“Vâng mẹ, con cúp máy trước đây.” Kỷ An Tâm vội vàng đáp lại, đẩy xe hàng, vô định dạo quanh siêu thị, suýt chút nữa quên mắt mình phải mua gì nữa.
Rất hoang mang.
Sự phản đối của mẹ không phải là không có lý, Hoắc Minh khi đó quả thực quá đáng, làm đau lòng ba mẹ, họ mới phản đối tới vậy.
Kỷ An Tâm thở dài, tình hình hiện tại có vẻ còn phức tạp hơn 5 năm trước.
Cô nghĩ, sau khi nấu xong bữa tối nay cho người đàn ông này, sau này hai người mạnh ai người ấy sống!
Sau khi Kỷ An Tâm mua đủ, cô bước tới trước xe bỏ vào, ngồi trong xe gọi điện cho Hoắc Kỳ Ngang, đầu dây bên kia cũng nhanh chóng trả lời.
“Alol”
“Anh có nhà không? Tôi từ trung tâm thương mại qua luôn.”
“Có ở nhà, đến đây đi!” Người đàn ông đầu dây bên kia cũng rất coi trọng bữa ăn tối nay.
Xe của Kỷ An Tâm ngay lập tức rời trung tâm thương mại, đi thẳng về nhà anh.
Gặp đúng giò cao điểm nên cô phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới tới được cửa nhà anh, chiếc xe thể thao của Kỷ An Tâm từ từ tiến vào sau cánh cửa sắt mở ra cho cô.
Vào đến sân, đã thấy người đàn ông mặc vest, dáng người cao ráo, đứng đợi cô dưới ánh nắng chiều mùa đông.
Kỷ An Tâm trong lòng chấn động, bởi vì 5 năm trước, cô thường thấy cảnh ấy.
Anh đang đứng ở cửa như một pho tượng đẹp trai đang đợi cô, khi cô quay lại, bất kể thứ gì đang cầm trên tay, anh sẽ cầm lấy ngay.
Kỷ An Tâm dừng xe và mở cửa, người đàn ông đã đến trước mặt cô, mỉm cười với cô hỏi: “Em mua những gì vậy?”
Kỷ An Tâm mở cốp, Hoắc Kỳ Ngang hai tay nhắc hai chiếc túi nặng trĩu lên.
Kỷ An Tâm xách túi nhẹ hơn, theo sau anh bước vào phòng khách, Hoắc Kỳ Ngang đặt đồ lên bàn bếp ngoài trời, anh quay lại đón đồ từ tay cô, Kỷ An Tâm tránh qua một bên: “Không nặng.”
Hoắc Kỳ Ngang đi tới trước bình nước, cầm lấy một cốc nước ấm, đưa cho cô: “Uống nước đi.”
Kỷ An Tâm quả thật rất khát, cô cầm lấy uống một hơi, vừa uống vừa nâng cỏ tay lên liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, đã sáu giờ, có thể bắt đầu nấu được rồi.
Sau khi Kỷ An Tâm đặt cốc xuống, cô bắt đầu lấy đồ trong túi ra.
“Em không cần nghỉ ngơi chút sao?” Hoắc Kỳ Ngang hỏi cô.
“Không cần, tôi không mệt, nấu sớm một chút vậy!” Kỷ An Tâm nói xong, tiếp tục mang rau và đồ dùng bếp trong túi ra.
Hoắc Kỳ Ngang đến giúp đỡ, đứng bên cạnh cô, cô lấy ra thứ gì anh đều đón lấy rồi đặt cẩn thận.
Trái tim Kỷ An Tâm có cảm giác như muốn se lại, bởi vì cảnh tượng này được lặp lại y như 5 năm trước.
Vì vậy, đây là lý do tại sao cô sợ đến đây, cô sợ nhớ lại những sự kiện đã qua ở đây, bởi vì với cô, những ký ức này giếng như nọc độc lan tỏa trong tâm trí, cô sợ rằng mình sẽ lại phải lòng người đàn ông này một lần nữa.
Trong lòng Hoắc Kỳ Ngang cũng rất chừng mực, anh trân trọng từng phút từng giây ở bên cô, giống như giờ phút này, cô ở bên cạnh anh, anh cũng mãn nguyện rồi Sau khi Kỷ An Tâm sắp xếp mọi thứ xong, Hoắc Kỳ Ngang không khỏi khen ngợi: “Em đúng là mua không thiếu thứ gì thật này.
“Tôi đã lập ra một danh sách vì sợ mua sót.” Kỷ An Tâm nói thật.
Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên nhoẻn miệng cười: “Xem ra em cũng coi trọng bữa cơm này giống anh.”
Kỷ An Tâm quay đầu lại liếc nhìn anh: “Anh đã giúp tôi, đây cũng là việc mà tôi nên làm.”
Hoắc Kỳ Ngang nhún vai, nói: “Anh làm điều này một cách tự nguyện.
Em không cần phải báo đáp gì cả, miễn là em đừng mãi xa cách với anh như vậy.”
Kỷ An Tâm giả vờ như không nghe thấy, cô đang cắt vài gói gia vị vào trong tủ, bởi vì hơi cao, cô cần phải nhón chân, cả vòng eo thon thả quyến rũ, vì động tác này, dáng người của cô được phô bày hoàn hảo.
Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông bên cạnh nuốt nước miếng ngay lập tức, không cần đo cũng biết eo cô thon thả đến cỡ nào.
Sau khi Kỷ An Tâm sắp xếp xong mọi thứ, cô cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình ở phía sau cô, cô lập tức quay đầu lại nhìn.
“Anh đang nhìn gì vậy?” Kỷ An Tâm hỏi một cách phòng bị.
Hoắc Kỳ Ngang không thể không bật cười trước phản ứng này của cô: “Em sợ gì?”
Kỷ An Tâm chỉ nghĩ anh thật nhàm chán, cô chống hông, nghĩ xem nên bắt đầu như thế nào.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn cách ăn mặc trang điểm cần thận của cô, mà lại sẵn lòng nấu ăn cho anh, anh cảm thấy rất dễ thương.
Kỷ An Tâm đi tới túi xách, cầm lấy một sợi dây buộc tóc, tùy ý cuộn một mái tóc dài xoăn ra sau, những sợi tóc phủ lơ thơ bên tai càng tôn lên vẻ đẹp dịu dàng của cô.
Tim Hoắc Kỳ Ngang chợt rung động, có một sự thôi thúc khiến anh không tự chủ được, anh bước tới sau lưng cô, Kỷ An Tâm không biết anh sẽ làm gì, hai tay người đàn ông vòng qua eo cô, cằm anh đặt lên vai.
“Anh… buông ra.” Kỷ An Tâm lập tức bị sự thân mật của anh làm cho căng thẳng.
Hoắc Kỳ Ngang không buông ra, ngược lại ôm chặt hơn, ngây ngốc nói: “Không buông.”
Kỷ An Tâm có chút khó chịu: “Anh muốn ăn cơm tối không?”
“Có! Anh muốn ăn em… nấu.” Hoắc Kỳ Ngang nói nốt, nếu không, ý tứ sẽ rất mơ hồ.
Kỷ An Tâm nghe ra, anh ta làm vậy là có chủ đích, cô giãy dụa: “Hoắc Kỳ Ngang, không được như vậy, nếu không, tôi sẽ không làm.”
Hoắc Kỳ Ngang cũng sợ cô chạy mắt nên đành phải buông tay, bất lực đứng bên cạnh, nheo mắt nhìn cô.
Kỷ An Tâm bình tĩnh nhìn anh, đối mặt với anh, cô cảnh cáo nói: “Tôi đối với anh chỉ là cảm thấy cảm kích, anh đừng nghĩ nhiều, tôi có thể báo đáp anh, hoặc là trả anh bằng vật chát.
Hoắc Kỳ Ngang cong môi lắc đầu: “Đối với anh sự báo đáp tốt nhất, chính là em để ý tới anh, không cự tuyệt anh.” Kỷ An Tâm quay đầu lại: “Bây giò tôi không ghét anh, chúng ta có thể lựa chọn làm bạn.”
Hoắc Kỳ Ngang sắc mặt hơi thay đổi, lập tức trầm giọng phản bác: “Anh không muốn làm bạn.”
Kỷ An Tâm cười: “Được rồi! Vậy thì làm người lại”
h : Hoặc Kỳ Ngang lập tức có chút khó chịu nhìn chăm chăm cô: “Anh muốn là gì của em, trong lòng em biết rõ nhát.”
Kỷ An Tâm lập tức ngưng cười, xoay người, thu dọn bát đĩa bắt đầu làm, nói với anh: “Tôi cần một chút thời gian, anh có thể đi nghỉ ngơi.”
Hoắc Kỳ Ngang đi tới bên cạnh cô: “Anh không nghỉ, anh sẽ giúp em.”
“Không cần.” Kỷ An Tâm từ chối.
Hoắc Kỳ Ngang mặc kệ, ở lại bên cạnh cô, Kỷ An Tâm vo gạo và bỏ vào nấu, người đàn ông này đang thuần thục nhặt rau, Kỷ An Tâm nhìn lại, hình ảnh anh đã xắn tay chiếc áo sơ mi trắng, cần thận nhặt rau khiến cô sững người trong vài giây.
Sau khi bình tĩnh lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô âm thầm nóng bừng lên.
Kỷ An Tâm đi đến bên cạnh anh, cầm lấy rau đã rửa sạch và bắt đầu thái rau.
Hoắc Kỳ Ngang ở bên cạnh cô giúp đỡ, khi không có việc gì thì ở bên cạnh ngắm nhìn cô, tuy nhiên, sự hợp tác của họ có vẻ rất thành thục, Hoắc Kỳ Ngang có thể nhìn thấu điều cô muốn trong giây tiếp theo.
Đưa cho cô những gia vị mà cô muốn.
Cảm giác này khiến nhịp tim của Kỷ An Tâm không ổn định, suy nghĩ vẫn vơ, khi Kỷ An Tâm đang cắt rau, vì lơ đãng nên cô cảm thấy đầu ngón giữa bên trái bị đau.
; “Á…” Kỷ An Tâm đau đớn lằm bẩm, cúi đầu xuống, dao cắt vào ngón tay cô.
Tuy rằng chỉ là một vét thương nhỏ, máu vẫn chảy ra, trong mắt Hoắc Kỳ Ngang hiện lên vẻ thương xót, anh lập tức cầm ngón tay cô qua xối nước rửa.
Kỷ An Tâm bình tĩnh, nhưng người đàn ông nói với cô: “Em cứ xối nước, anh đi lầy băng gạc qua.”
Kỷ An Tâm gật đầu, chẳng máy chốc Hoắc Kỳ Ngang đã cầm hộp cứu thương lại, anh cầm chắc ngón tay bị thương của cô, lấy một miếng bọt biển cầm máu đặt lên, sau khi cầm máu, anh dùng gạc mềm quấn lại cho cô, băng bó kỹ.
Kỷ An Tâm khi thấy người đàn ông này đang nghiêm túc băng bó vết thương nhỏ cho cô, đôi mắt cô đột nhiên ươn ướt, đôi mắt rũ xuống che giấu cảm xúc.
Khi ngẳng đầu lên, nước mắt đã bị cô giấu đi, cô lại trở lên bình tĩnh lạnh lùng.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn ngón tay bị băng bó, anh ngắng đầu lên, thương xót nhìn cô: “Em đi nghỉ ngơi đi! Để anh nấu.”
Kỷ An Tâm giật mình, lắc đầu nói: “Tôi không sao, tôi nấu được.”
“Khoe mạnh cái gì? Ngồi xuống cho anh.” Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên bá đạo quát.
Kỷ An Tâm sửng sốt vài giây, sau đó nhíu mày nói: “Vậy tôi giúp anh!”
l ý Hoắc Kỳ Ngang vươn tay ôm lấy vai cô dẫn cô đi về phía ghế sofa, Kỷ An Tâm có chút không nói nên lời liền bị người đàn ông kéo đến bên cạnh ghé sofa, hai tay anh ấn một cái, cô ngồi xuống.
Khuôn mặt tuần tú ngay lập tức cúi xuống, ghé sát vào cô.
Kỷ An Tâm bắt giác nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, hơi thở cô nghẹn lại, mở to mắt sợ hãi.
Khóe miệng Hoắc Kỳ Ngang khẽ nhéch lên, thay vì hôn lên môi cô, anh lại hôn nhẹ lên trán cô: “Ngoan ngoãn chờ đi.”