Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Tưởng Y San ngay cả tâm tư làm việc cũng không có.

Bây giờ cô ta chỉ muốn nhanh chóng có được số điện thoại của Hoắc Kỳ Ngang, gửi clip này cho anh.

Cho dù Hoắc Kỳ Ngang có điều tra ra được là cô ta làm thì cũng xem như là cô ta đã làm một chuyện tốt, có lẽ anh sẽ không làm gì cô ta cả.
Tưởng Y San bảo trợ lý của cô ta tìm một chuyện khá quan trọng báo cáo lại với Kỷ An Tâm.

Kỷ An Tâm nghe thấy bên khách hàng xảy ra vấn đề thì liền đi cùng nhân viên ra ngoài, tới chỗ cô ta kiểm tra thông tin.
Tưởng Y San liền nhân cơ hội mà đến trước phòng làm việc của Kỷ An Tâm.

Hướng Nguyệt ngăn cô ta lại: “Tưởng tổng, Kỷ tổng không có ở đây.”
“Tôi đưa một tập tài liệu vào rồi ra ngay.” Tưởng Y San liếc Hướng Nguyệt một cái, đẩy cửa đi vào.
Hướng Nguyệt cũng không có quyền ngăn cô ta lại, chỉ đành yên lặng cầu nguyện Kỷ An Tâm mau quay lại.
Tưởng Y San thấy điện thoại của Kỷ An Tâm đang sạc trên bàn thì liền cầm điện thoại lên, chuẩn bị giải khóa mật khẩu.
Cô ta nghĩ cách.

Cô ta nghĩ có khi nào mật mã chính là ngày sinh của con gái Kỷ An Tâm không?
Vừa hay lúc trước cô ta có nhớ ngày sinh của con gái Kỷ An Tâm.

Cô ta liền nhập máy số vào.

Lúc nhập lần thứ tư thì màn hình mở khóa.

Quả nhiên trong lòng Kỷ An Tâm, con gái xếp thứ nhất.
Tưởng Y San nhanh chóng tìm nhật ký cuộc gọi của Kỷ An Tâm.

Cô ta tìm kiếm, không thấy tên của Hoắc Kỳ Ngang, chẳng lẽ không lưu lại?
Cô ta là một người cực kỳ nhạy bén, lúc cô ta lật giở tới cái tên khốn kiếp thì cô ta liền nghĩ đây là Hoắc Kỳ Ngang.
Vì những người khác đều ghi chú bằng tên, chỉ có cái này rất đặc biệt.

Cô ta vội chép lại, đặt lại điện thoại về chỗ cũ, rồi đi nhanh ra ngoài.
Hướng Nguyệt thấy cô ta chỉ ở lại một lúc rồi lại thấy cô ta ra ngoài, không cầm theo cái gì thì cũng không nghĩ nhiều.
Tưởng Y San hơi căng thẳng mà ngòi lại vào phòng làm việc.
Nhìn dãy số kia, cô ta nhắc máy bàn công ty lên, gọi vào.
“Alo, xin chào.” Đầu bên kia vang lên giọng đàn ông trầm thấp mê hoặc.
“À, xin hỏi là Tiểu Kim sao?” Tưởng Y San thông minh mà hỏi.
“Ngại quá, cô nhầm số rồi.” Thanh âm bên kia điện thoại hơi lạnh nhạt mà cúp máy.
Tưởng Y San chỉ cảm thấy trong hai câu nói chuyện ngắn ngủi liền có thể cảm nhận được giọng nói của người đàn ông này tràn đầy từ tính, nhất định là Hoắc Kỳ Ngang.
Cô ta cắn môi.

Dù sao sai thì sai vậy.

Gửi vào số này đi! Cô ta gửi hai clip ngắn vào số này.
Cô ta gửi đi, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

Giờ thì đợi Kỷ An Tâm bị Hoắc Kỳ Ngang bỏ rơi đi! Vì lúc trước cô ta nghe nói Hoắc Kỳ Ngang còn từng tìm tới Kỷ An Tâm, nói rõ là tình cảm chưa dứt.

Bây giờ anh đã là phó tổng thống, còn có thể chấp nhận một người phụ nữ có con riêng, lại còn lén lút với người đàn ông khác sao?
Kỷ An Tâm về lại phòng làm việc.

Hướng Nguyệt đi vào nói với cô lúc nãy Tưởng Y San có ghé qua.

Kỷ An Tâm liền kiểm tra tài liệu, máy tính cũng đang khóa, điện thoại cũng khóa, cô mới thở phào một hơi.
Hoắc Kỳ Ngang ngồi trong phòng làm việc.

Anh đang ký các văn bản, nghe thấy tiếng báo tin nhắn thì cũng không lấy lên xem liền, mà chỉ nghiêm túc ký xong tài liệu trong tay rồi mới cầm điện thoại lên xem.
Nhưng trong tin nhắn không có bắt kỳ câu chữ nào chỉ có hai clip ngắn.
Anh mở clip đầu tiên ra, đôi mắt liền co lại.

Chỉ thấy trong clip chỉ mười giây, Trầm Duệ và Kỷ An Tâm ngồi ở trong nhà hàng, mà Trầm Duệ thân thiết nắm lấy tay Kỷ An Tâm.
Chỉ một cảnh này lại khiến hơi thở của anh trỏ nên gấp gáp.
Anh vội nhấp vào clip thứ hai thì thấy dưới ánh đèn mờ, cơ thể Trầm Duệ áp chặt Kỷ An Tâm lên cột.

Hoắc Kỳ Ngang đứng bật dậy, giống như có một con dao phóng nhanh lên tim anh khiến anh không thở nỗi.
Đọa clip thứ hai này chỉ có mười giây nhưng khiến cho trái tim của Hoắc Kỳ Ngang thắt chặt lại.

Là Kỷ An Tâm và Trầm Duệ không kìm chế được mà hôn nhau dưới hầm để xe sao?
Anh nheo mắt lại, nghiên răng, biết rõ bây giờ không có tư cách ghen tuông nhưng sao tim anh lại khó chịu như vậy, đau như vậy?
Anh bóp chặt điện thoại, nhìn thời gian rồi liền cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
“Ngài muốn đi đâu ạ?”
“Tôi ra ngoài một chyến.” Hoắc Kỳ Ngang không biết tại sao mà anh muốn gặp Kỷ An Tâm ngay lập tức, muốn xác nhận lại cô có phải thật sự đến với Trầm Duệ rồi không?
Anh đi tới cửa thì nói với Lý Thụy phía sau: “Bây giờ tôi đưa cho cậu một dãy só, điều tra rõ tất cả thông tin chủ nhân dãy số này rồi gửi qua ngay cho tôi.”
Đoàn xe của Hoắc Kỳ Ngang chạy thẳng tới dưới tòa nhà công ty của Kỷ An Tâm.

Kỷ An Tâm đang gọi mấy nhân viên cốt cáng tới nói chuyện thì điện thoại của cô vang lên.
Cô cầm lên nhìn thì thấy cái tên bên trên.

Cô hơi kinh ngạc, là Hoắc Kỳ Ngang.
“Được rồi, mọi người ra ngoài trước đi.” Cô nói với cấp dưới.
Sau khi cấp dưới rời đi, lúc đóng cửa lại, cô bắt máy: “Alo, có chuyện sao?”
“Anh ở dưới lầu.” Thanh âm đầu bên kia của Hoắc Kỳ Ngang của Hoắc Kỳ Ngang thắt chặt lại.

Là Kỷ An Tâm và Trầm Duệ không kìm chế được mà hôn nhau dưới hầm để xe sao?
Anh nheo mắt lại, nghiền răng, biết rõ bây giờ không có tư cách ghen tuông nhưng sao tim anh lại khó chịu như vậy, đau như vậy?
Anh bóp chặt điện thoại, nhìn thời gian rồi liền cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
“Ngài muốn đi đâu ạ?”
“Tôi ra ngoài một chyến.” Hoắc Kỳ Ngang không biết tại sao mà anh muốn gặp Kỷ An Tâm ngay lập tức, muốn xác nhận lại cô có phải thật sự đến với Trầm Duệ rồi không?
Anh đi tới cửa thì nói với Lý Thụy phía sau: “Bây giờ tôi đưa cho cậu một dãy só, điều tra rõ tất cả thông tin chủ nhân dãy số này rồi gửi qua ngay cho tôi.”
Đoàn xe của Hoắc Kỳ Ngang chạy thẳng tới dưới tòa nhà công ty của Kỷ An Tâm.

Kỷ An Tâm đang gọi mấy nhân viên cốt cáng tới nói chuyện thì điện thoại của cô vang lên.
Cô cầm lên nhìn thì thấy cái tên bên trên.

Cô hơi kinh ngạc, là Hoắc Kỳ Ngang.
“Được rồi, mọi người ra ngoài trước đi.” Cô nói với cấp dưới.
Sau khi cấp dưới rời đi, lúc đóng cửa lại, cô bắt máy: “Alo, có chuyện sao?”
“Anh ở dưới lầu.” Thanh âm đầu bên kia của Hoắc Kỳ Ngang có chút gấp gáp.
“Cái gì?” Kỷ An Tâm đứng trước cửa số sát đất, hơi kinh ngạc: “Anh ở dưới đó làm gì?”
“Anh muốn gặp em ngay bây giờ.”
“Tôi không rảnh, anh có thể đừng chọn lúc tôi đang ở công ty mà tới tìm tôi được không?” Kỷ An Tâm bực bội nói.
“Vậy anh lên đó.” Hoắc Kỳ Ngang biết, chỉ có như vậy thì mới ép cô xuống được.
“Anh… không được lên đây.” Kỷ An Tâm kinh hãi, ngăn anh lại.
“Được, vậy anh không lên, em xuống đây.”
“Anh có chuyện gì nói qua điện thoại không được sao?” Kỷ An Tâm không muốn xuống.
“Không được.” Hoắc Kỳ Ngang kiên quyết muốn cô xuống.
“Đúng là phiền phức.” Kỷ An Tâm nghiến răng, cúp máy.

Cô thu dọn một chút rồi chuẩn bị xuống lầu gặp anh.
Lúc này Hoắc Kỳ Ngang ngồi trong chiếc xe Sedan đen khiêm tốn.

Điện thoại trong tay anh đã nhận được thông tin của chủ nhân tin nhắn lúc nãy gửi cho anh.

Người đó là Tưởng Y San, mà nơi cô ta làm việc chính là công ty của Kỷ An Tâm, hơn nữa còn là giám đốc.
Vậy nên thấy được tâm địa và thủ đoạn của người phụ nữ này.
Đại khái là cô ta có được số của anh từ điện thoại của Kỷ An l Tâm, gửi clip này cho anh, muốn khiến anh nảy sinh mâu thuẫn với Kỷ An Tâm.
Nhưng dù thế nào thì anh phải nhắc nhở Kỷ An Tâm cần thận người phụ nữ này.
Kỷ An Tâm từ trong đại sảnh đi ra thì nhìn thấy có ba chiếc xe Sedan đen đậu dưới bóng râm bên cạnh.

Cô đi tới, có một vệ sĩ vộ mở cửa xe cho cô.
Kỷ An Tâm ngồi vào liền cảm thấy không khí đè nén trong xe khiến cô hơi hoảng.

Lại đắc tội gì với người đàn ông này rồi?
“Có chuyện gì mau nói đi! Tôi không rảnh.” Kỷ An Tâm thật sự không rảnh.
Hoắc Kỳ Ngang nghiêng đầu nhìn cô, cách ăn mặc của cô trong clip giống hệt bây giờ.

Tim anh nhói đau.

Anh cũng không nói gì, chỉ mở điện thoại ra đưa cho cô xem clip trong đó.
Kỷ An Tâm nhíu mày nhận lấy, mở clip ra.

Đầu cô ong lên một tiếng.

Cô nhìn một cái liền nhận ra clip này chính là lúc cô bị Trầm Duệ ôm lúc trưa.
“Sao… sao anh có được? Anh chụp lén tôi?” Kỷ An Tâm có chút hơi tức giận.
“Không phải anh, là có người cố ý gửi co anh.

Người gửi clip này cho anh tên là Tưởng Y San, là người trong công ty em.”
Mắt Hoắc Kỳ Ngang đỏ ngầu, vô cùng đau đớn.

Anh khàn giọng hỏi: “Em chấp nhận Trầm Duệ rồi sao?”
Tim của Kỷ An Tâm đập mạnh một cái.

Dù rất phẫn nộ với việc ` làm của Tưởng Y San, nhưng lúc này khiến tim cô căng thẳng là vẻ mặt của người đàn ông trước mặt này.
Giống như thất vọng, lại giống như vô cùng đáng thương.
Dù cô biết lúc đó Trầm Duệ chỉ là mất khống chế nên ôm cô một cái, nhưng góc độ trong clip lại giống như hai người đang hôn nhau kịch liệt, vô cùng ám muội.
Lúc này trong lòng cô vẫn luôn cự nự, có nên thừa nhận chuyện này không? Nếu thừa nhận thì anh nhất định sẽ không làm phiền cô nữa, sẽ không bước vào cuộc sống của cô nữa.
Cô sẽ được yên tĩnh.
Đoạn clip này có thể đả kích tới người đàn ông này hơn bất kỳ lời nói tàn nhẫn nào.
Nội tâm Hoắc Kỳ Ngang chưa bao giờ đau đớn như vậy.

Giống như khoảnh khắc mắt đi cô vào 5 năm trước, cảm giác tim vỡ vụn.
Lúc này, anh lại lần nữa trơ mắt nhìn cô rời đi.

Sự đau đớn này một lần là đủ, thêm một lần nữa thì là sự giày vò khủng khiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui