Rốt cuộc thì trong lúc khủng hoảng, gia đình mới là thứ quan trọng nhất, cả đời ông chạy đôn chạy đáo, chợt nhìn lại mình cũng đã già rồi, ông mới chợt nhận ra thứ đáng trân quý nhất đời người là gì.
Nhưng sự tỉnh ngộ này cũng đã quá muộn, ông đã đầy con trai mình vào hố lửa của mình.
Lúc này, đôi mắt của Hoắc Minh cũng sáng lên ý chí đấu tranh, ông phải làm mọi cách để cứu con mình.
Ông nhấc điện thoại di động, bám số của một trong những cộng sự thân thiết của mình và dặn rằng nếu có động tĩnh gì nhất định phải thông báo trước cho ông.
Ngay sau khi cuộc điện thoại của ông kết thúc, tên thủ hạ đang uống trà trong một phòng trà ném điện thoại lên bàn, hừ một tiếng nói: “Hoắc gia giờ còn giãy giụa gì nữa chứ? Không có lợi gì cho chúng ta cả mà còn muốn chúng ta nghe ông ta sai bảo.”
“Không phải anh luôn nghe lời ông ta sao? Sao bây giờ lại bắt đầu than thở rồi thế kia?” Một người đàn ông khác uống một ngụm trà, trêu chọc anh ta.
Tên thân tín của Hoắc Minh không cho là vậy nói: “Trên đời này, tôi nghe lời tiền, không có tiền cũng không có lợi.
Ai muốn giả làm cháu của ông ta chứ? Phải không?”
“Thật kỳ quái, tại sao Hoắc Minh phải để ý đến động tĩnh của chúng ta chứ? Ông ta còn muốn làm gì nữa?” Một trong những người đàn ông ngày thường rất sắc sảo hỏi.
Câu nói của anh ta lập tức khiến những người có mặt im lặng, vẻ mặt bọn họ đều giống nhau, trong mắt đều đang lưu động một thứ gì đó.
Đó là nỗi sợ hãi chung của họ.
“Lẽ nào phía trên xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Hoắc Minh hiện tại không ra mặt giúp chúng ta, có lẽ là bị con trai ông ta thuyết phục rồi, muốn rút khỏi kế hoạch của chúng tai”
“Nếu là như vậy, không phải ông ta đã trở thành tai mắt của Hoắc Kỳ Ngang sao? Theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta?”
Câu nói này, lại làm những người đàn ông có mặt một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Họ đều là một nhóm người rất nhạy cảm với nguy hiểm.
“Xem ra chúng ta không thể bát cẩn, bằng không, đến chết như thế nào cũng không biết.”
“Nếu thực sự đã xảy ra chuyện gì đó, vậy anh nói xem chúng ta nên làm sao bây giờ?”
“Hoắc Kỳ Ngang ngồi được lên ghế phó tổng thống cũng nhờ một phần công sức của chúng ta.
Chẳng lẽ phó tổng thóng như cậu ta làm phản muốn hại chết chúng ta à? Nếu đúng như thé, vậy thì chúng ta…”
“Vậy thì chúng ta sẽ giết cậu ta trước.” Một người đàn ông hung ác lên tiếng : “Đúng vậy, hiện tại cậu ta đã trở thành cánh tay đắc lực của Hiên Viên Thần, năng lực của cậu ta rất mạnh, nếu cậu ta đối phó với chúng ta thì chúng ta toi đời ngay.
Vì vậy, chúng ta phải làm gì đó trước khi cậu ta ra tay.”
Ánh mắt của bốn người đàn ông ở đó lóe lên cùng một ý nghĩ.
Hoắc Minh không ngờ rằng đám thân tín một tay ông cưu mang lại phản bội ông trong nháy mắt.
Ông đã quên rằng, mối quan hệ dựa trên lợi ích thì không hề bền vững chút nào.
Sau khi sự việc qua đi, tình hình của công ty An Tâm đã chuyển biến tốt hơn một chút.
Những khách hàng cũ vẫn còn tin tưởng cô vẫn sẽ tìm đến cô.
Tuy nhiên, số lượng đơn hàng như vậy không quá nhiều.
Vậy nên việc khai thác nguồn khách hàng mới là sự lựa chọn tiên quyết.
Sau khi biết rằng một số công ty lớn đang cần tìm kiếm nhân viên cao cấp, Kỷ An Tâm đã chủ động gọi điện thoại đến.
Sau khi cô trò chuyện với một số giám đốc điều hành cấp cao.
Một số thì vẫn xem như lịch sự, nhưng một số thì gay gắt hơn, họ không khách khí với cô, họ chế nhạo, không tin tưởng và thậm chí một số còn khinh thường cô.
Kỷ An Tâm cúp điện thoại xong thì thở dài, vươn tay gạch một đường ngang trên danh sách, phía sau còn đánh thêm một dấu “Xe, Đây vốn là công việc của nhân viên cô, nhưng lúc này cô không có việc gì làm nên cô nhận một số đơn hàng và tự gọi điện thoại sang.
Kỷ An Tâm không nản chí, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, chỉ có kiên nhẫn làm việc chăm chỉ thì mới có thể tìm ra lối thoát.
Cô nhớ lúc cô mới thành lập công ty, lưỡi của cô ngày nào cũng bị tê.
Những ngày khổ cực hơn thế này cô cũng đã trải qua, vậy nên khủng hoảng lúc này, cô không thể bỏ cuộc được.
Điện thoại bàn trước mặt Kỷ An Tâm đột nhiên vang lên, Kỷ An Tâm đang tiếp tục xem danh sách khách hàng khai thác, cô vươn tay nhắc điện thoại lên: “Alo, xin chào, tôi là Kỷ An Tâm.”
“Là anh.” Một giọng nam trầm ấm truyền đến.
Kỷ An Tâm lập tức mở to mắt, giọng nói lập tức dịu đi một chút: “Có chuyện gì sao?”
“Công ty em thế nào rồi? Có cần anh giúp đỡ gì không?” Hoắc Kỳ Ngang hỏi.
Thật ra cô thật sự rất cần giúp đỡ, nhưng cô không muốn anh giúp mình, bởi vì với tình hình hiện tại của công ty cô, nếu anh ra tay thì sẽ làm mắt uy tín của anh mắt.
“
“Không cần đâu, công ty vẫn ổn.
“Kỷ An Tâm từ chối.
“Em đang nói thật hay nói dối anh đấy?”Hoắc Kỳ Ngang hỏi lại.
Kỷ An Tâm không khỏi đỏ mặt xấu hỗ.
Bây giờ có thể nói là công ty cô đang xuống dốc, phó tổng như cô cũng rất thảm hại, vừa rồi cô còn bị một nữ giám đốc công ty chửi mắng nữa kìal May mắn thay, người đó chỉ nghĩ cô là một nhân viên bình thường.
Kỷ An Tâm đánh lãng tránh chủ đề này, hỏi ngược lại anh: “Có chuyện gì không?”
“Không có gì, chỉ là muốn nghe giọng nói của em thôi.
“
“Tôi hơi bận, khi nào rảnh lại nói chuyện!” Kỷ An Tâm vẫn còn một đống danh sách khách hàng cần gọi.
“An Tâm, nếu mệt quá, về sau anh nuôi em.
“Hoắc Kỳ Ngang khuyên cô.
Tim An Tâm lập tức đập nhanh hơn hai nhịp.
Anh nuôi cô sao?
“Tôi thích tự lực cánh sinh, không cần anh nuôi.” Kỷ An Tâm đáp lại.
“Em sợ anh không nuôi nổi em sao?” Hoắc Kỳ Ngang trầm thấp cười hỏi.
Kỷ An Tâm cũng muốn cười, người đàn ông này sao lại tự tin như vậy chứ? Cô không muốn đả kích anh: “Không, tôi chỉ là quen với việc tự lập, thích tự lo cho mình hơn.”
Hoắc Kỳ Ngang đành phải tin cô: “Được rồi! Tương lai anh sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền và cố gắng làm cho em có một cuộc sống tốt.”
Kỷ An Tâm cau mày, có chút chán nản nói: “Anh nói vậy là sao? Tôi có nói muốn anh nuôi sao? Có nói muốn sống cùng anh à? Anh lầy đâu ra tự tin vậy?”
Hoắc Kỳ Ngang sững sờ vài giây, nhưng vẫn cười như cũ: “Anh có lòng tin, chúng ta nhất định sẽ lại một lần nữa ở bên nhau.”
Kỷ An Tâm cũng mềm lòng hơn một chút, cô không muốn đưa ra lựa chọn ngay bây giờ, cô muốn bình tĩnh lại một chút, cũng muốn vực dậy công ty trước đã.
Dù sao thân phận của người đàn ông này có chút cao không với tới được, cô hi vọng anh tốt, nhưng cô cũng không tệ.
“Đừng có lắm điều nữa, mau đi làm việc đi! Tôi cũng đang bận, cúp máy đây.” Dút lời, Kỷ An Tâm thực sự cúp máy đi.
Sau khi cúp điện thoại, cô không khỏi mỉm cười, lắc đầu, tiếp tục xem danh sách khách hàng, tìm được công ty tốt, vươn tay gọi điện thoại.
“Alo, xin chào, tôi nghe nói rằng công ty của anh đang tuyển dụng một giám đốc điều hành.
Chúng tôi là một công ty tuyển dụng xuất sắc, có thể cung cấp cho quý công ty những nhân tài chất lượng cao cấp nhất.”
*Ò! Cô là công ty Ưu Thắng đấy à?”Người đàn ông bên kia đầu dây lười biếng nói.
“Đúng vậy! Nếu quý công ty có nhu cầu, chúng tôi có thể phục vụ quý công ty bắt cứ lúc nào.”
“Phục vụ? Là phục vụ phương diện nào đấy? “Người đàn ông bên kia đùa cọt nói.
Kỷ An Tâm nén giận, vẫn cười: “Đương nhiên là phục vụ tìm kiếm nhân tài.”
“Thế này đi! Nếu các cô có thể cung cấp phục vụ ở khía cạnh nào đó, loại phục vụ mà công ty cô đã cung cấp cách đây không lâu ấy, tôi có thể cân nhắc việc gặp gỡ nhân viên của công ty các cô, với điều kiện là cô phải cử mấy người đẹp, tay nghề giỏi một chút.”
Kỷ An Tâm nhíu chặt lông mày, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi ngài, làm phiền rồi, tạm biệt.”
Kỷ An Tâm cúp điện thoại, thở hắt ra, Tưởng Y San thực sự đã hủy hoại danh tiếng của công ty hết cả rồi .
Kỷ An Tâm không bỏ cuộc, cô tiếp tục lướt qua từng cái tên trong danh sách, tất nhiên không thể thiếu một số cuộc gọi không tốt lắm.
Đến khoảng bốn giờ chiều cô mới dừng lại, lúc này cô đã rất mệt rồi.
Kỷ An Tâm tan sở sớm đi đón con gái, lúc này có thể ở bên con gái là động lực duy nhất để cô giải tỏa căng thẳng.
Nhìn thấy cô bé nhỏ nhắn dễ thương, cô lập tức có lại động lực.
Cô muốn cho con một cuộc sống tốt đẹp hơn, dù công việc có thảm hại đến mức nào, vất vả đến đâu cũng đáng.
Sau khi cô bé lên xe, lập tức bĩu môi hỏi Kỷ An Tâm: “Mami ơi, mami nói xem, con rốt cuộc có ba không?”
Trái tim Kỷ An Tâm lập tức căng thẳng, nhẹ nhàng đáp: “Đương nhiên là có rồi!”
“Thế nhưng ba của con ở đâu rồi? Tại sao ông ấy không bao giờ đến gặp con?”
Tim Kỷ An Tâm đập mạnh.
Con gái cô có phải đã chịu kích thích gì ở trường sao?
“Có chuyện gì vậy, Hiểu Hiểu?”
Cô bé bĩu môi: “Hôm qua Tiểu Tuấn đem một chiếc xe tải lớn do ba của cậu ấy làm, đồ thủ công của họ ai cũng làm rất tốt, đều là do ba của các cậu ấy làm.
Con cũng muốn có ba làm cho con.”
Trái tim Kỷ An Tâm bỗng nhói đau, tối qua cô và ba đã cùng nhau làm cho cô bé một chiếc xe tải thủ công, điều này có lẽ khiến cho cô bé cảm thấy khác với các bạn cùng lớp!
“Hiểu Hiểu, con đợi thêm chút nữa nhé, được không?”
“Con đợi thì ba sẽ xuất hiện sao ạ?” Cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn, hỏi.
Đôi mắt Kỷ An Tâm chợt ướt, cô gật nhẹ đầu: “Đúng vậy, ông ấy sẽ xuất hiện.”