là cứ mãi quanh quần bên cô.
Cô nghĩ nếu thật sự có một ngày cô kết hôn thì anh mới có cuộc sống riêng được.
Trầm Duệ là người đàn ông tốt nhưng anh quá cố chấp rồi.
Hoắc Kỳ Ngang cắn môi dưới, xoay người bỏ đi.
Kỷ An Tâm nghe tiếng đóng cửa, bỗng nhiên cô cảm thấy anh hơi giận.
Là cô nghĩ nhiều sao? Anh có tư cách gì mà giận chứ?
Kỷ An Tâm càng thêm rối lòng, cô không thích xử lý chuyện tình cảm.
Nếu như đưa cô công việc xử lý chưa xong thì cô càng hoan nghênh hơn ít.
Kỷ An Tâm nằm trên giường cũng nghĩ kĩ lại chuyện với Trầm Duệ, xem ra cô nên nói rõ với anh lần nữa.
Hai ngày liên tục Kỷ An Tâm đều tham gia hội nghị, còn Hoắc Kỳ Ngang ở trước cô, không giao lưu gì với cô nhiều, ánh mắt va vào nhau, anh chỉ nhìn cô một lát chứ không nói.
Kỷ An Tâm cũng quyết không để anh ảnh hưởng.
Kệ anh có giận hay không, dù sau này anh có bỏ cô hẳn, cô cũng không cản.
Cứ thế hội nghị ba ngày đã qua, trông thấy thời điểm đi về, Kỷ An Tâm mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy giải thoát.
Lúc cô thu dọn đồ trong phòng, cửa phòng lại kêu lên.
Kỷ An Tâm nhìn qua mắt mèo, là anh.
Cô mở cửa ra:”Chuyện gì vậy?”
“Ngồi máy bay của anh đi.”
“Không cần đâu tôi mua vé rồi.”
“Anh hủy hộ em rồi.”
“Cái gì, anh?” Kỷ An Tâm tức giận, người đàn ông này quá đáng ghét.
“Ngồi máy bay của anh, an toàn hơn.” Hoắc Kỳ Ngang nói: “Mười lăm phút sau chúng ta xuất phát.”