Tập đoàn Kiều thị.
Vé biểu diễn do Chu Đào biếu tặng đưa sang vào lúc này đang nằm yên lặng trên bàn làm việc sang trọng.
Người đàn ông cao gầy ngồi trên ghế, nhìn chăm chú những tắm vé này, đang cân nhắc có nên đi xem không.
Anh đưa tay nhắc điện thoại lên, gọi cho Lam Thiên Hạo.
“Mộ Trạch, có chuyện gì vậy?” Giọng Lam Thiên Hạo vang lên ở đầu dây bên kia.
“Thiên Hạo, buổi biểu diễn lần này của em gái cậu, cậu có đi không?” Kiều Mộ Trạch nhướng mày hỏi.
“Tất nhiên, tôi đã mua vé rồi.” Lam Thiên Hạo đáp.
“Tôi cũng có một ít vé trong tay, tôi đang suy nghĩ xem có nên đến đó không.” Kiều Mộ Trạch cong môi cười.
“Đi đi! Không phải cậu đã bí mật giúp đỡ Trang Noãn Noãn sao? Cậu không muốn đi xem cô gái mà cậu bồi dưỡng ra có bản lĩnh thế nào sao?” Về chuyện của anh, Lam Thiên Hạo biết không ít.
Kiều Mộ Trạch cười khổ: “Tôi làm vậy chỉ để đền bù cho cái chết của ba mẹ cô ấy.
Tôi không có quan hệ gì với cô gái này cả, tương lai cũng sẽ không có!”
“Mộ Trạch, xem như cậu đi cùng tôi đi! Tôi đi một mình thì chán lắm.” Lam Thiên Hạo đề nghị với anh.
Kiều Mộ Trạch không khỏi bật cười: “Được! Xem như đi cùng cậu! Tôi có vé đây, đến lúc đó ngồi chung đi!”
“Được, vậy tôi có thể tặng vé của tôi cho người khác, tôi đi họp trước đã.” Lam Thiên Hạo nói xong cúp máy.
Kiều Mộ Trạch đặt mấy tắm vé vào ngăn kéo bên cạnh, quyết định sẽ đi xem buổi biểu diễn.
Trên sân khấu, một nhóm các cô gái đang hát nhảy rất nghiêm túc và đầy nhiệt huyết, mặc dù chưa bật hiệu ứng âm thanh nhưng tiếng hát chay của họ cũng rất hay.
Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến, ngoại trừ việc tính cách không tốt lại nóng nảy, thì về cảm thụ âm nhạc bọn họ lại rất giỏi.
Bốn cô gái đại diện cho bốn khí chất khác nhau.
Chu Đào ở bên cạnh chỉ đạo, chỉ ra những thiếu sót của họ.
Việc Trang Noãn Noãn nhường lại vị trí center, mặc dù anh có ý kiến thì đây cũng là việc của Trang Noãn Noãn và nhóm của cô, anh không thể can thiệp.
Đã hai giờ trôi qua, bọn cô đều đã mệt, Trang Noãn Noãn và Lam Sơ Niệm chạy đến hàng ghế đầu ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cách buổi biểu diễn chỉ còn mười ngày.
Trong thời gian còn lại, họ mỗi ngày đều chăm chỉ tập luyệt, dượt vị trí.
Sau một tuần, họ chính thức đeo micro và bắt đầu diễn thử giống như đang trong buổi biểu diễn.
Trên toàn bộ màn hình lớn, đều là dáng vẻ xinh đẹp của các cô.
Tắt nhiên vẫn còn một số vấn đề nhỏ cần xử lý nhưng hiệu quả của buổi diễn thử vẫn rất hoàn hảo.
Bởi vì trang phục diễn thì ngay ngày biểu diễn mới được mặc, nên bây giờ họ đều mặc trang phục giống nhau trong buỏi tổng duyệt, hiệu ứng cũng rất tốt.
Mấy ngày gần đây Trang Noãn Noãn không có thời gian để nghĩ đến chuyện khác.
Mỗi ngày cô về đến nhà, nói chuyện với bà ngoại một lúc, rồi lăn ra giường ngủ ngay.
Mở mắt ra đã là ngày hôm sau, mà ngày hôm sau cũng cứ như vậy lặp lại.
Những ngày như vậy, tuy mệt mà vui, hơn nữa còn mang theo đầy kỳ vọng.
Lam Sở Niệm cũng vậy, mỗi lần về nhà đều mệt đến nỗi nói không ra hơi.
Có khi cô sẽ ăn cơm ở ngoài với các thành viên trong nhóm, có khi về đến nhà thì được dì quản gia dọn cơm cho.
Công việc của Lam Thiên Hạo cũng thường đến muộn mới về nhà.
Thời gian của buổi biểu diễn bắt đầu đếm ngược ba ngày.
Công tác quảng bá đã được thực hiện rất tốt, vé đã được bán hết, cả thành phố cũng bắt đầu sôi động lên, vì những ngày qua người hâm mộ cả nước đổ về thành phố này rất đông.
Hôm nay Lam Sơ Niệm vẫn như mọi ngày, mệt đến nỗi toàn thân không chút sức lực.
Cô vừa ăn cơm tối ở bên ngoài về, vừa mở cửa đã thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, cô lập tức sửng sốt nói: “Anh cả, anh về rồi!” Lam Sơ Niệm thay giày, mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh anh.
Sau đó người cô như mắt hết sức lực, đầu tự nhiên dựa vào vai Lam Thiên Hạo.
Lam Thiên Hạo nghiêng đầu nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, nhíu mày: “Các em không thể nghỉ ngơi một ngày được sao?”
“Chu tổng nói, chỉ có ngày cuối cùng thì chúng em mới được nghỉ một buổi chiều.” Lam Sơ Niệm nhắm mắt, nép vào người anh, uễ oải muốn ngủ.
“Nếu quá mệt thì sau buổi biểu diễn này em rời nhóm đi! Cũng không phải anh không nuôi nổi em.” Lam Thiên Hạo đau lòng cho cô nên mới nói như vậy.
Nào ngờ Lam Sơ Niệm lập tức mở to mắt, lắc đầu: “Không, em không muốn đâu, em rất yêu nghề này của em.”
Lam Sơ Niệm đang búi tóc, lúc này vì cô lắc đầu trên trán tán loạn rơi xuống vài sợi tóc con.
Lam Thiên Hạo vươn tay giúp cô vén tóc lên, khuyên cô: “Nếu như em thích, anh mỗi năm có thể hỗ trợ em phát hành vài cái album là được rồi.
Không cần phải mệt mỏi như vậy.”
“Không được, thứ em muốn chỉ là sự vui vẻ này thôi.
Em rất thích các thành viên trong nhóm của mình.
Mặc dù đôi khi họ không dễ hòa đồng với nhau, nhưng hầu hết thời gian, chúng em rất đoàn kết thân thiện.” Lam Sơ Niệm đáp lại.
Lam Thiên Hạo không thể nhịn được cười khi nghe cô nói về sự đoàn kết và tình bạn trong nhóm.
Cô nhóc này có phải không biết rằng các thành viên trong nhóm của cô đã tiếp cận anh đầy mưu mô và tán tỉnh anh trong bữa tiệc lần trước không?
Có vẻ như, cô em gái ngốc nghéch của anh vẫn quá ngây thơ.
Có điều, bây giờ cô vẫn còn nhỏ, để cô chơi đùa vậy, anh cũng sẽ không ngăn cản.
“Anh, em về phòng tắm rửa rồi ngủ một giấc đã, buồn ngủ quá.”
Lam Sơ Niệm vươn vai, đứng dậy đi lên lầu.
Lam Thiên Hạo nhìn theo bóng hình cô lên lầu, trong mắt có vài phần cảm xúc phức tạp.
Mỗi gia đình đều có bí mật, gia đình anh cũng có, mà bí mật này là về một bé gái được mẹ anh nhận nuôi, ôm về nhà vào 21 năm trước.
Mọi người trong nhà đã được dặn dò rằng cả đời này cũng không được nói ra chuyện này, làm cho cô gái này nghĩ mình chính là người Lam gia, ba mẹ Lam gia chính là ba mẹ ruột của cô.
Cô gái này chính là Lan Sơ Niệm hiện tại, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng nghỉ ngờ thân phận của mình, cô là công chúa nhỏ mà Lam gia yêu quý nhất.
Ngay cả khi đã sinh được hai con trai, cả ba và mẹ đều mong muốn có con gái, nhưng không may, lúc sinh em trai của anh, mẹ bị xuất huyết nghiêm trọng, dẫn đến việc sau này không có khả năng sinh con nữa.
Tuy nhiên, bà mẹ có hai đứa con trai, lúc nào cũng muốn được thỏa lòng mong ước có con gái của mình.
Khi Lam Thiên Hạo được bảy tuổi, mẹ anh đột nhiên bê một bé gái về, anh và em trai năm tuổi bắt đầu bị ba mẹ nhiều lần nhắc nhở, dặn dò rằng không được phép nói chuyện này với Lam Sơ Niệm đang dần dần lớn lên.
Lam Thiên Hạo khẽ thở dài, đứng dậy bước lên lầu.
Anh đi ngang qua phòng Lam Sơ Niệm liền vươn tay muốn gõ cửa.
Thế nhưng một ý nghĩ thoáng qua lại khiến anh nhịn xuống.
Dù sao cô gái này cũng không còn là một cô bé nữa, cô có bí mật riêng của mình, anh không thể tùy tiện làm phiền cô.
Lúc này, Lam Sơ Niệm đã tắm xong đang đắp mặt nạ trên giường, mơ: mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.
Sáng sớm.
Trang Noãn Noãn dậy từ sáng sớm, sau khi cô giúp bà ngoại mua xong đồ ăn hôm nay, xe của công ty liền đến đón cô.
Buổi biểu diễn sắp diễn ra, cô không thể lơ là.
Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến cũng rất mệt mỏi vì tập luyện, họ cũng gạt bỏ định kiến về Trang Noãn Noãn sang một bên mà tập nhảy cùng nhau.
Huống hồ, bọn họ cũng muốn buổi biểu diễn được thành công.
Dù sao trong buổi biểu diễn, ca khúc “26 tuổi”, bọn họ đều sẽ thay phiên nhau nhảy vị trí center.
Đây là cơ hội để họ có được vị thế siêu cao trong lòng các fan hâm mộ.
Các cô ta cũng muốn cố gắng hết sức để chứng minh thực lực của mình.
Hôm nay đã là ngày thứ hai đếm ngược, ngày mai là ngày cuối cùng, bọn họ có thể nghỉ ngơi nửa buổi chiều.
Chu Đào đã quan sát cả tuần nay, anh rất tin tưởng vào nhóm nhạc nữ của mình, dưới trướng anh cũng có một vài nhạc sĩ, lần này anh cũng sẽ mời họ đến giao lưu cùng và tăng thêm không khí sôi động cho buổi biểu diễn.
“Tốt lắm, các cô gái, các cô đều rất giỏi, các cô nhất định sẽ thành công.” Chu Đào lại bắt đầu cổ vũ.
Bốn cô gái đều được anh truyền cảm hứng mà tràn đầy nhiệt huyết.
Buổi biểu diễn lần này, ai cũng có mục đích mà bản thân mong muốn đạt được nhất, dù đó là vinh quang, thành tích, danh vọng hay tiền bạc, tất cả đều là họ cố gắng mới có thể đat được Mục đích của Trang Noãn Noãn là đơn giản nhất.
Cô muốn có một khoản tiền.
Sau khi buổi biểu diễn này kết thúc, cô có thể nghỉ ngơi một thời gian mà đồng thời cô cũng có một khoản tiền để mời một vị luật sư giỏi hơn để giúp ba mẹ cô kháng án, tìm ra sự thật và trả lại sự trong sạch cho họ.
Thứ Lam Sơ Niệm theo đuồi là ước mơ của cô, trở thành một nhạc sĩ xuất sắc.
Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến muốn trở nên nỗi tiếng, họ muốn trở thành một siêu sao ca nhạc.
Sau khi ngày hôm nay kết thúc, ngày mai là ngày cuối cùng trước buổi biểu diễn.
Chu Đào vẫn là quyết định cho họ nghỉ một ngày, để họ nghỉ ngơi ở nhà.
Ngày kia, bọn họ sẽ làm chắn động buổi biểu diễn.