Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Sự thất vọng hiện lên trong mắt Hoắc Kỳ Ngang, thế giới nội tâm của ba anh đã trở nên hơi méo mó vì đắm chìm trong quyền lực, tất cả mọi thứ đều lấy lợi ích của bản thân làm trọng.
“Ba, nếu ba muốn, con có thể thay ba viết đơn xin nghỉ hưu sớm.” Hoắc Kỳ Ngang nói với ba anh.
Hoắc Minh tức giận trừng mắt nhìn anh: “Ai nói tao sắp nghỉ hưu? Tao còn trẻ, về hưu cái gì, mày không chịu giúp tao thì thôi, coi như tao không có đứa con trai là mày.”
Sau đó, Hoắc Minh ậm ừ bỏ đi, Hoắc Kỳ Ngang nhìn bóng lưng của ba mình mà nhíu mày, trái tim đã thủng lỗ chỗ rồi, một mặt là mất đi người mình yêu, mặt khác là sự uy hiếp của tình thân, anh chỉ có thể đủ sức giữ một thứ.
Có khoảnh khắc người sắt đá cũng không chống đỡ được, nhưng anh không muốn thể hiện ra.
Lý Thụy mang theo lời chào đã chuẩn bị sẵn của Hoắc Kỳ Ngang đến công ty của Kỷ An Tâm.

Sau khi đăng ký ở quầy lễ tân, anh đi đến văn phòng chính, hỏi người ở đó: “Xin chào, xin hỏi văn phong của Kỷ tổng ở đâu?”
“Anh tìm phó tổng sao? Phó tổng không có ở công ty.”
“Oh! Cô ấy không đến làm việc sao?”
“Chị ấy…” Nhân viên lập tức che miệng, không dám nói nhảm mà chỉ chỉ tay: “Đi hỏi trợ lý của chị ấy!”
Lý Thụy hơi nhíu mày, cầm chiếc hộp đi đến bàn của Hướng Nguyệt.
“Xin chào, cô là trợ lý của Kỷ tổng đúng không?”
Hướng Nguyệt ngay lập tức đứng lên: “Vâng, là tôi, xin hỏi anh là ai?”
“Tôi đang thay mặt sếp gửi đồ cho Kỷ tổng.


“Ai là sếp của anh!”
“Điều này không thể nói.” Lý Thụy mỉm cười.
Mặc dù Hướng Nguyệt chưa nhìn thấy anh, nhưng phong thái chính trị trong anh vẫn khiến Hướng Nguyệt đoán được lờ mờ.
Cô đột nhiên nghiêng người, trầm giọng hỏi Lý Thụy: “Xin lỗi, anh có phải là người của phó tổng thống không?”
Lý Thụy không ngờ nữ trợ lý này lại đoán được, nên hơi gật đầu: “Kỷ tổng có ở đây không?”
Hốc mắt Hướng Nguyệt lập tức đỏ lên, cô cắn môi nói: “Kỷ tổng, chị ấy…”
“Có chuyện gì với cô ấy sao?”
Hướng Nguyệt lập tức đi đến trước cửa phòng làm việc của Kỷ An Tâm, mở cửa để anh vào: “Chúng ta vào trong nói chuyện.”
– Lý Thụy bước vào, đặt đồ xuống đất và nói với Hướng Nguyệt: “Đây là đồ ngài phó tổng thống trả lại cho Kỷ tổng.

Cô nhận nó thay cho Kỷ tổng đi!”
Hướng Nguyệt đã không nghe tin gì từ Kỷ An Tâm trong ba ngày qua, cô rất lo lắng.

Bây giờ, cuối cùng cô cũng đã tìm được người có thể giúp đỡ.

Liệu phó tổng thống có thể cứu Kỷ tổng không?
“Thưa anh, anh có thể chuyển lời giúp Kỷ tổng của chúng tôi không! Rất quan trọng.”
“ÒI Câu gì?” Lý Thụy tò mò hỏi.
“Kỷ tổng của chúng tôi bị bắt vào trong đồn cảnh sát đã ba ngày chưa được thả.”
Lý Thụy lập tức sửng sốt vài giây: “Cái gì? Kỷ tổng bị bắt? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Công ty của chúng tôi đã bị báo cáo vì hoạt động bất hợp pháp.

Thật ra, nó không liên quan gì đến Kỷ tổng của chúng tôi.
Đó là do giám đốc khác làm.

Bây giờ cô ta bỏ trốn, chị ấy đã bị bắt và thầm vấn.

Anh nói với ngài phó tổng thống giúp Kỷ tổng với ạ.”
Lý Thụy suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi! Tôi sẽ báo cáo việc này với ngài ấy.”
Ngay sau khi Lý Thụy rời đi, Hướng Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Lý Thụy ra khỏi đó, lập tức lái xe về toà nhà tổng thống.
Hoắc Kỳ Ngang xử lý tài liệu, Lý Thụy bước nhanh vào, gõ cửa nói: “Thưa ngài, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài.”
“Làm sao vậy?” Hoắc Kỳ Ngang không ngắng đầu lên nói.
“Đó là về Kỷ An Tâm tiểu thư.

Tôi nghe trợ lý của cô ấy nói cô ấy đã bị bắt vào đồn cảnh sát.”
Bút ký của Hoắc Kỳ Ngang lập tức trượt xuống, anh vội ngắng đầu: “Cậu nói cái gì? Nói rõ ràng.”
“Hôm nay khi tôi giao đồ tới, tôi nghe trợ lý của cô ấy nói rằng vì công ty của Kỷ An Tâm tiểu thư có hoạt động bất hợp pháp nên cảnh sát đang theo dõi.

Một trong những giám đốc đã bỏ chạy, họ bắt được Kỷ An Tâm tiểu thư.

Theo như trợ lý của cô ấy nói, việc không có gì liên quan đến cô ấy, nhưng cô ấy vẫn đang bị điều tra.”
“Việc đó đã xảy ra khi nào?”
“Hình như là ba ngày trước.”
Hoắc Kỳ Ngang sắc mặt thay đổi, đã ba ngày? Cô ấy bị bắt vào đồn cảnh sát ba ngày? Hoắc Kỳ Ngang thở gấp, nói với anh ta: “Lập tức tìm xem cô ấy đang ở đồn cảnh sát nào?”
“Vâng.” Lý Thụy vội vàng kiểm tra.
Khuôn mặt của Hoắc Kỳ Ngang thay đổi, trong đầu anh chỉ toàn là chuyện Kỷ An Tâm bị giam giữ, cô bị giam ở đồn cảnh sát ba ngày, cô đã phải chịu đựng nhiều như thế nào.
Trầm Duệ đang làm gì vậy? Anh ta đã tìm cách để bảo lãnh cô ra ngoài chưa? Tại sao lại để cô ở trong phòng giam lạnh lẽo?
Lúc này, trong phòng tạm giam, Kỷ An Tâm hắt hơi máy cái liên tục, đầu óc cô hơi choáng váng, ba ngày qua, cô rất lo sợ, cộng thêm không được giữ ấm và không ăn nỗi, cô đã bị giày vò đến gầy cả người.
Tuy nhiên, cảnh sát đã không bắt được Tưởng Y San, vì vậy cô chỉ có thể tiếp tục bị giam giữ với tư cách là người vi phạm chính, bởi vì vấn đề này đã liên quan đến tội hình sự.
Kỷ An Tâm sờ lên trán, chính cô cũng rất sốc, trán rất nóng.
Kỷ An Tâm hỏi nhân viên bảo vệ: “Xin chào, tôi có chút không khoẻ, tôi có thể đến bệnh viện không?”
“Không khoẻ chỗ nào.”
“Hình như tôi bị sốt.”
“Chờ một chút! Cục trưởng của chúng tôi không có ở đây, chúng tôi cần phải ký, đợi ngài ấy trở về rồi tính sau.”
Kỷ An Tâm quay đầu có chút choáng váng, cô phải tiếp tục ngồi xuống, ôm đầu chờ đợi.
Trong toà nhà tổng thống, quan hệ cỉa Lý Thụy cũng rất rộng, lập tức phát hiện ra nơi Kỷ An Tâm đang bị giam giữ, Hoắc Kỳ Ngang cầm chiếc áo vest trên lưng ghế bước nhanh ra ngoài, Lý Thụy cũng nhanh chóng đi theo.
Ẫ Đoàn xe của Hoắc Kỳ Ngang đến thẳng đồn cảnh sát.
Một giờ sau tới nơi, Hoắc Kỳ Ngang đi tới không chào hỏi, phó cục trưởng tiếp đón anh, nghe tin anh đến bảo lãnh Kỷ An Tâm, anh ta rất ngạc nhiên.
“Ngài phó tổng thống ngồi đợi một chút, tôi sẽ kiểm tra xem Kỷ An Tâm có thể được tại ngoại hay không.”
“Tôi muốn gặp cô ấy ngay bây giờ.” Hoắc Kỳ Ngang không đợi được thêm giây nào.
“Được, bên đây.”
Hoắc Kỳ Ngang đi theo một cảnh sát, đi tới trước một dãy phòng bảo vệ, đẩy cửa bước vào một văn phòng dưới tầng, không có điều hòa, trong hành lang tràn ra một luồng ớn lạnh, khiến người ta cảm giác được sự lạnh lẽo, nắm đấm của Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên nắm chặt.
Tới phòng thứ năm, viên cảnh sát gõ cửa bước vào, Hoắc Kỳ Ngang hơi cúi xuống, bóng dáng cao lớn bước vào, liền nhìn thấy một cánh cửa có hàng rào sắt bên cạnh phòng bảo vệ thô sơ, một bóng người cuộn tròn sau cánh cửa.
Kỷ An Tâm sốt cao, sau một hồi thiêu đốt cô đến mê man, nhóm cảnh sát chỉ tưởng cô buồn ngủ nên ngủ rồi, không thèm để ý tới.

Hoắc Kỳ Ngang bước nhanh ra cửa, băng qua cánh cổng sắt, nhìn người phụ nữ đang cuộn tròn bên trong, anh khó có thể tin được người phụ nữ này chính là Kỷ An Tâm, mái tóc dài xõa rối tung, trông không rõ biểu cảm.
“An Tâm!” Anh khẽ gọi.
Kỷ An Tâm nghe thấy có người gọi cô, giọng nói quen thuộc khiến cô nghĩ đó là ảo giác.
Sao anh lại tới đây? Trong lúc cô đang ngắn ngơ, cô nghe thấy một khẩu lệnh: “Mở cửa.”
“Thưa ngài phó tổng thống, chúng tôi không có quyền thả tù nhân.”
“Cô ấy không phải là tù nhân, cô ấy không phạm tội.” Hoắc Kỳ Ngang nói với giọng trầm và chắc chắn, dùng thân phận của mình để bảo đảm cho cô.
Viên cảnh sát lập tức mở cửa, nghe thấy tiếng mở cửa, Kỷ An Tâm ngắng đầu có phần nặng nề, quả nhiên nhìn thấy Hoắc Kỳ Ngang đang đứng ngoài lan can, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
Kỷ An Tâm đột nhiên bối rối và xấu hổ, cô không ngờ mình lại bị anh nhìn thấy trong hoàn cảnh như vậy nên quay mặt đi chỗ khác.
Sau khi cánh cửa mở ra, Hoắc Kỳ Ngang lập tức xông vào, ôm lấy Kỷ An Tâm đang ngồi ở mép giường: “An Tâm, em thế nào?”
Người Kỷ An Tâm như một cái bếp lò, trong lòng Hoắc Kỳ Ngang sợ hãi, nghiến răng nghiền lợi nói: “Cô ấy bị bệnh, các anh sao còn nhốt cô ấy được?”
: : Các nhân viên cảnh sát sửng sốt, Hoắc Kỳ Ngang bé Kỷ An Tâm bước ra và nói với Lý Thụy: “Đưa đến bệnh viện ngay lập HữG:.
“Ngài phó chủ tịch.”
“Nếu có chuyện gì, nói cảnh sát trưởng đến gặp tôi, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm.”
Hoắc Kỳ Ngang buông lời, bế Kỷ An Tâm sải bước ra khỏi cửa.
Khi đi ra ngoài, ánh mặt trời làm chói mắt cô, Kỷ An Tâm không nhìn thấy ánh mặt trời đã mấy ngày, cô không thể mở mắt vì đau, cô áp mặt vào vòng tay của người đàn ông.
Trái tim của Hoắc Kỳ Ngang rất đau, anh ôm chặt lấy cô, bước lên xe.
Hoắc Kỳ Ngang ôm cô, nói với Lý Thụy: “Đến bệnh viện gần đây ngay lập tức.”
“Thưa ngài, ngài phải chú ý tới thân phận của mình, chúng ta tới đến bệnh viện Hoàng gia được không?”
“Được rồi! Mau lên, cô ấy đang sốt cao.” Hoắc Kỳ Ngang nói với Lý Thụy.
Bàn tay chạm vào trán Kỷ An Tâm, thực sự rất nóng.
“Sao anh lại ở đây?” Kỷ An Tâm yếu ớt nói, dựa vào vai anh.
Hoắc Kỳ Ngang càng tức giận: “Dặp chuyện như vậy, tại sao không báo với anh ngay từ đâu?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui