Anh ngồi xuống bên cạnh Kỷ An Tâm, Kỷ An Tâm hơi cảm nhận được, cô mở đôi mắt mê man, có hơi tự trách bản thân vì ngủ thiếp đi mắt.
“Máy giò rồi? Hiểu Hiểu ngủ rồi à?” Kỷ An Tâm muốn ngồi dậy, Hoắc Kỳ Ngang đỡ cô một lát: “Ngủ rồi.”
Kỷ An Tâm mím môi nở nụ cười: “Có anh ở đây tết thật.”
Bởi vì có anh ở đây nên cô có thể an tâm giao con gái cho anh.
Hoắc Kỳ Ngang đỡ trán của cô, nhìn đôi mắt mê ly của cô.
Nói thật đêm nay chiếc váy dạ tiệc của cô rất kín đáo thế nhưng trong sự kín đáo vẫn ẩn chứa sự gợi cảm thầm kín.
Hoắc Kỳ Ngang cúi người, hôn một cái lên trán của cô, đưa tay ôm ngang người cô lên.
Kỷ An Tâm lập tức ôm cổ anh, nở nụ cười hờn dỗi: “Em còn chưa say tới độ không đi được đâu.
Thả em xuống.”
“Suyt!” Hoắc Kỳ Ngang nhắc cô nhẹ giọng, đừng đánh thức con gái.
Kỷ An Tâm lập tức im lặng, Hoắc Kỳ Ngang ôm cô lên tầng, cũng không đi vào trong phòng ngủ.
Kỷ An Tâm có hơi tỉnh táo, cô nhìn về phía người đàn ông, Hoắc Kỳ Ngang cười thâm thúy: “Đêm nay em rất đẹp.”
Lúc Kỷ An Tâm hơi say, sao có thể cản lại được mị lực từ nụ cười của người đàn ông này, tất nhiên với tư cách là vợ anh, cô sẽ làm thật tốt nghĩa vụ làm vợ.
Sáng hôm sau.
Kỷ An Tâm quay lại phòng ngủ nhìn con gái đang ngủ, còn người đàn ông kia thì nghỉ trong phòng khách.
Sau khi Kỷ An Tâm tỉnh dậy, nhớ ra hôm nay là hai ngày nghỉ, cô lười nhác mặc một cái áo khoác rời giường, sau khi cô tắm rửa xuống tầng, đã nghe thấy tiếng ở dưới tầng.
Có tiếng người ở trong phòng bếp, ánh mắt Kỷ An Tâm nhìn sang, người đàn ông này đã chuẩn bị bữa sáng rồi.
Trên người anh mặc chiếc áo lông xám cô chọn cho anh, khí chất trơn tru như ngọc, vô cùng thích hợp với anh.
“Sao sớm vậy đã dậy rồi? Không ngủ thêm lát nữa.” Hoắc Kỳ Ngang nói với cô.
Kỷ An Tâm đi tới cạnh anh,, đưa tay ôm lấy eo anh: “Không ngủ được.”
“Hiểu Hiểu tỉnh chưa?”
“Vẫn chưa.”
Hoắc Kỳ Ngang xoay người ôm cô: “Hai ngày nữa có kế hoạch gì không?”
“Ừm, không biết.”
“Đi du xuân thì thế nào?”
“Được, anh có chỗ nào đẹp để đi à?2” Kỷ An Tâm cười hỏi.
“Có một chỗ thuộc về hai chúng ta, nhớ không?”
Kỷ An Tâm lập tức nhớ tới sườn núi kia, trên đỉnh núi có một đồng cỏ rộng lớn, bây giờ là thời điểm tốt để du xuân.
“Được, nhưng thân phận của anh không gây khó khăn gì chứ.”
“Anh sẽ đưa theo vệ sĩ, không sao đâu.” Hoắc Kỳ Ngang bảo đảm.
Kỷ An Tâm ừ một tiếng: “Bây giờ em sẽ gọi Hiểu Hiểu dậy.”
Kỷ AN Tâm dỗ con rời giường, con bé vừa nghe được ra ngoài chơi, mắt đã sáng lấp lánh, vô cùng mong đợi.
Ăn sáng xong, đi đường hai tiếng đã tới môt thung lũng chưa ai khai phá, từ thung lũng đi lên là có thể tới đỉnh núi, con bé rất ít khi được đi dã ngoại thế này, vui vẻ nhảy nhảy nhót nhót.
Trông thấy một bông hoa tươi, một con kiến cũng khiến con bé ngồi xuống nhìn ngắm lúc lâu.
Hoắc Kỳ Ngang và Kỷ An Tâm ở phía sau nhìn thấy sự vui vẻ của con cùng nở nụ cười, xem ra sau này nên đưa con ra ngoài nhiều hơn chút.
Kỷ An Tâm và con gái đi trước, Hoắc Kỳ Ngang ở sau phụ trách chụp ảnh, xa hơn chút là vệ sĩ đi lại tự do, không ảnh hưởng tới ba người một nhà.
Sức lực của cô nhóc không thể leo lên được, Hoắc Kỳ Ngang liền bế cả đường đi.
Trong tay cô bé cầm một bó cúc dại, trông thấy cỏ xanh trên đất, hoa cúc dại khắp nơi, cô bé vui vẻ chạy trên bãi cỏ, giống như chú chim nhỏ tự do.
Kỷ An Tâm và Hoắc Kỷ Ngang ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi, chỗ này là nơi trước đây họ đã tới.
Kỷ An Tâm còn nhớ, bọn họ cùng nằm trên đồng cỏ này, nhìn mây nghĩ tới tương lai, bây giờ con cũng đang chạy trên đám cỏ rồi, sự ngọt ngào vẫn còn vẫn không thể bày tỏ hét.
“An Tâm, em biết không? Đời này anh có thể bỏ lỡ tất cả nhưng không thể bỏ lỡ em.” Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang thâm tình nhìn sang.
Kỷ An Tâm mím môi nở nụ cười: “Lại nữa, lúc nào định viết một quyền thơ tình cho em.”
Hoắc Kỳ Ngang bật cười: “Đêm nay về anh sẽ viết, viết xong xuất bản đưa cho em.”
“Buồn nôn quá.” Kỷ An Tâm không chịu nồi đẩy anh một cái.
Hoắc Kỳ Ngang cười ôm cô: “Chỉ cần em thích nghe, buồn nôn hơn anh cũng nói được.”
Kỷ An Tâm vừa cảm thấy buồn nôn lại vừa thích nghe, cô cũng thấy mình thật cạn lời.
Cô kéo tay anh bảo: “Thích nghe, sau này cứ nói cho em nghe đi, không cần xuất bản đâu.”
Hoắc Kỳ Ngang khẽ sờ mặt cô: “Được.”
“Daddy, mami, con hái một bó hoa cho hai người.” Con nhóc hái mấy bông hoa dại đưa cho họ.
Hoắc Kỳ Ngang đưa tay nhận: “Cảm ơn Hiểu Hiểu.”
Kỷ An Tâm cũng nhận láy,nhìn con gái lại chạy đi chơi, cô nghĩ tới một việc, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh hỏi: “Hoắc Hiểu Hiểu có dễ nghe không?”
Hoắc Kỳ Ngang ngắn ra, liền hiểu ý của cô, anh cười nhẹ nói: “Kỷ Hiểu Hiểu dễ nghe, anh không có ý kiến gì.”
Kỷ An Tâm nở nụ cười: “Cứ sửa tên đi, để con bé mang họ Hoắc, mang họ ba cũng là truyền thống mà.”
Nội tâm Hoắc Kỳ Ngang vô cùng kích động: “Em quyết định.”
“Ừm, chuyện này, anh bảo người ta làm là được.” Kỷ An Tâm quyết định để con gái cùng họ với anh.
Con bé chạy tới chạy lui, vui vẻ như con cún con, một khắc cũng không chịu yên tĩnh lại.
Hoắc Kỳ Ngang chơi với con trên cỏ một lát lâu, tiếng cười khanh khách của con bé vang lên.
Thật là dễ thương trong trẻo.
Kỷ An Tâm cầm điện thoại, thi thoảng chụp hai ba con, lưu lại hồi ức đẹp trong khoảnh khắc.
Buỏi chiều, con cũng chơi mệt rồi, ngủ vô cùng ngon trong ngực Hoắc Kỳ Ngang, Kỷ An Tâm cũng hơi mệ, dựa vào người anh híp mắt ngủ.
Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang kiên định có thần, dịu dàng tản mạn.
Ở trong một tòa nhà lớn giữa trung tâm thành phố xa hoa, đây là một tòa nhà rất có tính kiến trúc, giống như nửa vằng trăng tròn nhưng mà tòa cao ốc này cũng vô cùng nỗi danh.
Bởi vì hết thảy sân bãi ở chỗ này đều thuộc về một công ty âm nhạc, đồng thời là chỗ huấn luyện nhóm nhạc nữ.
Trước mắt, chỉ có một nhóm được công ty dồn sức rèn luyện, bọn họ thành công đưa nhóm này vào thị trường trong nước, trở thành nhóm siêu hot.
Bây giờ trong phòng nghỉ có một cô gái mặc bộ đồ trùm mũ đơn giản, trang phục của cô vô cùng phổ thông thế nhưng dáng người vô cùng thon thả của cô cùng với gương mặt xinh đẹp trong trẻo.
Cô chính là một thành viên của nhóm nhạc, Trang Noãn Noãn.
Bây giờ cô đang gặp một rắc rối là cô đang bắt hòa với thành viên trong nhóm, cô thật không biết làm sao.
Hôm nay ông chủ công ty sẽ xuất hiện để hòa giải, hi vọng trước show diễn có thể khiến quan hệ trong nhóm của họ gắn kết lại.
Ông chủ công ty họ là người đàn ông 36 tuổi, anh ta là một nhân sĩ vô cùng thành thạo ngành nghề này, anh ta là người làm nhạc, xây dựng nhóm nhạc nữ cùng với việc sáng tác nhạc mỗi nắm, đều thu được kết quả.
“Noãn Noãn, cô tới rồi.” Anh ta đây cửa vào, nói với cô gái ngồi trên ghế sofa.
“Chu tổng.” Trang Noãn Noãn đứng dậy ngay, đón anh ta.
“Noãn Noãn, đừng nóng, chuyện này tôi sẽ nói chuyện với họ.”
Trong giọng của Chu Đào cũng không có ý trách cứ gì cô.
Trang Noãn Noãn gật đầu, lại ngồi xuống, đúng lúc này ngoài cửa bị người ta dùng sức đầy ra, có ba cô gái bước vào.
Diệp Mạn Ni dẫn đầu, Lâm Thiến đi sau, cuối cùng là Lam Sơ Niệm lo âu trùng trùng.
“Mọi người lại đây đi.” Chu Đào gọi.
Diệp Mạn Ni khoanh tay ngồi xuống, Lâm Thiến cũng mang vẻ xem kịch vui, Lam Sơ Niệm ngồi xuống bên cạnh Trang Noãn Noãn, ánh mắt nhìn cô thân thiết.
“Mọi người là một nhóm, ở bên ngoài mọi người nắm giữ sức ảnh hưởng rất lớn.
Buồi diễn sắp tới tôi mong mọi người đoàn kết đồng lòng, để có thể đẩy mạnh tiếng tăm của mọi người hơn nữa.” Chu Đào lên tiếng khích lệ.
“Chu tổng, chuyện tư mật thế này, công ty chúng ta nên xử trí ra sao?” Diệp Mạn Ni ngẳng đầu hỏi: “Cũng không thẻ chẳng làm gì chứ, nếu như vậy chúng tôi còn hợp làm một làm gì, cứ mỗi người một vẻ thôi.”
“Mạn Ni, chuyện của Noãn Noãn, bên trên đã có lệnh không truy cứu, cô cũng đừng nói ra.” Ánh mắt nhắc nhở của Chu Đào nhìn cô ta một cái.
Diệp Mạn Ni kinh ngạc, Trang Noãn Noãn cũng kinh ngạc, người bên trên ra lệnh sao?
Cô từ lúc được tuyên vào nhóm tới giờ, trải qua một năm rưỡi huấn luyện trước khi ra mắt.
Trước khi ra mắt cũng là thời gian một năm trước, trong một cuộc thi đấu, bọn họ bộc lộ tài năng mà đạt quán quân, sau đó là thời đại nhóm nhạc nữ khắp chốn, những nhóm nhạc nữ khác vì tài năng thiếu sót hoặc vì nguyên nhân khác mà bị đào thải, chỉ có nhóm của họ đạt được đãi ngộ tốt nhất, cứ thế mà hot mạnh, trở thành một nhóm nhạc đầy sức ảnh hưởng.
Chu Đào cũng không phải ông chủ thật sự trên danh nghĩa của họ, vẻ ngoài, tên tuổi của người đang chống lưng cho công ty Chu Đào, tạo nên nhóm của bọn họ, trước nay đều chưa từng bị tiết lộ qua.
Điều duy nhất có thể biết là người ở sau này giữ một tài sản rất lớn và thân phận cao quý.
Bởi vì thân phận và bản lĩnh của Chu Đào mà những việc anh ta không làm được, đều có thể làm được dễ như không nhờ ông chủ đứng sau.