Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Buổi chiều, Trang Noãn Noãn được Kiều Mộ Trạch đưa đến một quán cà phê cao cấp gần công ty anh để giết thời gian, anh phải đến công ty giải quyết một số việc, 5 giờ chiều mới đến đón cô đi đến địa điểm tổ chức tiệc.
Trang Noãn Noãn ngôi trong quán cà phê.

Ở đây không có máy tay săn ảnh, cũng không có người hâm mộ làm phiền, cô lặng lẽ cầm một cuốn sách để đọc, thoáng chốc đã đến năm giờ.
Cô nhận được cuộc gọi từ Lam Sơ Niệm, cậu ấy và gia đình đã đến khách sạn để bố trí tiệc sinh nhật tối nay, bảo bọn cô đến sớm một chút.
Tiệc sinh nhật tối nay là một bữa tiệc riêng tư, người đến tất cả đều là nhân viên trong công ty, cũng đã quen biết nhau cả rồi, bữa tiệc này họ cùng nhau tụ tập vui chơi.
Trang Noãn Noãn liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đã là năm giờ rưỡi, trong lòng không khỏi có chút gấp gáp, Kiều Mộ Trạch có phải rất bận không? Nếu vậy thì cô phải sang đó trước thôi.
Khi cô đứng dậy, đi về hướng cửa, một người đàn ông mặc vest xanh sẫm bước tới, đôi chân dài và bước đi tao nhã của anh lộ ra vẻ đoan trang lại lười biếng.
Trang Noãn Noãn nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, cô mỉm cười nói: “Kiều thiếu gia, anh đến rồi.”
*Cô muốn bây giờ sang đó, hay là đợi thêm chút nữa?” Kiều Mộ Trạch hỏi cô.
“Tôi muốn đi bây giờ, bọn Sơ Niệm đã sang đó cả rồi.

“Trang Noãn Noãn nói.
*Đi thôi! Kiều Mộ Trạch đưa cô đến đó, nhưng anh thì sẽ không sang sớm như vậy, anh vừa hay có thể về phòng riêng của mình ở khách sạn nghỉ ngơi một chút.
Trong xe của Kiều Mộ Trạch, Trang Noãn Noãn không khỏi cảm thấy lo lắng, cô có chút sợ một lát mình sẽ đụng phải người trong công ty, nếu họ nhìn thấy cô ngồi xe của anh đến thì chắc chắn sẽ hiểu lầm.
Xe của Kiều Mộ Trạch lái vào bãi đậu xe ngoài trời trước khách sạn, ngay khi xe dừng lại, Trang Noãn Noãn đang định đẩy cửa xuống xe thì một chiếc xe thương mại chạy tới, dừng lại ngay đối diện chiếc xe thể thao của anh.
Trang Noãn Noãn vừa mới đặt hai chân bước xuống đất đã bị doạ sợ mà thu chân vào lại trong xe, hơn nữa còn vội vàng đóng cửa xe lại.
Kiều Mộ Trạch cũng đang định xuống xe thì thấy vẻ mặt của cô, anh liền nheo mắt nhìn cô.
Anh nhìn thấy Trang Noãn Noãn khẩn trương cầm lấy chiếc túi trên tay lên che trước mặt, không cho những người xuống từ xe thương mại nhìn thấy cô.
Kiều Mộ Trạch không khỏi ngồi lại, có vẻ như người ngồi trong chiếc xe thương mại đối diện là người cùng công ty với cô.
“Sao vậy? Bị truyền scandal với tôi ra làm cô mát mặt à?” Kiều Mộ Trạch không biết tại sao lại cảm thấy có chút khó chịu.
Trang Noãn Noãn vẫn tiếp tục che mặt, trả lời anh: “Không phải là mất mặt hay không mắt mặt, mà là giữa chúng ta rõ ràng trong sạch như vậy.

Tôi không muốn vì tôi mà làm tổn hại danh tiếng của anh.”
Trang Noãn Noãn đang bảo vệ anh cơ đấy!
Kiều Mộ Trạch ngạc nhiên.
“Anh đừng lo, một thời gian nữa, tôi sẽ đích thân nói rõ mối quan hệ của chúng ta với giới truyền thông.” Trang Noãn Noãn lại nói thêm một câu.
Cô không hề biết sắc mặt của người đàn ông đang u ám đi vài phần, có chút khó coi.
Sau khi nhóm người trong công ty cười nói rôm rả rời đi, Trang Noãn Noãn vội vàng bước xuống xe, cầm lấy túi quà từ ghế sau xuống, nói với người đàn ông: “Tôi vào trước đây, lát nữa gặp anh ở bữa tiệc nha.”
Nói xong, bóng dáng mảnh mai của cô lon ton chạy đi, như thể sợ sẽ bị dính líu quan hệ gì với anh vậy.
Kiều Mộ Trạch trừng lớn mắt, cắn chặt đôi môi mỏng, anh có chút không vui.
Trang Noãn Noãn chạy vào trong đại sảnh thì lập tức nhìn thấy một tắm biển nhắc nhở rất ấm áp, trên đó có viết “bữa tiệc sinh nhật của Lam Sơ Niệm ở phòng tiệc tầng 6”, may mắn thay, Trang Noãn Noãn không đụng phải người của công ty.

Cô bám thang máy, bước vào và ấn tầng số sáu.
Một lúc sau, Kiều Mộ Trạch đưa chiếc túi cho quản lý của khách sạn, bảo anh ấy gửi cho Lam Sơ Niệm, và gửi lời chúc phúc của anh đến cho cô.

Sau đó anh trở về phòng nghỉ ngơi.
Trang Noãn Noãn bước vào sảnh tiệc và nhìn thấy khung cảnh tiệc sinh nhật rất đẹp và ấm áp, Lam Sơ Niệm rất thích màu xanh lam, vì vậy toàn bộ sảnh tiệc chỉ toàn là màu xanh lam, hoa hồng xanh, trang trí sân khấu màu xanh, bong bóng xanh, còn có chữ happy birthday màu xanh được dán trên tường.
“Noãn Noãn, cậu đến rồi.” Lam Sơ Niệm tươi cười chào đón Trang Noãn Noãn, hôm nay cô mặc một bộ dạ hội màu trắng, mái tóc uốn kiểu công chúa, còn đeo một chiếc băng đô đính đá, trông rất xinh đẹp.
“Sơ Niệm, cậu thật đẹp!” Trang Noãn Noãn khen ngợi.
Lam Sơ Niệm lùi lại một bước, cân thận nhìn cô, sau đó ngưỡng mộ nói: “Noãn Noãn, cậu cũng rất quyến rũ mài! Chiếc váy này thật đẹp, cậu mua ở đâu vậy?”
Trang Noãn Noãn chột dạ cười cười nói: “Mình mua ở một cửa hàng.”
“Vậy thì mắt nhìn cậu cũng thật tốt, cậu phối đồ như vậy thật quá hoàn hảo đi.”
Trang Noãn Noãn cầm túi giấy trong tay: “À, đây là quà sinh nhật cho cậu, là một chiếc túi xách nhỏ, mình hy vọng cậu sẽ thích nó.”
“Đồ cậu tặng tất nhiên mình sẽ thích rồi.” Lam Sơ Niệm nhận lấy túi quà, kéo cô đi: “Đi thôi, mình dẫn cậu đi làm quen với ba mẹ mình.”
Trang Noãn Noãn cười đi theo cô, đi tới trước mặt ba mẹ Lam, hai người từ lâu đã biết Trang Noãn Noãn là chị em tốt nhất của con gái, vậy nên họ đối với cô rất khách khí, cũng rất thích cô.
Chu Đào cũng đã đến đây sớm, anh là một người giao tiếp rất tốt, giúp cho bầu không khí ở đây luôn rất tốt, Lam Thiên Hạo không có ở đây vì anh đã đi sắp xếp đồ ăn cho tối nay.
Khoảng sáu giờ rưỡi, Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến cùng nhau đến, hai người họ sửa soạn trang điểm rất lâu, ăn mặc vô cùng lộng lẫy.
“Sơ Niệm, sinh nhật vui vẻ.” Hai người tặng quà xong, đồng thời nhìn về phía Trang Noãn Noãn bên cạnh, đánh giá cô.
Bọn họ vốn tưởng là Trang Noãn Noãn sẽ ăn mặc đơn giản, nhưng không ngờ lúc nhìn sang lại thấy cô ăn mặc không hề quá lộng lẫy, nhưng lại để lộ ra vẻ quyến rũ mê người, đặc biệt là chiếc váy trên người cô không giống là đồ của một nhãn hiệu thông thường.
Có điều, Trang Noãn Noãn ăn mặc như vậy cũng không thể làm lu mờ các cô.
“Mạn Ni, A Thiến mau đến đây ngồi đi! Bữa tối sắp lên rồi.” Lam Sơ Niệm nói với họ.
Lâm Thiến lập tức hưng phấn nhìn về phía một đôi vợ chồng trên bàn chính: “Sơ Niệm, đó là ba mẹ của cậu sao? Mình có thể đi qua chào hỏi bọn họ không?”
“Tất nhiên là có thể!”
“Mình đi với cậu.” Diệp Mạn Ni không muốn thát lễ.
Lam Sơ Niệm đi cùng bọn họ sang chào hỏi ba mẹ, bà Lam nhìn thấy cách ăn mặc của hai người bọn họ, ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng vẫn thầm nhíu mày, có chút không vui.
Rõ ràng là sinh nhật của con gái bọn họ, thế mà hai cô gái cùng nhóm nhạc này lại ăn mặc lộ liễu, khoa trương như vậy.
Một người mặc váy dạ hội cúp ngực, người kia mặc váy dạ hội xẻ tà, cả hai đều ăn mặc vô cùng hở hang.
Tuy nhiên, hôm nay là sinh nhật của con gái nên bọn họ cũng không tính toán nữa.
Một lúc sau, Lam Thiên Hạo bước vào, anh vô cùng hoàn hảo trong bộ vest trắng.
Anh giống như bạch mã hoàng tử vậy.

Khi anh đứng bên cạnh Lam Sơ Niệm, thực sự khiến cho người ta có ảo giác, như thể họ là một đôi tình nhân vậy.

Nhưng những người có ảo giác này đã nhanh chóng xua tan ý nghĩ của mình.
Vì họ là anh em của nhau mà!
Ở trên bàn, Diệp Mạn Ni không khỏi tò mò nhìn Trang Noãn Noãn, hôm nay tâm tình cô ta rất tốt, giọng nói cũng thân thiết hơn: “Noãn Noãn, cô tặng Sơ Niệm quà gì vậy?”
“Một chiếc túi xách nhỏ.” Trang Noãn Noãn mỉm cười.
“Tôi đã tặng cho cậu ấy một chiếc vòng cổ.” Lâm Thiền nói một cách đầy đắc ý, còn nhẹ nhàng vứt thêm một câu: “Mười mấy vạn lận đó”
“Còn tôi tặng một bộ mỹ phẩm, cũng trị giá vài vạn đấy!”
“Trang Noãn Noãn, cậu thì sao? Bao nhiêu tiền đấy?” Lâm Thiến nghiêng người hỏi, cô muốn so sánh một chút.
Trang Noãn Noãn có sao nói đấy: “Hơn ba vạn.”
“Vậy cũng không tệ! Sơ Niệm là chị em tốt của chúng ta, quà tặng không được rẻ quá đâu.” Lâm Thiến có chút tự hào nói.
Ước mơ của cô ta chính là sau này có thể làm Lam phu nhân, vậy nên cô ta nhất định phải lấy lòng cô em chồng nhỏ này.
Lúc này, Lam Sơ Niệm đi tới, cười nói: “Bây giờ chúng ta đi đến đại sảnh bên cạnh dùng bữa tối đi! Ăn xong sẽ trở lại mở tiệc.”
“Được! Đi thôi!” Ánh mắt Lâm Thiền len lén nhìn Lam Thiên Hạo.
Bộ đồ màu trắng của anh, dưới ánh đèn, dường như toát ra một vằng sáng bạc, anh chính là bạch mã hoàng tử thật sự.
Diệp Mạn Ni đột nhiên vươn tay kéo lấy tay Lam Sơ Niệm, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Sơ Niệm, Kiều Mộ Trạch có đến không?”
Lúc nãy Lam Sơ Niệm cũng đã hỏi anh cả của cô, bởi vì cô đã nhận được quà từ Kiều Mộ Trạch, nhưng lại không thấy anh đâu.
“Anh ấy đã đến rồi, chỉ là đang nghỉ ngơi trong khách sạn của anh ấy thôi, có lẽ vào tiệc tối anh ấy sẽ đến!” Lam Sơ Niệm nói với cô ta.
Trong mắt Diệp Mạn Ni lóe lên vẻ vui mừng: “Thật vậy sao?
Cậu chắc chứ?”
“Mình đã hỏi anh cả rồi.” Lam Sơ Niệm gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui