“Anh không có cười.”
Hoắc Kỳ Ngang vội vàng nén lại, nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ một nữ phó tổng lạnh lùng Kỷ An Tâm, lại ghép với dáng vẻ bây giờ của cô, tóc xoả dài, mặc đồ bệnh nhân, chân treo lủng lằng, chơi trò chơi của con nít.
Tự nhiên anh lại cảm thấy đáng yêu chết được.
Kỷ An Tâm đang chơi trò chơi, Hoắc Kỳ Ngang đang làm việc của anh, bầu không khí trong phòng bệnh rất tốt.
Có thể nói là rất yên bình.
Bọn họ ở cùng nhau thoải mái lại yên tâm, chỉ cần có thể nhìn thấy nhau đã cảm thấy hài lòng.
Kỷ An Tâm chơi được một lúc lâu, Hoắc Kỳ Ngang đứng dậy rót cho cô một cốc nước, Kỷ An Tâm khát nước rồi.
Cô uống được một nửa rồi đưa cho người đàn ông, anh nhận lấy, một ngụm uống hết nước còn lại trong ly.
Sự thân thiết này lúc trước Kỷ An Tâm vẫn chưa thích ứng được, thì bây giờ, cô lại không còn bận tâm chút nào, thậm chí còn cảm thấy có một chút ngọt ngào.
Cô có một dự cảm rằng, cô thực sự hoàn toàn sắp quay trở lại với con người trước đây của mình rồi.
Vào ban đêm, khi Kỷ An Tâm đã ngủ say, Hoắc Kỳ Ngang vẫn thường thức dậy để xoa bóp chân cho cô, như vậy chân cô không bị tê nữa, Kỷ An Tâm có thể ngủ ngon hon.
Mộ Trải qua một tuân như vậy, chân của Kỷ An Tâm vân phải treo ngược lên, nhưng cô đã có thể xuất viện và có thể trở về nhà của Hoắc Kỳ Ngang.
Hoắc Kỳ Ngang đã thu dọn mọi thứ ở nhà, sẵn sàng đón cô về nhà.
Kỷ An Tâm cũng rất nhớ con gái, cô nghĩ ngày mai cô sẽ đi đón con gái về nhà.
Ở nhà Hoắc Kỳ Ngang, Kỷ An Tâm không cần phải treo chân nữa, vì vết gãy của cô cũng đã lành, chân cô có thể được đặt xuống rồi, nhưng phải mắt một tháng nữa mới có thể tháo bột.
Cô không thể chạm đắt, hay là đi bộ.
Vì vậy cô trở về nhà rồi thì cũng chỉ có thể tiếp tục nằm dài trên giường của anh.
Hơn nữa, cô vừa nằm vào phòng ngủ chính đã ngủ say, ngửi thấy trên giường đầy mùi hoocmon chỉ đàn ông mới có, Kỷ An Tâm ngủ thật sự rất thoải mái.
Bác sĩ và y tá đều đã rời đi, cả căn biệt thự chỉ còn lại Kỷ An Tâm và Hoắc Kỳ Ngang.
Chân của Kỷ An Tâm bây giờ cũng không còn quá nghiêm trọng, ít nhất là có thể bước xuống đất trong một thời gian ngắn, chỉ cần đừng dùng lực quá mạnh là được.
Cô còn có một cái nạng, thường thì cô có thể tự mình chống nạng đi quanh phòng lấy này lấy nọ, hoặc đi vệ sinh.
Hoắc Kỳ Ngang cũng đã báo cáo với Hiên Viên Thần là gần đây anh sẽ làm việc ở nhà.
Hiên Viên Thần cũng hiểu cho cậu ta, anh cũng đã tiếp nhận lại chuyện xử lí đám người này, cho Hoắc Kỳ Ngang thêm thời gian để chăm sóc Kỷ An Tâm.
Chuyện của đám người Vương Kỳ, dưới cơn nổi giận lôi đình của Hiên Viên Thần, có lẽ cũng đã đến lúc tố cáo những người này rồi.
Đám thủ hạ từng hô mưa gọi gió dưới trướng của Hoắc Minh, sẽ sớm bị nhỗ tận gốc.
Hoắc Minh cũng không thể thoát khỏi bị sự việc này ảnh hưởng, hiện tại, chức vị của ông đã bị tước đi, ông chỉ có thể ở nhà, chờ đợi kết quả phán xét cuối cùng của việc này.
Kết quả xấu nhất, cũng có thể là ông cần phải đi tù một năm hoặc nửa năm, đây đã là mức phạt nhẹ nhất mà Hoắc Kỳ Ngang có thể tranh thủ được.
Phong ba bão táp cũng đã dần dần đi đến hồi kết.
Kỷ An Tâm đã vài ngày không tắm rửa, đối với một người thích sạch sẽ như cô thì đây là điều cực kỳ khó chịu.
Đặc biệt là mái tóc bết dầu đến mức cô không thể nhìn thẳng vào bản thân.
Trong bệnh viện, chị y tá có thể giúp cô gội đầu.
Nhưng ở đây, Kỷ An Tâm phát hiện ra rằng sống trong nhà của người đàn ông này không phải là việc tốt cho lắm, bởi vì cô cần anh làm giúp rất nhiều chuyện.
Kỷ An Tâm vuốt mái tóc dài của mình, cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Hoắc Kỳ Ngang đang dọn dẹp lại phòng ngủ chính, anh đã bảo Lý Thụy đến nhà Kỷ An Tâm lấy vài bộ quần áo mang đến, lúc này anh đang treo quần áo của cô vào tủ quần áo.
Anh dọn dẹp mắt gần nửa tiếng đồng hồ mới đi ra, thì thấy Kỷ An Tâm đang nhìn anh chằm chằm, như thể muốn nói gì đó với anh rồi đột nhiên dừng lại không nói?
“Sao vậy? Có việc gì cần anh giúp sao?” Hoắc Kỳ Ngang ngồi xuống trước giường của cô.
“Em muốn gội đầu.” Kỷ An Tâm lên tiếng nói, đành phải để anh ấy giúp vậy.
“Được! Anh giúp em gội.” Hoắc Kỳ Ngang rất vui vẻ, nói xong, trong mắt anh không khỏi mang theo ý cười: “Em có muốn đi tắm luôn không? Anh cũng có thể giúp em.”
Kỷ An Tâm xấu hỗ đỏ mặt: “Tối nay không tắm đâu, gội đầu trước đã.”
Hoắc Kỳ Ngang lập tức đi chuẩn bị, Kỷ An Tâm nằm trên giường, trên cỗ cô đặt một chiếc khăn tắm để khỏi bị ướt, Hoắc Kỳ Ngang giống như một người thợ gội đầu chuyên nghiệp, xoa đầu cho cô, nhân tiện, anh còn giúp cô mát xa đầu.
Kỷ An Tâm được mát xa đến mức thoải mái muốn ngủ.
Sau đó, Hoắc Kỳ Ngang kiên nhẫn lau khô tóc cho cô.
Mái tóc dài của Kỷ An Tâm mềm mại óng ả, sờ vào thoải mái như tơ, Hoắc Kỳ Ngang nhân cơ hội sờ thêm vài lần.
Kỷ An Tâm cũng xem như đã thoải mái, chỉ có điều cơ thể vẫn có chút không thoải mái, nhưng cô cố nén xuống.
Dù sao, không thể để anh giúp cô tắm luôn được.
Lần trước khi cô say, người đàn ông này đã nhân cơ hội nhìn thấy tất cả của cô rồi.
Thật không công bằng, cô còn chưa có cơ hội nhìn lại anh!
Qua một lúc sau, Hoắc Kỳ Ngang đã nấu xong bữa tối rồi mang lên.
Tài nấu nướng của người đàn ông này rất tốt, Kỷ An Tâm ăn một bữa no nê.
Cô nằm trên giường cảm thấy sau lần này chắc chắn sẽ tăng thêm vài cân.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn thời gian, đã chín giờ rưỡi, anh cũng nên đi tắm rồi.
Kỷ An Tâm đột nhiên nghĩ đến, tối nay người đàn ông này sẽ ngủ ở đâu? Có phải anh sẽ sang phòng khách ngủ không? Hay ngủ chung với cô trên chiếc giường ở phòng ngủ chính này?
“Anh đi tắm đã.” Hoắc Kỳ Ngang nói với cô một tiếng rồi đi vào phòng tắm.
Kỷ An Tâm nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô ngây ra mấy giây, đầu óc hiện lên toàn bộ hình ảnh về dáng người trước đây của anh.
Lúc còn trẻ, dáng người của anh không có chỗ nào để chê cả.
Bây giờ, trông có vẻ cũng rất cứng cáp.
Người đàn ông này sống rất có quy luật, hơn nữa cũng rất hay quản lý cơ thể một cách nghiêm khắc.
Kỷ An Tâm đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên cửa phòng tắm mở ra, cô tưởng rằng người đàn ông này sẽ mặc đồ ngủ bước ra.
Ai biết rằng anh chỉ quấn khăn quanh hông, một tay giữ lấy vậy đã bước ra rồi.
Hơn nữa, nước trên người anh cũng không lau.
Làn da màu mật ong phản chiếu dưới khiến người khác không khỏi cảm thán.
Một cảnh tượng đẹp như vậy cứ thê đập vào mắt cô.
Kỷ An Tâm lập tức đỏ mặt xấu hỗ, có chút bực bội nói: “Anh mặc quần áo vào đi có được không hả Hoắc tiên sinh?”
Hoắc Kỳ Ngang thậm chí còn không buộc áo choàng tắm, anh chỉ dùng một tay nắm lấy, quay về phía cô cười: “Anh quên lấy đồ ngủ.”
“Anh rõ là cố ý làm vậy.” Kỷ An Tâm nhìn thấu anh.
Hoắc Kỳ Ngang thấy mình đã bị phát hiện, đột nhiên tiến sát đến gần bên giường, nhếch môi cười: “Đúng vậy, anh cố ý đó.
Em vẫn còn hài lòng với thân hình của anh chứ?”
Kỷ An Tâm nuốt nước bọt, giống như một cô thiếu nữ nhút nhát, không dám nhìn chằm chằm tỉ mỉ xem thân hình của anh.
“Anh mau mặc quần áo vào đi.” Kỷ An Tâm nghiến răng ra lệnh.
Lúc này Hoắc Kỳ Ngang mới đi mặc quần áo.
Anh mặc một bộ đồ ngủ bước ra, ngồi ở mép giường lau mái tóc ướt.
“Buổi tối anh ngủ ở đây sao?” Kỷ An Tâm không nhịn được hỏi.
Hoắc Kỳ Ngang tự nhiên gật đầu: “Đương nhiên.”
l “Không được, anh ngủ ở phòng khách đi! “Kỷ An Tâm vân chưa sẵn sàng ngủ chung giường với anh.
Hoắc Kỳ Ngang lắc đầu: “Anh cứ ngủ ở đây đấy.”
“Vậy thì em sẽ sang phòng khách!” Kỷ An Tâm kiên trì nói.
Hoắc Kỳ Ngang lập tức vươn tay giữ cô lại: “Em nghĩ xem, bây giờ bộ dáng em như thế này, anh còn có thể làm gì em sao?”
Kỷ An Tâm: “…”
Hình như đúng là không thể làm gì được, nhưng Kỷ An Tâm chỉ là không thể đối mặt với loại cảm giác quá thân thiết với anh.
“Đừng lo, anh là chính nhân quân tử.” Hoắc Kỳ Ngang trấn an cô.
Giờ phút này Kỷ An Tâm bị anh đè xuống, cả người cô bị hơi thở của anh bao vây, hơi thở nam tính dễ ngửi phả vào người khiến hơi thở của cô có chút loạn, thậm chí cô còn nảy sinh một chút cảm giác.
“Anh buông em ra.” Kỷ An Tâm chớp mắt, không muốn bị anh phát hiện.
Hoắc Kỳ Ngang lập tức buông tay cô ra, vì sợ sẽ khiến cô bị thương.
Kỷ An Tâm nằm xuống, Hoắc Kỳ Ngang cũng ngồi trên giường, còn cầm lên một ít tài liệu bên cạnh, anh nói với cô: “Em ngủ trước đi, anh xem tài liệu một lát, đợi tóc tự khô thì anh sẽ ngủ.”
Kỷ An Tâm với lấy điện thoại đọc tin tức, bây giờ cô cũng không thể ngủ được.
Hoắc Kỳ Ngang nghiêng người sang vén chăn cho cô, sau đó anh cúi người xuống, hôn lên trán cô.
Đối với anh, việc này như đã quen, rất tự nhiên.
Vì Kỷ An Tâm bị thương, tuy rằng mỗi ngày cô đều không làm gì cả, nhưng thực sự rất mệt mỏi.
Cô vừa xoay người một cái, díp díp mắt sau đó yên tâm nhắm mắt ngủ.
Ở bên cạnh cô có một người đàn ông, khiến cô có cảm giác an toàn không thể giải thích được, cơn buồn ngủ của cô càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Hoắc Kỳ Ngang cách một lúc lại nghiêng sang kéo chăn cho cô.
Ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, ánh mắt của anh cũng hiện lên sự yên tâm vắng mặt suốt cả 5 năm này.