Trang Noãn Noãn giống như bị hút vào trong ánh mắt thâm tình của người đàn ông này, đột nhiên trong đầu cô loé lên một ý nghĩ, cô lắc đầu: “Hiện tại em chỉ muốn nhanh chóng điều tra ra được sự thật về cái chết của ba mẹ temôi, còn những thứ khác em vẫn chưa suy nghĩ đên.
”
Trái tim Kiều Mộ Trạch bỗng chốc thắt lại, một loại cảm giác sợ hãi bao trùm toàn bộ cơ thể anh, nhìn vào ánh mắt mơ màng của cô, anh biết cô có một loại cố chấp không từ bỏ đối với sự việc qua đời của ba mẹ.
Trang Noãn Noãn ngẳng đầu lên, trong ánh mắt mang theo chút khẩn cầu cùng khát vọng: “Anh sẽ giúp em chứ?
Đợi đến lúc điều tra rõ sự việc này rồi em sẽ ở cùng anh.
”
Trang Noãn Noãn có thể cảm nhận được tắm lòng của anh, nhưng cô cũng không muốn phụ lòng anh, đặc biệt là cuộc sống ở đây trong hai ngày nay, cô phát hiện cảm giác ở cạnh anh rất chân thật cũng rất vui vẻ, cô cũng biết cô thích anh và muốn được ở bên anh.
Câu nói này đối với Kiều Mộ Trạch mà nói giống như ở dưới vực sâu rực lửa, nội tâm anh bị một loại đau khổ mãnh liệt bao vây, bây giờ anh chỉ hi vọng ba mẹ anh sẽ không tham dự quá nhiều vào chuyện này, là một loại mà có thể được tha thứ.
Hoặc là anh hi vọng ba mẹ anh sẽ hoàn toàn không liên quan gì đến cái chết của ba mẹ cô.
Sau khi anh lấy lại tinh thần thì nhìn thấy ánh mắt Trang Noãn Noãn vẫn đang nhìn anh, khát vọng ở trong ánh mắt trở nên có chút mắt mát, anh lập tức vươn tay ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Được, an sẽ điều tra giúp em, sau khi mọi chuyện sáng tỏ chúng ta sẽ ở bên nhau, cả đời này đều ở bên nhau.
”
Nói xong anh ôm chặt lấy cô, lực đạo đó khiến bản thân anh không phát giác ra được Trang Noãn Noãn ở trong lòng anh suýt chút nữa ngạt thở, có điều cô cũng không đẩy anh ra, chỉ cảm nhận tiếng tim đập mạnh ở trong vòng tay anh.
Loại cảm giác này rất ngọt ngào, rất thoả mãn.
Cô cũng rất mơ màng, đến bây giờ cũng không hiểu rõ được tại sao sau khi đến đây, quan hệ giữa anh và cô lại phát triển nhanh chóng.
Như vậy có phải là nên cảm ơn con chuột tối qua hay không?
Hai người dọc theo một con đường đắt khô ráo leo lên một ngọn núi, dọc đường hỏi những người dân làng gần đó, cuối cùng cũng đến được ngôi miều ở giữa núi.
Đây không phải là một ngôi miều lớn hương khói tràn đầy mà là một ngôi miều rất nhỏ, nhưng tượng phật được thờ cúng bên trong đều rất cổ xưa, nghe người trông miều ở đây kể rằng đây là tượng phật được xây dựng cách đây hai trăm năm, cực kỳ linh nghiệm.
Nhìn khuôn mặt thành kính của Trang Noãn Noãn, trong ánh mắt hiện lên vẻ tôn kính, ngay cả người không theo đạo như Kiều Mộ Trạch cũng không khỏi bị ảnh hưởng, đi mua hương cùng cô vào quỳ bái.
Hai người cùng nhau quỳ gối trên tắm nệm, Trang Noãn Noãn từ nhỏ đã theo bà ngoại đi khắp nơi cúng bái, cho nên tất cả các nghi thức của cô đều cực kỳ nghiêm túc, Kiều Mộ Trạch ở bên cạnh cũng học theo cô.
Nhắm hai mắt lại, trong lòng thầm đọc ước nguyện của bản thân.
Lúc này Kiều Mộ Trạch nhắm mắt lại, anh chưa bao giờ mong muốn nguyện vọng có thẻ trở thành sự thật như thế này.
Nguyện vọng của anh chỉ có một, anh hi vọng ba mẹ anh sẽ không có chút liên quan gì đến cái chết của ba mẹ Trang Noãn Noãn, hi vọng hung thủ thật sự là người khác, cũng hi vọng bọn họ được ở bên nhau đến già.
Trang Noãn Noãn bên cạnh cũng nhắm mắt lại, tiếp tục đọc ước nguyện trong lòng mình, nguyện vọng của cô cũng giống Kiều Mộ Trạch.
Chỉ là cô hi vọng có thể nhanh chóng tìm ra hung thủ thật sự giết ba mẹ cô, đưa ông ta ra trước pháp luật, để ba mẹ cô ở dưới suối vàng có biết cũng cảm thấy yên lòng, sau nguyện vọng này cô còn ước thêm một điều nữa là cô hi vọng có thể ở bên cạnh người đàn ông này ngọt ngào yêu đương.
Lúc Kiều Mộ Trạch mở mắt ra, anh quay đầu sang nhìn cô gái bên cạnh, nhìn đôi mi dài run rẫy của cô, nhìn cô vẫn đang âm thầm cầu nguyện, anh thật sự rất muốn biết cô.
đang cầu nguyện cái gì?
Có điều khoé miệng cô hơi nhếch lên, rõ ràng cuối cùng cô cũng cầu nguyện được một chuyện vô cùng ngọt ngào.
Trang Noãn Noãn mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên là nhìn sang anh, liền nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đã mở mắt ra từ lúc nào rồi.
Cô nhướng mày cười: “Em cầu nguyện xong rồi, anh thì sao?”
“Anh cũng cầu xong rồi.
“ Kiều Mộ Trạch chớp nhẹ mắt.
Hai người đứng dậy đi cắm hương, sau khi cắm xong thì quyên góp tiền rồi tạm biệt với người trông miều.
Thành phố A là trung tâm thành phó phồn hoa, toát lên không khí của sự hiện đại, lúc này tại cửa đại sảnh của tập đoàn Lam Thị có một chiếc xe BMW đã ở đây rất lâu.
Xe của Lam Sơ Niệm dừng ở trước cửa, lúc này đã gần đến giờ ăn trưa.
Cô không khỏi nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ rồi! Sao anh cả vẫn còn chưa ra ngoài đi ăn? Cũng không biết hôm nay anh ấy có đưa người con gái anh yêu thầm cùng đi ăn cơm không.
Lam Sơ Niệm biết làm như vậy là rất vô vị cũng rất ngốc, nhưng anh cả cũng không có ý định nói với cô, vậy thì người con gái này là ai, cô chỉ có thể dùng cách quan sát vừa ngốc vừa vụng về này thôi.
Trong phòng tổng giám đốc của toà trụ sở tập đoàn Lam thị.
Lam Thiên Hạo sắp xếp lại văn kiện trên bàn, đứng lên nói với trợ lý: “Tôi phải đến nhà hàng một chuyến, tìm giám đốc Lý bàn chuyện.
”
*Vâng, tôi đã đặt chỗ trong nhà hàng rồi.
” Trợ lý nói xong liền đưa âu phục cho anh.
Lam Thiên Hạo khoác âu phục vào nói với trợ lý: “Là hẹn ở gần đây chứ! Tôi không muồn ở chỗ quá xa.
”
“Vâng, là ở gần đây.
”
“Được, tôi sẽ tự mình lái xe đi.
”
Tiễn xong Lam Thiên Hạo, trợ lý không khỏi mỉm cười, giám đốc Lý trẻ trung xinh đẹp, lại còn là bạn học thời cấp.
ba của Lam Thiên Hạo, nói không trừng còn có trò vui, cho nên cô đã tự ý đặt cho bọn họ một chỗ cực kỳ lãng mạn.
Lam Thiên Hạo lái chiếc xe màu trắng của mình rời đi, lúc lái xe rời khỏi ga-ra, tiếng gầm nỗ đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Lam Sơ Niệm đang đói đến mức buồn ngủ trực tiếp bị tiếng lái xe ra khỏi ga-ra làm cho giật mình tỉnh giác.
Cuối cùng cũng đợi được xe của anh cả ra ngoài, cô vội vàng khởi động xe của mình.
Người đang lái xe kia không phải là anh cả sao? Trong.
lòng Lam Sơ Niệm cực kỳ vui mừng, xem ra là anh cả tự mình lái xe, nhất định là hẹn gặp mỹ nữ rồi.
Nói không chừng còn mời người trong lòng anh ăn cơm, nội tâm Lam Sơ Niệm tràn đầy mong chờ.
Do buổi trưa tắc đường cho nên xe của Lam Thiên Hạo cũng không lái nhanh được, chút buồn bực hoà vào dòng xe cộ chen chúc.
Điều này cũng khiến cho kỹ thuật theo dõi không chuyên nghiệp của Lam Sơ Niệm có thể đi theo, lái xe theo dõi anh một cách hoàn hảo.
Ánh mắt Lam Thiên Hạo chuyên chú nhìn về phía trước, chỉ là khi chen hàng mới quay lại đẳng sau nhìn, nhưng anh lại không hề phát hiện ra chiếc xe BMW trong đám đông.
Cửa hàng ở ngay trung tâm thành phố, xe của Lam Thiên Hạo rất nhanh đến trước cửa hàng, ánh lái xe xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Lam Sơ Niệm nhìn cửa hàng trong công ty này, cô lập tức kinh ngạc, lẽ nào đối tượng anh cả yêu thầm làm việc ở đây sao?
Lam Sơ Niệm muốn lái xe tiến vào mới phát hiện ra đây là bãi đỗ xe tư nhân lập tức chán nản, cô đi một vòng cũng không có chỗ để xe, nhưng khi quay lại trước lối vào của cửa hàng.
Đột nhiên nhìn thấy trước cửa có một đôi trai xinh gái đẹp, người đàn ông là Lam Thiên Hạo, mà người phụ nữ thì mặc bộ đồ của cửa hàng, trẻ trung xinh đẹp.
Ánh mắt Lam Sơ Niệm trợn mắt nhìn, bắt được rồi, kia nhất định là đối tượng mà anh cả yêu thầm!
Nhìn bóng dáng bọn họ đi về hướng quảng trường, trong lòng cô vội vàng đầu óc không nghĩ ngợi liền dừng xe ngay đường bên cạnh, vội vàng cầm túi đuồi theo.
Hôm nay cô trang bị đầy đủ chỉ để lộ ra đôi mắt, cô lập lức biến thành một tên theo dõi, chốc chốc lầy cái nọ lấy cái kia che mặt.
Lúc Lam Thiên Hạo quay đầu nhìn đẳng sau, cô sợ tới mức suýt chút nữa chạy đến ôm lấy người bên cạnh diễn kịch, cô vội vàng theo sau giả bộ cúi xuống nghe điện thoại.
Cứ như vậy cả đường vừa trốn vừa đi theo, nhìn thấy bọn họ đi vào một nhà hàng cao cấp, Lam Sơ Niệm lại lần nữa chắc chắn là do bọn họ có hẹn mà đến.
Hình như cô từng xem ở trên tạp chí nói rằng, nhà hàng này là một trong những nhà hàng thích hợp nhất để hẹn hò.
Không ngờ anh cả lại lãng mạn như vậy! Lam Sơ Niệm cắn cắn môi, ánh mắt dán chặt vào mỹ nữ đi cạnh anh cả, nói về dáng người nhất định là rất hoàn mỹ.
Vừa rồi nhìn qua dáng vẻ của chị ấy, cũng thuộc kiểu khuôn mặt xinh đẹp, khí chất tao nhã.
Lam Sơ Niệm thở dài bước vào trong nhà hàng, nhìn thấy Lam Thiên Hạo cùng nhân viên nhắc đến chuyện đặt chỗ, nhân viên chào đón dẫn họ bước vào trong.
Lam Sơ Niệm chỉ có thể tạm thời ngồi ở đại sảnh, cô ngồi ở một góc gọi – đồ, dù sao cô cũng là nhân vật quần chúng nên cũng không muốn thu hút sự chú ý của mọi người.