Tưởng Y San rời nước, cả công ty không ai biết.
Sáng hôm sau, Kỷ An Tâm vừa vào công ty, tổ trưởng tổ do Tưởng Y San phục trách liền chạy tới gõ cửa phòng cô.
“Kỷ tổng, xin hỏi cô có nhìn thấy Tưởng tổng không? Chúng tôi từ tối qua đến giờ không liên lạc được với cô ấy.”
Kỷ An Tâm ngắng đầu nhìn cấp dưới của Tưởng Y San.
Vì được Tưởng Y San dạy dỗ thường ngày nên không tôn trọng phó tổng là cô máy.
Lúc này sắc mặt của Kỷ An Tâm khó coi.
“Cô ta là cấp trên của mấy người, mấy người không phải càng biết rõ cô ta đi đâu hơn sao?” cô hỏi ngược.
Tổ trưởng này không khỏi cười nịnh nọt: “Cô ấy là giám đốc, hành tung của cô ấy chúng tôi cũng không nắm bắt được.
Kỷ tổng, cô liên lạc với cô ấy giúp chúng tôi đi.”
Kỷ An Tâm mắt kiên nhẫn nói: “Được, mấy người về làm việc trước đi.
Tôi sẽ tìm cô ta.”
Nói xong cô lấy điện thoại của mình gọi vào số của Tưởng Y San, hiển thị là ngoài vùng phủ sóng.
Kỷ An Tâm lại dùng cách khác liên lạc với cô ta, nhưng Tưởng Y San nửa ngày cũng không trả lời.
Kỷ An Tâm không khỏi chau mày, lại còn hơi lo Tưởng Y San có chuyện.
Cô nghĩ một lát, gọi cho Kiều Trì.
“Sao, Y San không ở trong công ty các cô sao? Hôm qua cô ta đột nhiên gọi điện nói với tôi, muốn về lại tổng bộ.
Tôi bảo cô “
ấy từ từ đã quay lại.
Các cô có phải có mâu thuẫn gì không?”
“Không, chúng tôi hợp tác rất tốt, chỉ là giờ không tìm được cô ta.” Kỷ An Tâm dù không thích Tưởng Y San nhưng không đến mức ép cô ta.
“Vậy cô bảo người tới nhà cô ta tìm thử, có khi nào cô ta đi xã giao uống say còn chưa tỉnh không?”
“Được, tôi đi tìm thử.” Kỷ An Tâm nói một câu rồi cúp máy.
Nghĩ gần đây Tưởng Y San vì để thành tính vượt qua cô nên quả thực bán mạng làm việc, chỉ là cách làm việc của cô ta không được cô chấp nhận mà thôi.
Nhưng một người tự phụ quá mức như Tưởng Y San này, có nói gì thì cô ta cũng xem như gió thoảng qua tai thôi.
Kỷ An Tâm đang nghĩ làm sao liên lạc được với Tưởng Y San thì đột nhiên điện thoại nội bộ của cô vang lên.
Kỷ An Tâm bắt máy: “Alo.”
“Kỷ tổng, không hay rồi, bên cảnh sát tới.
Họ lên lầu tìm cô rồi.”
Lễ tân có vẻ gấp gáp mà nói.
Kỷ An Tâm liền đứng bật dậy “Cái gì? Họ có nói có chuyện gì không?”
“Không, chỉ nói họ cũng là làm theo lệnh.
Chúng tôi không ngăn lại được!”
“Được tôi biết rồi.” Trong mắt Kỷ An Tâm xẹt qua tia bắt an.
Cô cúp máy, hít sâu một hơi.
Sau đó nhìn thấy hai người mặc cảnh phục đi vào phòng làm việc chung, đang hỏi về phòng làm việc của cô.
Nhân viên đó kinh ngạc mà chỉ một cái.
Kỷ An Tâm cũng tiến lên tiếp đón: “Hai vị cảnh sát, có chuyện gì sao?”
“Cô là Kỷ An Tâm?”
“Đúng.” Kỷ An Tâm gật đầu.
“Công ty cô bị nghi ngờ có hành vi phạm pháp.
Mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến.” Cảnh sát nghiêm giọng nói.
Kỷ An Tâm hơi biến sắc, đột nhiên hiểu ra sao Tưởng Y San lại biến mắt, xem ra cô ta sớm đã nghe được tin tức, lựa chọn bỏ trốn rồi.
“Được, tôi lấy túi đã.” Kỷ An Tâm nói xong liền đi tới trước mặt Hướng Nguyệt: “Bảo Dương tổng quản lý công ty, tôi đi một chuyến.”
“Vâng Kỷ tổng.” Mặt Hướng Nguyệt cũng hơi biến sắc: “Kỷ tổng, chị sẽ không có chuyện gì chứ?”
Kỷ An Tâm nghĩ nghĩ, vốn muốn liên lạc với Trầm Duệ để có người giúp đỡ.
Nhưng cô lại cảm thấy không nên phiền anh nữa, bắt kể việc gì cô đều chỉ có thể tự gánh vác.
“Tiểu Nguyệt, nếu tôi tạm thời chưa ra được thì cô báo với ba mẹ tôi nói là tôi đi công tác rồi, đừng để họ biết chuyện này.”
Kỷ An Tâm khẽ nói với Hướng Nguyệt.
Hướng Nguyệt liền gật đầu: “Được ạI”
Kỷ An Tâm cầm lấy túi, đi cùng hai người cảnh sát ra khỏi công ty, lên xe cảnh sát.
Từ nhỏ tới lớn, lần đầu cô ngồi xe cảnh sát.
Mùi vị này thật sự không nói ra lời.
Tưởng Y San thông minh mà bỏ chạy, để lại tàn cuộc cho cô.
Kỷ An Tâm cũng biết chuyện này rồi cũng phải giải quyết, nếu không công ty sẽ tiêu đời.
Cho dù Tưởng Y San ở đây thì cô vẫn không chối bỏ được trách nhiệm.
Kỷ An Tâm bị gọi tới sở cảnh sát hỏi chuyện này mà bên cảnh sát cũng nắm giữ không ít tài liệu, đều là những chuyện gần đây công ty cô vì lợi ích mà dùng những cách không chính đáng.
Cô chỉ tưởng Tưởng Y San chỉ là bảo cấp dưới bồi rượu với khách, không ngờ đã đến mức dùng gái bao.
Nhìn hậu quả mà Tưởng Y San vì thành tích mà không từ thủ đoạn, cho dù cô rất phẫn nộ cũng chỉ có thể bình tĩnh lại để xử lý.
Hơn nữa cho dù cô khai ra sự thật thì trong chuyện này cô cũng không cố gắng khiến mình không dính dáng gì tới, dù sao thì thứ cô cần chỉ là kết quả xử lý cuối cùng của chuyện này.
Tưởng Y San đại diện cho hình tượng công ty, còn cô là cấp trên của cô ta, không thể không có trách nhiệm.
Cảnh sát cũng đã nhận định cô là một trong những người đầu SỎ.
Bây giờ cho dù Kỷ An Tâm muốn giải thích thay mình thì cũng vô dụng.
Cô bị liên lụy vào trong này, không thể thoát được.
Tối đó cô bị cảnh sát giữ lại.
Hướng Nguyệt cũng tìm một lý do nói với ba mẹ của Kỷ An Tâm, nói rằng cô đi công tác gấp, như vậy họ cũng sẽ không vì lo lắng mà không ngủ được.
Kỷ An Tâm ở trong phòng tạm giam, thức trắng đêm.
Đợi cảnh sát tìm được Tưởng Y San, làm rõ sự việc.
Lúc này đã vào đông, trong phòng tạm giam lạnh lẽo, Kỷ An Tâm ôm lấy cánh tay, chịu đựng cơn lạnh.
Trong đầu cô lúc này người cho cô sự ấm áp chính là con gái và người nhà.
Vì họ cô bắt buộc phải dũng cảm đối mặt với tất cả.
Đêm nay cô cố gắng chịu đựng.
Cô không biết cảnh sát phải mắt bao lâu mới bắt được Tưởng Y San.
Lúc này Tưởng Y San chắc chắn không biết đã chạy trốn tới nước nào lánh nạn rồi.
Cứ như vậy Kỷ An Tâm ở trong này đã hai ngày.
Cảnh sát cho cô quần áo và chăn chống lạnh.
Nội tâm Kỷ An Tâm sót sắng, tâm trạng hơi tệ, tinh thần cũng không tốt.
Trong công ty, vì chuyện này mà làm lòng người hoang mang, nhưng vì Kỷ An Tâm còn chưa quay lại nên bên tổng bộ cũng có người tới xử lý, cũng xem như là bình yên.
Sáng sớm, trong toà nhà tổng thống, trong phòng phó tổng TÌM thống, Hoắc Kỳ Ngang gần đây mát ngủ nghiêm trọng, dẫn đến hai mắt nỗi lên tia máu.
Nhưng đối với công việc, anh lại không hề sơ suất.
Hôm nay anh lại chuẩn bị dùng ca phê để chống đỡ.
Anh nói với nữ trợ lý: “Lấy cho tôi một ly cà phê.”
“Thưa ngài, mỗi ngày ngài đều uống ba ly cà phê, như vậy không tốt cho dạ dày.
Ngài có muốn uống trà không?”
“Cho tôi cà phê.” Hoắc Kỳ Ngang nói.
“Vâng.” Nữ trợ lý gật đầu, đau lòng thay anh.
Mấy ngay nay anh đều ở trong biệt thự, buổi tối anh thu dọn rất nhiều đồ lúc trước của Kỷ An Tâm, định trả lại cho cô.
Giới hạn của anh chỉ cần cô lựa chọn cuộc sống thuộc về cô thì anh sẽ không làm phiền cô nữa.
Mà cô lựa chọn ở cạnh Trầm Duệ thì anh cũng chỉ có thể chịu đựng, chúc phúc cô.
“Tiểu Thụy, chuẩn bị đưa đồ sau cốp xe tới một nơi cho tôi, đưa tận tay cho một người.”
“Vâng ngài nói đi ạ.”
“Tới công ty của Kỷ An Tâm, tìm cô ấy, đưa hộp mà tôi đã chuẩn bị sẵn này cho cô ấy.” Hoắc Kỳ Ngang rất muốn tự đi, nhưng thân phận của anh sẽ gây ra rắc rối cho cô.
“Vâng! Tôi đi ngay.” Lý Thụy cũng biết, mấy ngày nay nguyên nhân mà phó tổng thống mắt ngủ chính là vì Kỷ An Tâm tiểu thư này.
Lý Thụy vừa rời đi thì Hoắc Minh đi tới phòng làm việc của ` Hoắc Kỳ Ngang.
Gần đây ông già đi mấy phần, nhưng ánh sáng trong đôi mắt tràn đầy dã tâm lại không hề biến mát.
Ông ta ngồi xuống, nhìn con trai đang ngồi trên ghế, ông ta giống như nhượng bộ một bước: “Được, Kỳ Ngang, ba không nhận công trình này nữa.
Chúng ta cũng đừng có làm khó nhau, nhưng ba muốn con đồng ý với ba một chuyện.” Ánh mắt Hoắc Minh lộ vẻ kiên quyết.
“Chuyện gì?” Hoắc Kỳ Ngang bình tĩnh nhìn bó.
Yêu cầu mà Hoắc Minh đưa ra là: “Dùng người của ba, đừng đổi người.”
Hoắc Kỳ Ngang nghe xong thì gần như không cần suy nghĩ, liền từ chối: “Chuyện này con đã toàn quyền giao lại cho Phương Kỳ Vinh tiếp quản rồi.
Con sẽ không tham gia vào bất kỳ quyết định nào cả.”
“Con… với quyền lực của con thì tuyệt đối có thể làm được.”
Hoắc Minh hơi tức giận mà nhìn anh.
Ông ta đã nhượng bộ tới bước này rồi, ông ta cũng hy vọng con trai có thể nhường ông ta một bước.
Hoắc Kỳ Ngang bình tĩnh mà nhìn ba đang vô cùng tức giận: “Quyền lực của con không phải là làm chuyện phạm pháp thay ba.
Nếu như ba đẩy con lên vị trí này thì con chỉ làm chuyện con nên làm.”
“Con… Tốt lắm.
Ba dạy ra một người con trai tốt.
Ba có phải nên thấy tự hào không?” Hoắc Minh tức giận mà tự giễu.