Trang Noãn Noãn thực sự không muốn ở cùng một chỗ với Kiều Mộ Trạch, cô cười nói: “Không cần đâu, tôi tự bắt taxi về là được.”
Ánh mắt của Kiều Mộ Trạch quét qua, ánh mắt đó như thể không cho phép cô bắt taxi vậy.
“Sơ Niệm, mình đi trước đây, tạm biệt.” Trang Noãn Noãn quyết định ra ngoài trước rồi tính sau, khi cô bước nhanh về phía cửa sảnh tiệc, chân dài của người đàn ông cũng bước theo sau.
Diệp Mạn Ni tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi giậm chân.
Trong mắt cô ta, dù Trang Noãn Noãn có làm gì đi nữa thì cũng là đang quyến rũ Kiều Mộ Trạch.
Lam Thiên Hạo nhìn hai người còn lại, anh cầm điện thoại gọi cho vị trợ lý vẫn đang ở dưới lầu: “Cậu lên đây, đưa hai vị khách về nhà.”
Lâm Thiến lập tức mỉm cười đi đến bên cạnh Lam Thiên Hạo: “Lam thiếu gia, tối nay rất vui vẻ! Cảm ơn anh rất nhiều.”
“Mọi người vui là được.”Lam Thiên Hạo vẫn lịch sự.
Lam Sơ Niệm đi tới khoác lấy tay cô ta: “A Thiến, khi nào có thời gian, chúng ta cùng nhau đi ăn đi.”
“Được!” Lâm Thiến cười nói, còn bổ sung thêm: “Mình có thời gian sẽ sang nhà cậu chơi!”
Lam Sơ Niệm tắt nhiên cười, gật đầu nói: “Được! Khi nào rảnh thì mình nhát định sẽ mời các cậu đến chơi!”
Lam Thiên Hạo đương nhiên hiểu là nụ cười của Lâm Thiến không phải là thành tâm cười với em gái anh, mà là một nụ cười có mục đích khác.
Nhưng em gái ngốc của anh quá khờ, không hề biết người khác đang mưu kế gì.
Trang Noãn Noãn đứng trong thang máy, Kiều Mộ Trạch đứng bên cạnh cô, một tay đút túi.
Vừa ra khỏi cửa thang máy, Trang Noãn Noãn đã đi về phía trước, phía sau, người đàn ông ở phía sau gọi cô lại: “Cô có ý kiến gì với tôi sao?”
Trang Noãn Noãn dừng chân lại, quay đầu nhìn anh, lắc đầu: “Không!”
“Vậy tôi hỏi cô, vừa rồi tôi thật sự không phải là lựa chọn hàng đầu của cô sao?”
“Gì cơ?” Trang Noãn Noãn kinh ngạc nhìn anh.
“Trò chơi ban nãy của cô ấy, nếu không chọn tôi thì cô muốn chọn ai?” Giọng điệu của Kiều Mộ Trạch giống như đang chất vấn cô vậy.
Phải biết là ban nãy ở đó, cứ cho là cô sẽ không chọn mấy nam nhân viên đó, thì chỉ còn có Lam Thiên Hạo, chẳng lẽ người cô muốn chọn là anh em tốt của anh sao?
Lúc này Trang Noãn Noãn mới hiểu ra câu hỏi của anh, cô có chút ngượng ngùng nói: “Tôi vốn không muốn chọn ai cả mài”
Điều bây giờ khiến Kiều Mộ Trạch khó chịu chính là sự lựa chọn đầu tiên của cô không phải là anh? Vậy thì nếu anh không bước tới cưỡng ép cô, có phải cô sẽ chọn Lam Thiên Hạo hay một người đàn ông khác không?
Dù sao thì về chuyện tối nay, trong lòng anh thật sự rất khó chịu.
Trang Noãn Noãn đi theo anh đến trước chiếc xe thể thao của anh và ngồi vào trong.
Trong đầu cô nhớ lại cảnh tượng trong trò chơi vừa rồi, lúc anh lấy quả anh đào từ miệng cô ra, đầu cô hoàn toàn trống rỗng.
Lần sau, cô nhất định sẽ kiên quyết tránh xa khỏi loại trò chơi này Chiếc xe thể thao của Kiều Mộ Trạch lái ra khỏi bãi đậu xe và phóng đi như bay trên con phố đêm vắng vẻ.
Mà một lúc sau, Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến cũng đi xuống, bọn họ ngồi vào ghế sau xe.
Mọi việc tối nay không hề tốt đẹp như họ mong đợi.
Diệp Mạn Ni trực tiếp nghiến răng nói: “Trang Noãn Noãn lần này chắc chắn rất đắc ý đây!”
Lâm Thiến chống cằm, hôm nay cô ta cũng vô cùng phiền muộn, cô ta cảm thấy Lam Thiên Hạo ngay cả một cái nhìn chính diện cũng không thèm cho cô ta.
Hơn nữa, bởi vì cô cứ lén lút nhìn anh, cô phát hiện ánh mắt anh lúc nào cũng dán trên người Lam Sơ Niệm, quá nhiều lần đi!
Dường như mỗi khi cô ta ngước lên nhìn anh, ánh mắt anh đều ở trên người của Lam Sơ Niệm.
Cảm giác này khiến cô ta cảm thấy Lam Thiên Hạo thích Lam Sơ Niệm.
Nhưng, bọn họ là anh em cơ mà! Lâm Thiến vẫn cảm thấy nhất định là cảm giác của cô ta sai rồi.
Người cuối cùng bước ra khỏi bữa tiệc là Lam Thiên Hạo và Lam Sơ Niệm, tối nay cô đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ, đặc biệt là phần chơi trò chơi của Trang Noãn Noãn, mang lại rất nhiều sự phần khích và hào hứng.
“Anh cả, đêm nay thật là vui.” Lam Sơ Niệm cười nói.
Lam Thiên Hạo lập tức nhìn chằm chằm cô, trầm giọng cảnh cáo nói: “Sau này không được chơi những trò như thế này nữa.”
Nếu lúc nãy anh không ở đó, cô rút trúng lá thăm này, cô sẽ phải tỏ tình và hôn một người đàn ông khác.
Anh nhất định không cho phép điều đó xảy raI “Tại sao chứ anh? Nó vui mà!” Trang Noãn Noãn nghiêng đầu hỏi.
“Vui sao? Nếu lỡ em rút trúng lá thăm vừa rồi của Trang Noãn Noãn thì em định tìm ai ở đó chơi với em hả?” Lam Thiên Hạo nhìn cô chằm chằm.
.
Lam Sơ Niệm lập tức chớp chớp đôi mắt to, xấu hỗ nhìn anh, cô nhất thời không biết nói như thế nào.
Có điều, tối nay cô thật sự đã chơi rất vui mà!
Ngồi trên xe, Trang Noãn Noãn nhìn cảnh vật hai bên đường, chợt nghĩ đến quán trà sữa bốn năm trước, cô vội vàng lên tiếng nói: “Anh có thể cùng tôi đến một nơi được không? Tôi muốn xem quán trà sữa đó còn không.
Tôi quen biết ông chủ ở đó, có lẽ ông ấy biết ai đã đưa tôi đi khi tôi bị ngất xỉu lần trước.”
Kiều Mộ Trạch thấp giọng đáp: “Chỉ đường đi.”
Trang Noãn Noãn chỉ đường cho anh, đến nơi cô đã từng học cấp 3.
Vào học kỳ cuối cùng của cấp ba năm đó, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, lúc đó mọi người đều đang chạy nước rút, cô cũng muốn thi được thành tích tốt.
Nào ngờ ba mẹ lại qua đời, khiến bài thi của cô không tốt một chút nào, khiến cô quyết định từ bỏ việc học đại học.
Cô nhìn thấy thông tin tuyển dụng người cho một nhóm nhạc nữ vậy nên cô đã đi phỏng vấn, chỉ một lần đã thành công, mới có thể đến được ngày hôm nay.
Cô may mắn được đào tạo bởi công ty, đã giúp cô ra nước ngoài học nhạc.
Chiếc xe thể thao màu xám lái vào một con đường nhỏ, bên cạnh là một con đường nhỏ ăn vặt nhộn nhịp của trường cấp ba, trên đường có rất nhiều quán trà sữa, Trang Noãn Noãn đi bộ đến một cửa hàng ở phía trước.
Cô ngắng đầu lên, ánh mắt thất vọng nhìn tắm biển đã được thay thế, ở đây đã trở thành một cửa hàng bánh ngọt rồi.
Mà bên dưới có thông tin liên lạc của chủ tiệm bánh này, Trang Noãn Noãn lấy điện thoại di động ra gọi cho số ấy.
“Alo, xin chào.” Từ đầu dây bên kia phát ra giọng nói của một người phụ nữ.
“Chào bà chủ, tôi muốn hỏi quán trà sữa trước khi cửa hàng của bà chủ chuyển đến đây dời đi đâu rồi ạ?” Trang Noãn Noãn khẩn thiết hỏi.
“Quán trà sữa sao? Tôi cũng không rõ lắm, trước khi quán này sang cho tôi thì không phải quán trà sữa, mà là một tiệm mì.”
Trong mắt Trang Noãn Noãn hiện lên vẻ mất mát, đã lâu quá rồi, không biết chủ quán trà sữa đã chuyển đi đâu, cũng có thể là ông ấy đã đổi nghề rồi.
“Cảm ơn cô.” Trang Noãn Noãn nói xong bèn cúp điện thoại.
Cô cầm chặt điện thoại trong tay, lẳng lặng đứng đó.
Một bóng người cao lớn không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cô đứng bên cạnh cô: “Đừng lo, kẻ đã bắt cóc cô có lẽ đã lo liệu mọi thứ cả rồi.
Bây giờ cô có nghe ngóng, e là cũng khôg nghe ngóng được gì.”
“Đúng rồi, bệnh viện, bệnh viện có thể tìm được máy quay năm đó không?” Trang Noãn Noãn quay người lại, đầy mong đợi hỏi anh.
Kiều Mộ Trạch không muốn đả kích lòng tin của cô, nhưng anh phải nói với cô: “Dù sao cũng đã là chuyện bốn năm trước rồi.
Cho dù có camera của bệnh viện có quay được gì thì người đó cũng sẽ không để lộ mặt ra đâu.
Hơn nữa, bệnh viện chắc là sẽ không giữ video camera lâu như vậy.”
Ánh mắt Trang Noãn Noãn tối sầm lại, cô thở dài nói: “Vậy tôi phải làm sao đây?”
“Đừng lo, chỉ cần cô cứ ở bên cạnh tôi, người đó chắc chắn sẽ nôn nóng.” Ánh mắt Kiều Mộ Trạch rơi vào trên người cô: “Cô ở chung với tôi càng lâu, kẻ chủ mưu năm đó sẽ càng ngồi không yên.
Cô cứ tiếp tục chờ đi, hắn chắc chắn sẽ chủ động ra tay thôi.”
Trang Noãn Noãn gật đầu, nói: “Được.”
Nói xong, cô ngước mắt lên,chân thành nói với anh: “Cảm ơn anh.”
Kiều Mộ Trạch không quen với những cảnh sướt mướt như vậy, anh nhàn nhạt nói: “Giúp cô cũng là tôi đang tự giúp mình thôi.”
Đang nói chuyện thì có một cậu học sinh cấp 3 từ đằng xa đạp xe đến, đúng lúc gặp phải một cái ổ gà, cậu nhóc lập tức nhấn chuông nhắc nhở hai người đang đứng trên con đường nhỏ.
Kiều Mộ Trạch tháy vậy lập tức kéo Trang Noãn Noãn vào vòng tay của mình, ôm cô lùi lại hai bước.
Ngay khi cậu bé lao qua, chiếc lốp xe liền đè lên chỗ Trang Noãn Noãn đứng ban nãy.
Trang Noãn Noãn nằm trong lòng anh, hơi thở có chút dồn dập, cô đứng thẳng người lên, mặt ửng ửng đỏ: “Cảm ơn.”
“Về xe thôi!” Kiều Mộ Trạch nói xong, đi về hướng xe.
Trang Noãn Noãn theo sau, một đường đi về biệt thự.
Biệt thự Lam trạch.
Lam Sơ Niệm vừa về đến nhà, trong phòng khách ngập tràn những món quà nhỏ mà cô nhận được hôm nay, cô cong môi cười, ngồi xuống ghế sofa và bắt đầu xé những gói quà ra.
Món quà đầu tiên là một con búp bê rất xinh đẹp, cô vừa lấy ra nhìn đã thấy rất thích mắt, cô liền ôm nó vào lòng cảm nhận..
“Dễ thương quá đi! Thích thật đấy!”
Một lúc sau, khi cô đã mở gần hết quà, cô cầm lên một túi giấy, cô nhận ra ngay đó là chiếc túi xách nhỏ của Trang Noãn Noãn.
Cô vươn tay mở túi giấy ra, vừa mới lấy ra, cô lập tức ò lên: “Đẹp quá! Thật tinh xảo.” Nói xong, cô cần thận mở ra xem bên trong, mọi thứ đều rất hoàn mỹ.
Sau đó, cô nhìn thấy hàng kim cương sáng bóng, không có cảm giác là kim cương nhái, những viên sáng bóng trông giống hệt như kim cương thật.
Nếu là kim cương thật, thì hàng kim cương này phải đắt đến mức nào chứ!