Mặc dù Lam Sơ Niệm có rất nhiều túi, nhưng chiếc túi này thực sự đẹp đến mức khiến cô kinh ngạc.
Lam Thiên Hạo đi ra, nhìn cô ở đại sảnh, đang thử một cái túi nhỏ: “Khá đẹp đấy.”
“Anh à, không chỉ đẹp đâu! Em cảm thấy chiếc túi này có vẻ rất đắt.”
“Ai tặng vậy?” Lam Thiên Hạo nheo mắt hỏi.”
“Là Noãn Noãn tặng em.” Lam Sơ Niệm đáp.
Lam Thiên Hạo nhìn chiếc túi nhỏ với cô rất hợp, nhướng mày cười: “Em thích là được.”
Lúc này, ba mẹ cô đang trong phòng xem TV cũng vừa đi xuống nhà, nhìn cô con gái mở quà, họ cũng xách theo quà xuống nhà.
Lam Sơ Niệm nhìn bọn họ đi xuống lầu, nở nụ cười ngọt ngào, ba Lam cầm một hộp gắm đưa cho cô: “Sơ Niệm, sinh nhật vui vẻ, đây là quà của ba mẹ tặng cho con, nhận lầy!”
Lam Sơ Niệm nhận lấy, đưa tay ra mở thì thấy viên kim cương bên trong lại to hơn, năm nào ba mẹ cô cũng tặng một món quà kim cương theo tuổi của cô, năm nay cô 22 tuổi, chiếc vòng cổ kim cương này, cũng phải là 22 carat.
“Cảm ơn ba mẹ, con yêu hai người.” Lam Sơ Niệm ôm mẹ.
“Chỉ cần con bình an vui vẻ, chúng ta không yêu cầu gì khác.”
Mẹ Lam ôm cô, trong mắt vẻ nhẹ nhõm.
“Con rất vui.” Lam Sơ Niệm rưng rưng cảm động, cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhát.
Lam Thiên Hạo bên cạnh ánh mắt trầm xuống, ba mẹ Lam lên lầu, Lam Sơ Niệm ôm quà trở về phòng, cô có một căn phòng dành riêng để cất quà, còn có những món quà từ người hâm mộ mà cô rất trân trọng.
Lam Sơ Niệm trở về phòng, hôm nay cô cũng hơi mệt, buông mái dài xuống, vào phòng tắm tắm rửa.
Lam Thiên Hạo vươn tay gõ cửa phòng ba mẹ, hai vợ chồng đang chuẩn bị đi ngủ, thấy con trai gõ cửa đi vào, có chút kinh ngạc.
“Sao vậy? Thiên Hạo?” Mẹ Lam đang tháo đôi bông tai của mình trước gương trang điểm.
Lam Thiên Hạo nhìn ba mẹ mình rồi hơi suy nghĩ: “Thật ra hôm nay không phải là sinh nhật thật của Sơ Niệm, hôm nay chỉ là ngày đón em ấy về đúng không?”
Mẹ Lam mặt hơi biến sắc, nhanh chóng liếc mắt nhìn về hướng cửa phòng, sốt sắng đi tới: “Thiên Hạo, không phải mẹ đã nói với con rồi sao? Đừng nhắc tới chuyện này nữa, không thể để cho Sơ Niệm biết.”
“Tại sao? Lẽ nào em ấy không có quyền biết thân thế thật của mình sao?” Lam Thiên Hạo có chút buồn.
“Con điên à, mẹ con quan tâm chuyện này thế kia, con làm gì ¿ vậy?” Ba Lam đang ngồi đọc sách trên giường trừng mắt nhìn con trai.
“Con chỉ cảm thấy là Sơ Niệm có quyền được biết thân thế của chính em ấy, con hy vọng chúng ta không giấu em ấy nữa.
Dù có nói với em ấy, chúng ta vẫn cứ yêu thương em ấy, đối xử với em ấy như người thân trong nhà.” Lam Thiên Hạo ánh mắt cầu khẩn: “Ba, mẹ, con xin hai người hãy nói cho em ấy biết sự thật.”
Mẹ Lam sắc mặt hơi đổi: “Thiên Hạo, con sao vậy? Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này? Bây giờ Sơ Niệm làm em gái con có gì không tốt sao?”
Lam Thiên Hạo trong mắt hiện lên vẻ chua xót.
Ba mẹ Lam nhìn chằm chằm vào anh, như thể đang cố gắng tìm hiểu xem tại sao hôm nay anh lại bất thường như vậy.
“Ba, mẹ, con phải nói với ba mẹ một điều vì con không muốn giấu nữa.” Lam Thiên Hạo trong mắt lóe lên vẻ kiên định.
“Có chuyện gì vậy?” Bà Lam ngạc nhiên nhìn con trai, không biết con trai mình đang giấu họ điều gì?
“Con thích Sơ Niệm.” Lam Thiên Hạo nói thẳng.
Không để ba mẹ Lam có chút chuẩn bị tinh thần, anh trực tiếp nói ra bí mật trong lòng.
“Cái gì?” Mẹ Lam trố mắt nhìn con trai như không thể tin được.
Lam Thiên Hạo tiếp tục nói: “Không phải thích giữa anh và em, mà là giữa nam và nữ.”
Câu này, để ba mẹ Lam hiểu rõ hơn tâm tư của anh.
Hai người sửng sốt nhìn nhau, mẹ Lam nói trước: “Không được, Thiên Hạo, con không thể thích Sơ Niệm, con bé là em gái con, trong lòng con bé, con cũng là anh trai của nó.”
Lam Thiên Hạo đáy mắt lộ ra một tia đau lòng: “Hi vọng ba mẹ nói cho em ấy biết sự thật!”
“Thiên Hạo, đây chỉ là cảm xúc của con, con đã nghĩ cho Sơ Niệm chưa? Con bé sẽ cảm thấy thế nào? Sợ là con bé không thể chấp nhận tình cảm như vậy!” Ba Lam đã hiểu tâm trạng đau khổ của con trai.
“Đúng vậy, tình cảm này của con, là cảm giác cắm ky đối với Sơ Niệm! Làm sao con bé có thể chấp nhận được!” Mẹ Lam nói xong lo lắng thở dài: “Con bắt đầu có tình cảm với Sơ Niệm từ khi nào? Con đã nói với con bé… “
“Chưa.” Lam Thiên Hạo khẳng định đáp: “Con chưa bao giờ bày tỏ tình cảm của mình với Sơ Niệm.
Ba mẹ yên tâm, con trai cửa ba mẹ không phải là kẻ biến thái, con chỉ phát hiện ra sự thay đổi trong tình cảm của con dành cho em ấy sau khi em ấy trưởng thành.”
Ba mẹ Lam nhìn nhau, hai người đều lộ vẻ lo lắng.
“Ba mẹ nghỉ ngơi sớm đi ạ! Con đi ra ngoài trước.” Lam Thiên Hạo nói xong, xoay người đẩy cửa rời đi.
Vừa đi, mẹ Lam lo lắng nhìn chồng: “Làm sao đây? Thiên Hạo thích Sơ Niệm sao? Chuyện này sao có thể xảy ra?”
Ông Lam không ngạc nhiên: “Thiên Hạo luôn biết là Sơ Niệm không phải con ruột của chúng ta, không có quan hệ huyết thông, không có gì ngạc nhiên khi thằng bé lại thích Sơ Niệm.”
“Cũng đúng, Sơ Niệm xinh đẹp lại dễ thương như vậy, ôi! Sao mình không nghĩ tới chuyện này?” Bà Lam nghĩ thầm, vì bà đã không để ý tới suy nghĩ của con trai.
Lam Thiên Hạo bước vào phòng, anh nhìn thấy một hộp quà đặt trên bàn, đó là quà sinh nhật của Lam Sơ Niệm, anh chưa có cơ hội đưa nó cho cô.
Anh bước tới, cầm chiếc hộp nhung vàng trong túi mở ra, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương hình trái tim màu hồng nằm lặng lẽ, rực rỡ và cực kỳ quý hiếm.
Anh thở dài, kể cho ba mẹ nghe chuyện rồi thở phào nhẹ nhõm, dường như những cảm xúc đang kìm nén trong lòng cũng thấy nhẹ bớt phần nào.
Anh cầm túi quà, mở cửa bước đến phòng Lam Sơ Niệm.
Lam Sơ Niệm vừa tắm xong ra, cô mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh nhạt, đoán xem sẽ là ai? Có phải là mẹ không?
Mái tóc dài của cô vẫn còn hơi ướt rũ xuống trước ngực, mái tóc ướt làm cho khuôn mặt trắng như tuyết của cô, bớt chút đáng yêu và nữ tính gợi cảm hơn một chút.
Đưa tay ra mở, anh trai cô đã đứng ngoài cửa.
.
Nhanh chóng ló ra khuôn mặt nhỏ nhắn: “Anh, có chuyện gì sao?”
Đôi mắt Lam Thiên Hạo hơi nheo lại, dáng vẻ cô gái vừa ra khỏi bồn tắm này không chỉ đơn giản là hấp dẫn anh.
“Quà sinh nhật của em.” Lam Thiên Hạo tặng quà cho cô.
Lam Sơ Niệm chớp mắt, nghĩ là anh mình tặng quà! Cô đưa tay cười hỏi: “Là cái gì!”
“Tự mình xem đi, nhớ đeo vào.” Lam Thiên Hạo nói xong liền xoay người rời đi.
Lam Sơ Niệm xách túi bước tới bàn với vẻ ngạc nhiên mở ra, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương, cô hơi ngạc nhiên, sao anh có thể tặng nhẫn kim cương cho côi!
Cô đã thử, vừa hay đeo vào ngón giữa của cô, rất đẹp.
Lam Sơ Niệm nhìn chiếc nhẫn kim cương này, rất thích.
Ban đêm, trong căn nhà nhà họ Lam, ngoại trừ Lam Sơ Niệm, ba người còn lại đều không ngủ được.
Trong biệt thự của Kiều Mộ Trạch, Trang Noãn Noãn vừa tắm xong ngả người trên giường, bình thường sau mười một giờ tối, cô sẽ cảm thấy buồn ngủ, nhưng lúc này, đầu óc cô chỉ toàn những cảnh tượng của đêm nay.
Kiều Mộ Trạch ép cô vào cột nhà, anh đưa tay đẩy cằm cô, ánh mắt nóng như thiêu đốt, cô không thể nhìn ra cảm xúc trong mắt anh là gì.
Nhất là trò chơi anh đào nữa.
Giờ nghĩ lại, cô cảm thấy nóng ran cả người, may mà đây là một trò chơi không có ý nghĩa gì cả.
Vừa mới suy nghĩ miên man, thời gian sáng sớm trôi qua, cô mới cảm thấy một cảm giác buồn ngủ, liền tắt đèn đi ngủ.
Buổi sáng.
Khi Trang Noãn Noãn đang ngủ mê man, điện thoại di động vang lên, cô đưa tay ra xem thử, là Lam Sơ Niệm gọi tới.
Cô mỉm cười cầm lên: “Alo, Sơ Niệm.”
“Noãn Noãn, cậu đã xem tin tức hotsearch hôm nay chưal”
Lam Sơ Niệm lo lắng hỏi.
“Của mình? Mình có tin gì?” Trang Noãn Noãn giật mình.
“Ảnh của cậu và Kiều Mộ Trạch đêm qua, không biết làm cách nào mà để truyền thông đăng tải, bây giò ảnh của hai người đang được lan truyền khắp nơi trên mạng.”
“Ảnh nào?” Trái tim của Trang Noãn Noãn gần như quá sức chịu đựng.
“Đó là… mấy tắm ảnh mà Kiều Mộ Trạch đã hôn cậu.” Lam Sơ Niệm nói.
Trang Noãn Noãn tái mặt, có chuyện gì vậy? Sao lại có những tắm ảnh ấy để tung ra?
“Để mình xem.” Trang Noãn Noãn cúp điện thoại của Lam Sơ Niệm trước, đưa tay mở tin tức hotsearch, một trong số tin viết: “Trang Noãn Noãn, một thành viên của nhóm nhạc nữ, đang hẹn hò với Kiều Mộ Trạch, chủ tịch tập đoàn Kiều thị.”
Trang Noãn Noãn đưa mắt nhìn, đầu cô như muốn nỗ tung, trống rỗng.
Bức ảnh rõ ràng là chụp trộm, trong bức ảnh, Kiều Mộ Trạch đang chạm vào môi cô, đó không phải là hôn thì là gì?
Mặc dù đều biết đây là một trò chơi, nhưng những bức ảnh tĩnh lại cho người ta cảm giác họ vẫn đang hôn nhau rất say đắm.