Cho dù Kỷ An Tâm không muốn ngồi máy bay của người đàn ông này nhưng vé máy bay của cô đã bị anh hủy rồi, bây giờ cô vội về nước để thăm con gái, trước mắt cô cũng chỉ có thể ngồi máy bay của anh về nước.
Trước khi máy bay cất cánh, máy bay đang còn đợi tới giờ bay, điện thoại của Kỷ An Tâm còn chưa tắt máy.
Lúc này trong khoang máy bay yên tĩnh, điện thoại của cô vang lên.
Cô cầm lên nhìn thử thì hơi ngắn ra, là Trầm Duệ.
“Alo! Trầm Duệ.” Cô bắt máy.
Đối diện liền phóng một ánh mắt sắc bén mà căng thẳng qua.
Kỷ An Tâm nhìn bên ngoài cửa sổ, tự nhiên nghe điện thoại của mình.
“An Tâm, có phải hôm nay em bay về lại rồi đúng không? Máy giờ bay, anh tới đón em.” Trầm Duệ ở đầu bên kia hỏi.
“À, không cần đâu.
Sau khi em đến nơi có lẽ phải tới công ty một chuyến, em bảo trợ lý tới đón.” Kỷ An Tâm cũng khá kiên quyết.
“Em đừng như vậy, anh đã rất nhiều ngày không gặp em rồi, để anh nhìn em chút đi.” Trầm Duệ cầu khẩn.
Do trong khoang máy bay quá yên tĩnh, nên giọng nói của Trầm Duệ khiến Hoắc Kỳ Ngang nghe có mắy ý tứ.
“Trầm Duệ, thật sự không cần đâu, cảm ơn anh.” Kỷ An Tâm cười từ chối.
Mà lúc này đột nhiên có một bàn tay vươn qua đoạt lấy điện thoại của cô.
Kỷ An Tâm liền trừng lớn mắt, nhìn thấy người đàn ông này lười nhác mà ngồi trên vị trí của mình nói với bên kia điện thoại: “Anh không cần tới đón cô ấy, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà.”
Đầu Kỷ An Tâm nổ tung.
Người đàn ông này cứ phải như vậy sao?
Nhưng Trầm Duệ cũng liền trầm mặc, lát sau anh mới lạnh nhạt nói: “Sao anh vẫn quấn lấy An Tâm vậy?”
Hoắc Kỳ Ngang nhíu mày: “Đây là chuyện của tôi và cô ấy, không cần anh phải hỏi.”
Nói xong anh liền cúp máy, trả lại cho Kỷ An Tâm.
Kỷ An Tâm bóp điện thoại, sắc mặt rất khó coi mà trừng anh: “Sao anh phải làm vậy?”
“Anh thấy em từ chối rất vất vả nên giúp em một tay.” Đôi mắt sâu của Hoắc Kỳ Ngang khóa chặt cô: “An Tâm, em nên biết cách từ chối anh ta.”
“Đây là chuyện của tôi, anh lo cho anh thôi được không?” Kỷ An Tâm nghiên răng, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, mà lúc này điện thoại của cô vang lên tiếng có tin nhắn, là của Trầm Duệ: “Có anh ta đưa em về nhà thì anh không tới nữa.”
Tin nhắn này lại khiến Kỷ An Tâm nhìn ra được sự tổn thương trong giọng nói của anh.
Cô cắn môi, trả lời: “Trầm Duệ, xin lỗi.”
Š “Không sao.” Trâm Duệ cũng trả lời lại một câu, vẫn dịu dàng như vậy.
Kỷ An Tâm bóp chặt điện thoại, lại không kìm được mà trừng người đàn ông đối diện một cái.
Cô tắt điện thoại, chống cằm ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Máy bay bay vào trong tầng mây.
Mấy ngày nay Kỷ An Tâm hơi mệt, cô cuộn mình lại ngủ ở một bên, lát sau liền ngủ thiếp đi.
Hoắc Kỳ Ngang bảo tiếp viên lấy một tắm chăn mỏng qua, đắp lên người cô.
Hai tiếng sau đến được thành phó, trước khi hạ cánh, Kỷ An Tâm mê mang tỉnh lại, nhìn tấm chăn mỏng trên người, cô nhìn người đàn ông đối diện một cái, lại nhìn thời gian.
Xoa trán, đầu hơi choáng.
Máy bay ổn định đáp cánh xuống mặt đất, đoàn xe của Hoắc Kỳ Ngag đã đợi anh ở bên ngoài.
Kỷ An Tâm xuống máy bay thì chuẩn bị rời đi, không muốn ngồi xe của anh.
Hoác Kỳ Ngang liền ngăn cô lại: “Lên xe đi!”
“Tôi không lên.” Kỷ An Tâm kiên quyết nhìn anh.
“Đừng làm loạn nữa.” Hoắc Kỳ Ngang trầm giọng khuyên, giọng nói dịu dàng giống như đang dỗ trẻ con vậy.
Kỷ An Tâm liền tránh mặt, sau đó kiên quyết đi ngang qua anh, bờ vai còn hơi dùng lực thúc vào vai anh.
Cô nghênh đón cơn gió nhẹ ở sân bay, đi về phía cửa ra.
Hoắc Kỳ Ngang nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng quật cường đó của cô, bất lực thở dài.
Kỷ An Tâm đứng ở trong thành phố này thì trái tim của cô không loạn như vậy nữa, cũng không nhẹ nhõm hơn lúc ở thành phố đó.
Ở đây, cô cảm thấy rất nhiều áp lực, đặc biệt là áp lực từ Hoắc gia.
Nếu cô đã muốn bảo vệ con gái thì bắt buộc phải tàn nhẫn một chút, cho dù không có hận ý mạnh mẽ với người đàn ông đó nữa.
Cô bắt một chiếc xe chạy về nhà, vừa hay là cuối tuần, cô bé cũng ở nhà.
Một tuần không gặp, cô bé được mẹ nuôi cho béo trắng, khuôn mặt nhỏ càng mập mạp hơn, rất khiến người ta yêu thích.
Kỷ An Tâm vừa về đến nhà thì hôn lên mặt con gái một cái, giải tỏa sự mệt mỏi suốt một tuần nay.
Cô về phòng tắm rửa, thay một bộ quần áo thoải mái, định đưa con gái tới siêu thị gần nhà đi dạo, mua cho cô bé ít quà.
Tháng ngày ở cùng con gái thì thấy vô cùng ý nghĩa.
Cô bé giống như một cô tiên đáng yêu, tẩy sạch mỏi phiền não của cô.
Ngày mai lại là thứ hai rồi, mới sáng sớm Kỷ An Tâm liền phải tới công ty.
Cô đi vào phòng làm việc, liền chau mày.
Chỉ thấy trên bàn của cô chất một đồng đồ, ly, còn có gương mà cô không thích, hơn nữa bên cạnh còn đặt một chiếc sofa dành cho người lười vô cùng chiếm chỗ.
Cô thở dài, xem ra lúc cô không ở đây thì Tưởng Y San thật sự xem phòng làm việc của cô thành của cô ta rồi.
“Kỷ tổng, chị tới rồi.” Hướng Nguyệt gặm một miếng bánh mì vội đi tới, đặt bánh mì qua một bên rồi đi vào phòng làm việc của cô.
“Chuyện này là thế nào?” Kỷ An Tâm hỏi cô.
Hướng Nguyệt cũng tỏ vẻ bất lực: “Em cũng nói với Tưởng tổng rồi, nhưng cô ta không nghe.
Cô ta muốn làm gì thì làm cái đó.”
“Vậy các cô thì sao?”
“Các cô không bị cô ta sai bảo ngược đãi?” Kỷ An Tâm nhíu mày hỏi.
Vành mắt Hướng Nguyệt đỏ lên, lắc đầu.
Nhưng Kỷ An Tâm hiểu cô ấy, cô nói: “Cô nói đi, cô ta làm gì các cô rồi?”
“Tưởng tổng luôn lấy những chuyện không liên quan tới công việc mà sai vặt bọn em.
Lúc em mua những thứ như cà phê, bánh mì cho cô ta thì lại không thể hoàn thành công việc đúng hạn, thường bị cô ta mắng.” Hướng Nguyệt thật sự đã chịu uất ức.
Kỷ An Tâm an ủi cô ấy một câu: “Làm khó cho cô rồi.
Tiểu Nguyệt, từ bây giờ cô ta không thể ức hiếp cô nữa.”
“Cảm ơn Kỷ tổng.” Hướng Nguyệt liền cười.
Có Kỷ tổng ở đây thì cô yên tâm rồi.
“Gọi mấy nhân viên nam qua đây, chuyển những đồ này đến phòng làm việc của Tưởng Y San đi.” Kỷ An Tâm nói với Hướng Nguyệt.
Hướng Nguyệt vội làm theo.
Một lát sau thì mấy nhân viên nam tới, chuyển lại đồ không thuộc về phòng làm việc của Kỷ An Tâm về lại phòng của Tưởng Y San, còn có sofa của cô ta.
Kỷ An Tâm nhìn đơn đặt hàng một tuần nay, cô hơi nhăn mày.
Mấy khách hàng lúc trước cô còn chưa xử lý được đã được Tưởng Y San giải quyết hết rồi.
Xem ra một năm nay, cô ta tiến bộ rất nhanh.
Lúc mười giờ, bên ngoài phòng làm việc của Kỷ An Tâm, Tưởng Y San mang giày cao gót, lắc lư mà gõ cửa đi vào.
“Ôi! Về rồi à! Chơi vui không?” Tưởng Y San ngồi trước mặt cô, tỏ vẻ đắc ý: “Nhìn thấy thành tích của tôi rồi chứ! Mấy khách hàng lúc trước cô chưa xử lý được, tôi đã giải quyết hét rồi.”
Kỷ An Tâm nheo mắt nhìn cô ta: “Vậy cô có thể nói với tôi cô đã dùng thủ đoạn gì không?”
Tưởng Y San lạnh mặt lại: “Tôi dùng thủ đoạn gì không cần phải nói với cô nhỉ?”
“Tôi hy vọng cô dùng thủ đoạn chính đáng, chứ không phải là kiểu phạm pháp.” Kỷ An Tâm rất hiểu Tưởng Y San.
Cô ta thích dùng những mánh khóe không chính đáng để khiến những khách hàng đó ký hợp đồng.
Ví dụ như để nữ nhân viên bồi rượu với khách chẳng hạn.
Tưởng Y San nghiêm mặt: “Ông chủ Kiều Trì của chúng ta chỉ xem kết quả, làm gì quan tâm tôi dùng thủ đoạn gì.
Chỉ cần nâng cao thành tích thì mới là bản lĩnh không phải sao?”
Kỷ An Tâm không muốn cãi nhau máy chuyện này với cô ta.
Cô nói: “Tôi sẽ nói với Kiều Trì, điều cô về lại.”
“Không cần nữa, Kiều Trì đã đồng ý để tôi ở lại giúp anh ấy rồi.
Hơn nữa chức vụ bây giò của tôi là giám đốc, nghe lệnh của Kiều Trì, cô không quản được tôi, sau này chúng ta phân cao thấp bằng thành tích.
Đến lúc đó, chức phó tổng này của cô nói không chừng nên nhường lại.”
Nói xong cô ta lắc lư eo uyên chuyển mà rời đi.
Tưởng Y San bây giờ cũng ở trạng thái từ bỏ một nửa đối với Trầm Duệ.
Nhưng cô ta vẫn tức, cô ta nhất định phải báo thù, dẫm đạp Kỷ An Tâm.
Tưởng Y San vừa đi tới cửa thì cô ta nhớ tới gì đó, lại đóng cửa lại, khoanh hai tay trước ngực: “Nghe nói người yêu cũ Hoắc Kỳ Ngang của cô đã trở thành phó tổng thống rồi? Kỷ An Tâm, cô còn không qua đó mà lấy lòng đi?”