Bàn tay đang dọn đồ của Lam Thiên Hạo cứng đờ, anh nghiêng đầu nhìn cô gái ở cửa.
“Em sẽ nhớ anh?” Anh ậm ừ hỏi.
Lam Sơ Niệm máy mắt, nghiêm túc gật đầu: “Nhớ chứ! Không có anh ở nhà, em thấy không quen.
”
Ánh mắt Lam Thiên Hạo thâm thúy chuyển qua, suy đoán phân tích, cô nhóc này nói nhớ anh, đến tột cùng là tình cảm gì.
“Nhớ anh bao nhiêu?” Lam Thiên Hạo làm bộ tùy ý hỏi một câu, nhưng nội tâm vô cùng để ý.
Lam Sơ Niệm mím môi cười: “Dĩ nhiên là rất rất nhớ rồi! Anh cả, anh thực sự phải dọn ra ngoài sao?”
Lam Thiên Hạo nghĩ đến ba mẹ một mực kiên trì, anh thở dài: “Phải đi thôi, nếu em nhớ anh có thể qua thăm anhI”
“Thật sao? Vậy em có thể chuyển ra ở cùng anh không?” Lam Sơ Niệm vềnh đôi môi đỏ mọng, cười mong đợi.
Gương mặt Lam Thiên Hạo cứng lại vài giây, nhưng anh cứng rắn như chém đỉnh chặt sắt: “Không được, em không được chuyển.
”
*Tại sao? Không phải khi anh mua nhà đã cố ý để một phòng cho em sao? Em rất thích căn phòng đó! Em muốn tới ở.
” Lam Sơ Niệm tò mò hỏi.
j Giọng nói Lam Thiên Hạo có chút cứng răn: “Không được là không được, không có tại sao.
”
“Anh trai xấu, không quan tâm anh nữa.
” Lam Sơ Niệm như đứa trẻ oán giận mắng một câu, xoay người rời đi.
Lâm Thiên Hạo bát đắc dĩ nhìn bóng lưng cô, sau đó lại tiếp tục dọn đồ.
Trong một quán trà ở trung tâm thành phó, trong sương phòng bí mật, hai cô gái rót trà xong liền đi ra ngoài.
Giờ phút này, người ngồi trong căn phòng này chính là Kiều Huy Dương và trợ lý của ông ta Lý Đạt.
“Kiểu tổng, ngài đem chuyện này đẩy lên người Đổng sự trưởng, Kiều Mộ Trạch tất nhiên sẽ không bỏ qua.
” Gương mặt Lý Đạt đầy vẻ nịnh bợ.
Nhưng trong ánh mắt Kiểu Huy Dương không có sự dung dung này: “Cậu cũng đừng coi thường năng lực của đứa cháu này, tôi có thê hù dọa nó một lúc, nhưng không thể quá lâu, thêm vào việc Trang Noãn Noãn bên cạnh, trong tay cô ta còn giữ lại chứng cứ của Trang Nghiêm Minh, chuyện này rồi sẽ nhắm thẳng vào tôi.
”
Kiều Mộ Trạch thông minh như vậy, ông ta lại dẫn mọi nghi ngờ lên người ba anh, đây cũng là một nước cờ hiểm, chờ đến một ngày Kiều Mộ Trạch biết được chân tướng, cũng sẽ biết được mục đích của ông ta.
“Vậy phải làm thế nào? Tôi đã xem tin tức, Kiều Mộ Trạch và Trang Noãn Noãn đang ở chung, nói không chừng tương lai còn kết hôn.
”
“Chuyện này không dễ giải quyết, dẫu sao sẽ mãi là cái dằm trong lòng chúng ta, bây giờ điều quan trọng nhát là, không thể để chứng cứ trong tay Trang Noãn Noãn xuất hiện, chúng ta phải tách hai người bọn họ ra.
” Ánh mắt Kiều Huy Dương lóe lên tia sát ý.
Với tác phong làm việc của ông ta, chỉ có người chết mới không còn mối uy hiếp nào nữa.
“Kiều tổng, vậy chúng ta nên làm gì? Ngài có cách nào khiến Trang Noãn Noãn rời khỏi Kiều Mộ Trạch không?”
“Tôi đã nói với anh chị, hi vọng thằng cháu này có một mối hôn sự môn đăng hộ đối, nhưng từ nhỏ Kiều Mộ Trạch đã có chủ kiến, tôi không chắc nó sẽ nghe hôn sự do người nhà an bài.
”
Lý Đạt rót cho ông ta một ly trà an ủi: “Kiều tổng, ngài cũng đừng quá lo lắng, trước mắt Kiều Mộ Trạch sẽ không dám đi sâu điều tra chuyện này, bởi cậu ta cũng sợ cuối cùng lại phát hiện ra ba cậu ta đã giết chết ba mẹ của Trang Noãn Noãn, ít nhất còn có thể tranh thủ một chút thời gian.
”
“Trang Noãn Noãn tuyệt đối không được lưu lại thế gian này nữa, năm đó tôi không nên nương tay, để cho cô ta sống sót, còn tưởng nó chỉ là một con ranh con không có sức uy hiếp, bây giờ nhìn lại, hoàn toàn là lỗi sai của tôi, cô gái này bây giò hoàn toàn có sức uy hiếp.
” Sát ý trong đáy mắt Kiều Huy Dương càng mãnh liệt.
“Vâng, nếu ngài có gì sai bảo, tôi sẽ cố gắng hoàn thành.
” Lý Đạt đợi nghe lệnh.
“Tạm thời chưa cần vội, chúng ta phải chờ đến khi cơ hội đến, bây giò chúng ta phải chống đỡ đến khi Trang Noãn Noãn có hành động, thậm chí công ty của cô ta cũng dễ tìm ra sơ hở, vừa có thời cơ thích hợp là chúng ta động thủ.
”
“Vâng! Chuyện này tôi sẽ sắp xếp cho người tới điều tra.
”
Kiều Huy Dương vẫn không yên tâm, hơn nữa chuyện này ông ta cũng không nói với anh trai, nhỡ đâu một ngày nào đó anh trai ông ta nói lộ ra, Kiều Mộ Trạch nhất định sẽ nhìn ra quỷ kế này.
Mà bây giờ, cần giải quyết một mối phiền phức, đó chính là Trang Noãn Noãn.
Chỉ cần Trang Noãn Noãn chết, cho dù Kiều Mộ Trạch có hoài nghỉ cũng sẽ không tìm được bằng chứng, chuyện năm đó, ông ta giấu kỹ như vậy, giết chết Trang Nghiêm Minh cũng chỉ có những người thân cận ông ta biết.
Mà những người thân cận của ông ta cũng sẽ không phản bội ông ta.
Nắng chiều phủ đầy ban công, trên tầng ba, Kiều Mộ Trạch rót một ly trà, yên lặng ngồi nghỉ ngơi trên sofa, bên cạnh còn có một quyền sách, nhưng giờ phút này, anh xem không vào.
Trong đầu anh đang cuồn cuộn rất nhiều điều, từng thứ một, anh cẩn thận hồi tưởng lại, bây giờ, anh thực sự sợ hãi động đến vụ án bốn năm trước, sợ anh tra được, ba mình có liên quan đến vụ án đó.
Nếu thực sự như vậy, giữa anh và Trang Noãn Noãn có mối thù không đội trời chung, sợ rằng cả đời này cô sẽ hận anh mắt.
Trước kia, anh không cảm thấy cô có gì đặc biệt, chỉ là những chuyện xảy ra gần đây làm anh phát hiện, mối quan tâm của anh với cô, cả tâm tư cũng đang có sự thay đổi.
Dường nhưu anh đã thích cô gái này.
Có một loại suy nghĩ như không thể nào buông tay được.
Nội tâm Kiều Mộ Trạch lúc này tràn đầy mâu thuẫn, giọng nói đầy ám thị của chú anh vang lên trong đầu, nói anh nhất định phải tìm hiểu chuyện năm đó.
Đột nhiên Kiều Mộ Trạch rất muốn đi tìm người chú này, tìm hiểu nội tình chuyện năm đó, làm như thế hoàn toàn nhanh hơn việc anh từ từ tìm được chân tướng.
Kiều Mộ Trạch cầm điện thoại lên, kéo tới một số liên lạc, là Kiều Huy Dương.
Anh đi về phòng mình, đóng chặt cửa, gọi cho Kiều Huy Dương.
Lúc này, Kiều Huy Dương đang uống trà với trợ lý.
Bọn họ vẫn đang bàn chuyện này, đột nhiên điện thoại Kiều Huy Dương vang lên, ông ta cầm lên nhìn, cười nhạt: “Kiều Mộ Trạch gọi.
”
) “Nhất định là cậu ta muốn biết chuyện năm đó của Kiều tổng.
”
Lý Đạt đoán.
Kiều Huy Dương biết không thể tránh được cuộc điện thoại này, ông ta nhận: “Alo, Mộ Trạch à! Có chuyện gì không?”
“Chú, cháu có chút chuyện muốn hỏi.
” Kiều Mộ Trạch trực tiếp nói.
*À! Chuyện gì thế?” Kiều Huy Dương làm ra vẻ tò mò.
“Lần trước ở nhà cháu, lúc cháu về, chú có nói mấy câu, cháu muốn hỏi, cái chết của Trang Nghiêm Minh, có phải có liên quan đến ba cháu không? Chú có biết chuyện năm đó không?”
Kiều Mộ Trạch duy trì tỉnh táo, kiên nhẫn hỏi.
Kiều Huy Dương liền làm bộ không nhớ: “Chú nói gì? Gần đây trí nhớ kém quá, nhớ không nỗi.
”
“Chú nói 6 năm trước, công ty có nguy cơ tài chính, chuyện Trang Nghiêm Minh giúp ba cháu trốn thuế, rốt cuộc là chuyện thế nào?” Kiều Mộ Trạch hỏi.
Sắc mặt Kiều Huy Dương đại biết, Kiều Mộ Trạch quả nhiên không buông tha chuyện tra xét, giọng nói của ông ta nghiêm túc lên mắt phần: “Mộ Trạch, chuyện đã qua không nên lật lại, cháu chỉ cần biết, những gì cháu có được bây giờ đều nhờ một tay của ba cháu, bất kể ông ấy có phạm tội gì, là con trai của ông ấy, cháu đều phải bảo vệ, tôn trọng ba cháu, đừng cố gắng suy đoán những chuyện đã qua.
”
Tay Kiều Mộ Trạch nắm chặt lấy điện thoại, không khỏi siết lấy, nói như vậy, thực sự có liên quan đến ba anh sao.
“Có thể nói cho cháu chuyện đã xảy ra thế nào không?” Kiều Mộ Trạch hỏi lại.
“Mộ Trạch, chú nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Bây giờ ba cháu đang an hưởng tuổi già, vui vẻ với mẹ cháu, không lẽ cháu còn muốn ông ấy đã già rồi lại phải ở tù sao?” Kiều Huy Dương không khỏi đe dọa, ông ta biết Kiều Mộ Trạch là một người con có hiếu.
Kiều Mộ Trạch nghe được những lời này, mày kiếm chau lại: “Được, cảm ơn chú đã cảnh báo, cháu hiểu.
”
Nói xong, anh cúp điện thoại, nhưng trong nội tâm càng tò mò chuyện năm đó, rốt cuộc Trang Nghiêm Minh đã thay ba anh làm những gì.
Đến mức ông ấy phải chết, ba anh mới yên tâm.
Trong phòng trà, Kiều Huy Dương đặt điện thoại xuống, sắc mặt vẫn căng thẳng: “Kiều Mộ Trạch còn chưa chịu dừng điều tra, đúng là không biết điều.
”
“Kiều tổng, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Chỉ có thể nhanh chóng ra tay với Trang Noãn Noãn, cô ta phải giống như ba mẹ mình vậy, chết không một tiếng động mới không khiến người khác hoài nghi.
” Kiều Huy Dương cắn răng nói.