Diệp Mạn Ni hạnh phúc đan tay vào nhau, cô ta rất hy vọng đêm nay sẽ có một lần va chạm tình tứ với anh.
Trang Noãn Noãn lúc này đang trò chuyện với một vài trợ lý, còn có một vài người chuyên viết lời bài hát.
Cô đang hỏi họ một số kinh nghiệm viết lời bài hát.
Bữa tối là tiệc buffet rất phong phú, mọi người bắt đầu thưởng thức bữa tối, ba mẹ Lam cũng rất niềm nở với nhân viên công ty, mọi người ai ai cũng vui vẻ tận hứng.
Lam Thiên Hạo đang ngồi bên cạnh ba mẹ, Lam Sơ Niệm nhìn thấy Trang Noãn Noãn đã ngồi với đám người trợ lý, thì cô cũng đi qua ngồi bên cạnh ba mẹ mình.
Lúc này, Lâm Thiến bước đến hỏi: “Sơ Niệm, mình có thể ngồi với cậu không?”
“Đương nhiên là được!” Lam Sơ Niệm gật đầu.
Lâm Thiến bẽn lẽn ngồi xuống bên cạnh Lam Thiên Hạo: “Lam thiếu gia, chào anh.”
“Chào cô.” Lam Thiên Hạo lịch sự gật đầu, anh biết rõ tâm tư của Lâm Thiền.
Bất kì người phụ nữ nào có tâm tư với anh, anh nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấu, thế nhưng anh không quan tâm đến những người phụ nữ chủ động ám chỉ này, mà người phụ nữ anh quan tâm đến thì lại không hề biết tâm tư của anh Xem ra đây thực sự là một sự trừng phạt của ông trời dành cho anh.
“Bác trai, bác gái, cháu tên là Lâm Thiến, cháu kính hai bác một ly ạ.” Lâm Thiến cầm ly rượu vang đỏ, giới thiệu mình với ba mẹ Lam để lấy lòng họ.
“Cô Lâm, cô cũng rất ưu tú, cảm ơn cô đã quan tâm đến Sơ Niệm nhà tôi lúc ở trong nhóm.”
“Cảm ơn bác gái đã quá khen, Sơ Niệm là người giỏi nhất trong nhóm chúng cháu đấy.” Lâm Thiến ngay lập tức khiêm tốn cười lên.
Diệp Mạn Ni không muốn tham gia bàn ăn của nhà họ Lam, cô ta ngồi với Chu Đào và máy trụ cột của công ty, nói về việc hợp tác quảng cáo tiếp theo.
Cô ta là một người phụ nữ có dã tâm.
Ăn tối xong, cũng đã khoảng 8 giờ rồi, ba mẹ Lam thấy ở đây đều là người trẻ tuổi vậy nên vợ chồng họ nhường phần thời gian còn lại cho đám người trẻ tuổi này rồi về trước.
Bởi vì sinh nhật vốn là thời gian để đám nhỏ đùa giỡn mà.
Lúc này, Lam Thiên Hạo bước lên sân khấu, nói với những người có mặt: “Cảm ơn các bạn đã đến dự bữa tối sinh nhật của em gái tôi.
Tôi hy vọng mọi người ăn ngon, chơi vui.
Theo yêu cầu của em gái tôi, tối nay chúng ta sẽ chơi một vài trò chơi.
Luật chơi một lát nữa sẽ được thông báo.”
“Lam thiếu gia, anh cũng sẽ tham gia chứ? “Một nữ nhân viên ngay lập tức mạnh dạn hỏi.
Lam Thiên Hạo khẽ nheo mắt, cười nói: “Đương nhiên sẽ tham gia.”
Nghe vậy, các nữ nhân viên có mặt đều cảm thấy kích động, Lâm Thiến ở một bên thấy họ đầy phắn khích, không khỏi lén lút liếc mắt.
Cô ta cũng hy vọng có thể thân cận với Lam Thiên Hạo hơn trong trò chơi này.
Lam Sơ Niệm bước lên sân khấu, cười nói: “Trước hết, chúng ta sẽ chơi bốc thăm! Mọi người chắc đều đã biết cách chơi rồi nhỉ? Ai rút trúng thì phải làm theo chỉ thị trên đó.
Không được chơi xấu!”
“Tối nay có chơi Truth or Dare(*) không?”
(*) Chơi hay chết.
“Có chứ.” Lam Sơ Niệm bật cười nói.
Tối nay, cô đã sắp xếp rất nhiều trò chơi.
Lam Thiên Hạo thoáng qua ánh sáng, trong mắt hiện lên một tia mong đợi.
“Được rồi, tôi sẽ làm trọng tài, mọi người phải chơi thật vui đấy!” Chu Đào nói.
“Được! Sau đây, chúng ta hãy bốc thăm nào.” Lam Sơ Niệm là một người rất ham chơi, lúc này cô đang rất nóng lòng muốn chơi trò này.
Mọi người tập trung thành vòng tròn, sau đó chia thành bốn đội, mỗi đội phải cử ra một người đại diện lên bốc thăm.
Trang Noãn Noãn cùng một nhóm với các trợ lý, Lâm Thiến, Diệp Mạn Ni, Lam Sơ Niệm và một vài nhân viên của công ty cùng một nhóm.
Lam Thiên Hạo dẫn đầu một đội gồm một số nhân viên nam.
Trong số những người đại diện, Lam Sơ Niệm là người đầu tiên bị đẩy ra trước, Lam Thiên Hạo cũng bước lên phía trước.
Lam Sơ Niệm duỗi tay rút thăm, cô còn cần thận che lại xem lén.
Xem xong cô không khỏi đỏ mặt, bởi vì trên lá thăm của cô viết hãy tìm bắt kỳ một người đàn ông ở đây, nói với anh ấy câu “em yêu anh”, hơn nữa phải hôn anh ấy một cái.
Ánh mắt Lam Thiên Hạo liếc qua, nhìn vào lá thăm trên tay cô, trong lòng anh có chút căng thẳng, cô rút phải lá thăm như thế nào vậy?
Khi anh vươn tay ra rút thăm, liếc qua đã thấy nó nói, hãy chọn bất kỳ người phụ nữ nào có mặt ở đây, ôm cô ấy lên và xoay ba vòng.
Những người khác đều đã rút xong, ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía Lam Sơ Niệm.
“Chúng ta bắt đầu từ Sơ Niệm đi.”
Chu Đạo cười chỉ tay.
Lam Sơ Niệm là người khởi xướng trò chơi, tất nhiên cô phải tiên phong đi trước, cô không khỏi cắn môi ngại ngùng giao lá thăm ra.
Mà Chu Đào vừa nhận lấy tờ giấy đã ngay lập tức đọc thành tiếng: “Lá thăm mà Sơ Niệm của chúng ta rút phải là hãy tìm bất kỳ một người đàn ông ở đây, nói với anh ấy câu “em yêu anh”, hơn nữa phải hôn đối phương một cái.”
s Lam Sơ Niệm có chút ngượng ngùng ôm mặt, ánh mắt Lam Thiên Hạo lập tức nhìn chăm chăm vào cô.
“Được rồi, tiếp theo đây, hãy để Sơ Niệm của chúng ta chọn một bạn nam nào! Ai cũng được.” Chu Đào nói.
Các nam nhân viên đều đang rất kích động chờ đợi, tự hỏi không biết mình có đủ may mắn để được Lam Sơ Niệm chọn hay không, bởi vì Lam Sơ Niệm trong lòng những nam nhân viên này, giống như một nữ thần vậy!
“Sơ Niệm, mau chọn đi!” Diệp Mạn Ni thúc giục cô ấy.
Trang Noãn Noãn không khỏi lo lắng cho cô, không biết cô sẽ chọn ai.
Mà ánh mắt thâm trầm Lam Thiên Hạo lại đăm đăm nhìn cô, nắm chặt tay lại thành quyền, cô nhóc này còn do dự cái gì vậy chứ? Không phải là nên chọn anh hay sao?
Lam Sơ Niệm cắn môi liếc nhìn sắc mặt của tất cả các người nam, cuối cùng cũng đưa ra quyết định, chớp chớp mắt vừa có chút lo lắng vừa thẹn thùng, đi thẳng về phía Lam Thiên Hạo.
“Tôi chọn anh trai tôi.”
Sự lựa chọn này khiến những người đàn ông có mặt vô cùng thất vọng, nhưng tất cả cũng đều nằm trong dự đoán.
Ý cười mãn nguyện thoáng qua trong mắt Lam Thiên Hạo.
Cô nhóc này nếu dám chọn người đàn ông khác thì xem anh có phạt cô không.
Lâm Thiến không khỏi có chút bực tức, Lam Sơ Niệm sao lại chọn Lam Thiên Hạo vậy chứ?
“Được, Sơ Niệm của chúng ta đã chọn Lam thiếu gia đẹp trai.
Tiếp theo đây, chúng ta sẽ chờ xem màn biểu diễn của Sơ Niệm nào.
Nào, nói to lên nào!”
Lam Sơ Niệm từng bước đi tới trước mặt Lam Thiên Hạo, cô xấu hổ đến mức hai má đỏ bừng như say rượu, cô có chút khẩn trương cắn chặt môi: “Anh cả, em yêu anh.” Giọng cô không lớn, nhưng rất trong trẻo.
Nói xong, cô nhắc chân lên và nhanh chóng hôn lên một bên má của Lam Thiên Hạo.
Hôn xong, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, giống như rốt cuộc cũng đã làm xong nhiệm vụ vậy Ánh mắt Lam Thiên Hạo ấm áp, đáy mắt đầy ý cười.
Trong mắt người khác, y như là anh đang cưng chiều cô em gái này vậy.
Thế nhưng có ai biết được câu nói “em yêu anh” của cô ấy anh lại thầm hưởng thụ biết bao.
“Được rồi, tiếp theo, đến lượt Lam thiếu gia của chúng ta, làm phiền cho chúng tôi xem thăm của anh.” Chu Đào đưa tay ra.
Lam Thiên Hạo đưa thăm cho anh Ấy.
Lần này, những người phụ nữ có mặt đều trở nên căng thẳng, tất nhiên ngoại trừ Trang Noãn Noãn và Diệp Mạn Ni, Diệp Mạn : Ni cũng rất sẵn sàng tham gia, cô ta chỉ thất vọng vì Kiều Mộ Trạch không có ở đây.
Lâm Thiền lập tức nắm chặt tay, nói thầm, mong là chiếc thăm có liên quan đến cô ta.
Chu Đào đọc to lên: “Lá thăm của Lam thiếu gia dễ dàng hon.
Anh ấy phải chọn bắt kỳ người phụ nữ nào có mặt ở đây, ôm cô ấy lên và xoay ba vòng.”
Vừa dứt lời, trong lòng Lâm Thiến gần như tràn đầy phấn khích, liệu Lam Thiên Hạo có chọn cô không?
Lam Sơ Niệm cũng mỉm cười, nhìn anh trai, tự hỏi anh sẽ chọn cô gái nào.
Vào lúc này, cô nhìn thấy anh cả của mình đang nhìn chằm chằm thẳng vào cô, ánh mắt của anh khiến tim cô căng thẳng.
Đừng nói là cô đấy nhá?
Phương hướng bước đi của Lam Thiên Hạo là hướng về phía cô bên này, Lâm Thiến cũng đang đứng đây, cô ta lập tức ôm ngực kích động, cảm thấy giây tiếp theo sẽ bị Lam Thiên Hạo ôm vào lòng, xoay tròn.
Tuy nhiên, Lam Thiên Hạo đã dừng chân trước mặt Lam Sơ Niệm.
Lam Sơ Niệm ngay lập tức ra hiệu cho anh đừng làm vậy, bởi vì cô không muốn bị anh trai của mình ôm lấy xoay ba vòng, rất xấu hỗ!
Tuy nhiên, cô có ra hiệu cũng vô ích, Lam Thiên Hạo trầm giọng nói rất chắc chắn: “Tôi chọn Lam Sơ Niệm.”
Ánh mắt Lâm Thiến lập tức nhìn về phía Lam Sơ Niệm đầy ghen tị, làm sao có thể? Tại sao Lam Thiên Hạo lại chọn em gái của mình kia chứ?
Rõ ràng là anh có thể chọn người khác, chẳng hạn như cô ta đây này.
Thân hình của Lam Sơ Niệm lập tức bị cánh tay rắn chắc của người đàn ông ôm lấy, cô vội vàng ôm lấy cổ anh, Lam Thiên Hạo ôm cô tiến vào giữa, bước đi vô cùng vững chắc, liên tiếp xoay ba vòng.
Lam Sơ Niệm có chút hoa mắt, cô khẽ mở to hai mắt, lúc này cô dường như đã quên mắt những người chung quanh, trong mắt chỉ có gương mặt ôn nhu của anh.
Thậm chí, cô còn cảm thấy nhịp tim của mình thật sự đang đập rất nhanh.
Không được đâu! Làm sao cô có thể có phản ứng như vậy chứ? Trong nội tâm của Sơ Niệm hét thầm.
Khi được đặt xuống, cô vẫn còn hơi choáng váng, Lam Thiên Hạo đã đỡ lấy cô: “Em không sao chứ?”
“Em không sao! Tiếp tục chơi thôi!” Lam Sơ Niệm lắc đầu và quay trở lại vị trí của mình.