Lam Thiên Hạo lập tức thở ra một hơi, trong đầu cô nhóc này rốt cuộc cả ngày nghĩ cái gì vậy?
“Về nhà đi.”
“Ờm.” Lam Sơ Niệm gật gủ.
Lúc ngồi vào trong xe Lam Thiên Hạo, chạy ra khỏi gara, cô đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó: “Chờ chút, anh cả, em lái xe tới đây.”
“Em đỗ xe ở đó?” Lam Thiên Hạo hỏi một câu.
Lam Sơ Niệm lúc này đã ra khỏi gara rồi, cô đưa mắt về chỗ mà mình đỗ xe, cô không khỏi trợn to cả mắt lên, không phải chứ! Xe của cô chẳng phải đỗ ở đó à? Tại sao không thấy xe?
“Xe của em đỗ ở đây mà, tại sao lại không thấy?” Lam Sơ Niệm vội vã hạ cửa kính xe xuống.
“Em chắc chắn em đỗ xe ở chỗ này?”
“Chắc chắn, xe đâu rồi? Xe còn tự chạy đi được sao?” Đôi mắt to của Lam Sơ Niệm nhìn trái nhìn phải.
Lam Thiên Hạo không khỏi bực mình bảo: “Đừng tìm nữa, tám phần mười bị kéo đi rồi.”
“Hả? Kéo đi rồi?” Lam Sơ Niệm trừng mắt.
“Trước tiên anh đưa em về đã, quay lại sẽ tìm xe cho em sau.” Lam Thiên Hạo có một cảm giác chịu thua.
Lam Sơ Niệm cũng ôm gương mặt nhỏ u sâu, sao cô biệt được đỗ xe ở ven đường còn bị kéo đi chứ.
“Ảnh cả, vừa nãy chị gái kia có phải người trong lòng anh không.” Lam Sơ Niệm đổi đề tài.
“Không phải, cô ấy chỉ là một nữ giám đốc của cửa hàng thôi.” Lam Thiên Hạo bình tình đáp.
“Thật sao? Không phải người mà anh yêu thằm à?” Lam Sơ Niệm lại một lần nữa xác thực.
Gương mặt đẹp trai của Lam Thiên Hạo tối sầm xuống, bực tức nhìn về phía cô: “Em muốn có chị dâu cả như vậy àm”
Lam Sơ Niệm chớp mắt, không hiểu tại sao anh cả lại tức giận như vậy.
Cô có hơi tủi thân nói: “Em chỉ quan tâm anh thôi mà.
Nhìn thấy câu anh viết cho người người yêu thầm, thật sự rất là xót cho anh mà.”
Trái tim Lam Thiên Hạo đập mạnh một hồi, trong lòng cô thương anh?
“Nếu như anh không muốn em lo chuyện bao đồng, thì sau này em sẽ không đi theo anh nữa là được rồi.” Lam Sơ Niệm bảo đảm.
Sự tức giận trong mắt Lam Thiên Hạo, nhất thời bị sự khổ tâm thay thế.
Anh đưa tay ra, vuốt ve một chút sau gáy của cô: “Được, không trách em.”
Trong lòng Lam Sơ Niệm không khỏi ấm áp: “Ừm.”
Trước một cây đèn xanh đèn đỏ, Lam Thiên Hạo lấy điện thoại ra, mở mấy tắm bản vẽ của nhẫn kim cương vừa chụp, đưa cho cô, hỏi: “Thích kiểu nhẫn kim cương này không?”
Lam Sơ Niệm lập tức đưa tay cầm lấy xem thử, vô cùng đẹp đẽ.
Hơn nữa, mấy kiểu thiết kế đặc biệt này chắc chắn rất đắt, hợp cùng với vòng cổ thiết kế riêng, cô cũng rất là thích: “Thích ạ.
Đúng là đẹp: đấy.” Lam Sơ Niệm nhìn chăm chăm bản vẽ, trong ánh mắt toát ra sự thích thú.
Lam Sơ Niệm xem xong, ngắng đầu nhìn về anh cả ngồi bên cạnh: “Anh cả, đây là do anh đặc biệt thiết kế sao?
Anh muốn tặng cho ai?”
Lam Thiên Hạo cầm lại điện thoại di động: “Không nghĩ tặng cho ai cả.”
Lam Sơ Niệm nhìn anh hơi kinh ngạc, nhưng có chút hiểu ra.
Hẳn là anh cả muốn đưa cái này tặng cho người mà anh yêu thầm?
Có điều bây giờ cô cũng không thể nhiều chuyện với việc của anh.
Lam Sơ Niệm chỉ thấy hơi cạn lời là cái xe cô thích nhất bị kéo đi rồi.
Trong biệt thự tư nhân của Huy Dương, là một trong những cổ đông của tập đoàn họ Kiều, ông ta có một vài tay sai trong công ty, là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Ngay lúc nãy, ông ta nhận được một tin nhắn, cháu trai của ông ta không ở trong công ty, hình như là đi nghỉ ngơi.
Mà ông ta sai người đi tra hỏi thử máy bay tư nhân của Kiều Mộ Trạch.
Nó đỗ ở một sân bay của thành phố tuyến 3 không phát triển cho lắm, đồng thời đã hơn hai ngày rồi.
Nhân viên đi cùng chỉ có một mình Trang Noãn Noãn.
Sắc mặt Kiều Huy Dương hiện lên vài nét lạnh lùng, mặc dù sơ sót của ông ta đã cho Kiều Mộ Trạch chút tin tức khiến anh hoài nghi ba của anh, nhưng ông ta vẫn không thể thả lỏng, nếu như anh thật sự yêu Trang Noãn Noãn tha thiết thì một ngày nào đó anh tìm ba anh đối chất, như vậy chuyện bị vạch trần là không thể nghỉ ngờ rồi.
Bây giờ, cái gai trong lòng ông ta là Trang Noãn Noãn.
Cô gái trẻ này giờ đang trở thành một sức mạnh to lớn, bản thân cô mặc dù không có bản lĩnh gì, nhưng mà cô có thể thâu tóm trái tim của Kiều Mộ Trạch khiến Kiều Mộ Trạch điều tra chân tướng chuyện này giúp cô.
Nếu như Trang Noãn Noãn thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, như vậy Kiều Mộ Trạch chắc chắn cũng buông tay.
Nếu như bày ba thêm vài cô gái ở bên cạnh anh, anh sẽ quên cô gái Trang Noãn Noãn này rồi.
Bây giờ Kiều Mộ Trạch cứ ở rịt bên cô, ông ta muốn ra tay cũng chỉ có thể chờ thêm những cơ hội khác.
Chớp mắt Trang Noãn Noãn và Kiều Mộ Trạch đã ngẩn ngơ ở thôn quê này bốn ngày rồi.
Trong bốn ngày này, buổi tối hai người họ ngủ chung một cái giường, cũng chỉ có hai người họ biết.
Có điều con chuột kia cũng luôn kêu trong gian phòng của Trang Noãn Noãn, hình như là có ổ ở trong phòng cô.
Vì vậy Trang Noãn Noãn không dám sang đó ngủ.
Còn may là Kiều Mộ Trạch là một chính nhân quân tử, ngoại trừ nhiều lần Trang Noãn Noãn bị anh hôn thở không nỗi thì anh không làm gì nhiều hơn.
Buỏi tối bảo vệ cô để cô ngủ yên.
Bốn ngày sau, Kiều Mộ Trạch nhất định phải quay về để mở cuộc họp, Trang Noãn Noãn liền tạm biệt bà ngoài và bà dì, cùng về thành phố A.
Lúc ngồi xe vào sân bay ở nội thành, Trang Noãn Noãn dựa vào người đàn ông bên cạnh, bị anh ôm lấy rồi cả đường nhìn ngắm phong cảnh hai bên cửa sổ.
Thế nhưng lúc này tâm tư của cô không đặt vào phong cảnh.
Mà cô đang nghĩ lại cuộc sống như mơ máy hôm nay, cô cảm thấy rất chân thực, buồi tối người đàn ông ôm cô ngủ là Kiều Mộ Trạch sao? Người đàn ông tỏ tình với cô là Kiều Mộ Trạch sao?
Cô ngẳắng đầu lên, xương quai hàm đẹp đẽ của anh ở ngay tầm mắt cô.
Cô muốn xác định lại, không khỏi ngắng đầu lên khỏi ngực anh, sau đó, môi đỏ hôn lên gò má anh một cái.
Đôi mắt Kiều Mộ Trạch trông xa, đáy mắt mang ý cười, cánh tay đặt sau gáy cô, anh hôn sâu trên gương mặt nhỏ nhắn của cô.
“Không cần hôn lén, cho em hôn quang minh chính đại.”
Kiều Mộ Trạch hôn sau, nói ở bên cạnh cô.
Gương mặt Trang Noãn Noãn lập tức đỏ ửng lên, cô ngắẳng đôi mắt hơi mê man lên: “Không phải em đang mơ: chứ?”
“Mơ cái gì?” Kiều Mộ Trạch híp mắt, cười chống lên trán của cô hỏi.
“Chúng ta thật sự ở bên nhau sao? Em trở thành bạn gái của anh thật sao?”Trang Noãn Noãn lẫm bẩm hỏi.
Kiều Mộ Trạch nghe ra giọng điều có hơi không chắc của cô, anh cười nhẹ hôn lên khóe miệng cô: “Đồ ngốc, có phải đi lấy giấy kết hôn luôn để cho em có thể yên tâm xác nhận không?”
Trang Noãn Noãn lập tức sợ hết hồn, ngắng mặt, cười lắc đầu: “Không cần.”
Kiều Mộ Trạch có hơi ảo não hôn cô một cái trừng phạt, Trang Noãn Noãn lập tức muốn trách nhưng vẫn bị người đàn ông này hôn một hồi.
Tài xế ở đằng trước tắm che, bình tĩnh lái xe.
Tới sân bay, máy bay cất cánh đúng giờ, bay thẳng tới sân bay đô thị phồn hoa nhất trong nước.
Trang Noãn Noãn ngủ trên máy bay một lúc, khi tỉnh lại thì đã hạ cánh rồi.
Cánh tay của cô bị người đàn ông cầm lấy, Trang Noãn Noãn mím môi người dựa vào bả vai anh.
Máy bay hạ cánh oan toàn, trợ lý và bảo vệ của Kiều Mộ Trạch đã chờ anh sẵn rồi.
Trang Noãn Noãn nhìn cảnh đón chào anh, mới nghĩ tới thân phận của anh cao quý thế nào, sự tự ti phức tạp ở tận sâu nội tâm vẫn âm thầm dâng lên.
Kiều Mộ Trạch bảo.
cô lên xe trước, vừa ngồi vào, trong nháy mắt cửa xe đóng lên, tay anh cũng lại siết chặt lấy.
Giống như sự đánh mắt cô vậy, Trang Noãn Noãn ngước mắt nhìn anh, trong mắt có một sự cảm động không tên vụt lên.
“Anh đưa em về nhà nghỉ đã, anh tới công ty trước một chuyền.” Kiều Mộ Trạch nhẹ giọng nói.
Trang Noãn Noãn gật gù, cô cũng không muốn làm lỡ công việc của anh.
Trang Noãn Noãn trở về biệt thự, sau khi cô chỉnh lí lại vali xong, cô lại không biết làm gì.
Đúng lúc này cô thấy hình như có tiếng bước chân vang lên ở đại sảnh.
Cô ngạc nhiên một lát, lúc này có thể là ai chứ? Chẳng lẽ anh lại về nhanh như vậy, hay để quên tài liệu.
Trang Noãn Noãn bước xuống từ cầu thang, vừa lúc đó vị phu nhân hào hoa phú quý ở trong đại sảnh ngắng đầu lên, bà thấy Trang Noãn Noãn, trong ánh mắt không hề bát ngờ.
Người này chính là mẹ của Kiều Mộ Trạch, Hứa Ức Hương, bà bình tĩnh nhìn Trang Noãn Noãn đang đi xuống: “Cô Trang, đi xuống đi, chúng ta nói chuyện.”
Lúc này Trang Noãn Noãn đã lo lắng rồi, cô không cần đoán cũng biết vị phu nhân này là ai: “Dì, chào dì ạ, Mộ Trạch không ở nhà.” Trang Noãn Noãn lễ phép chào một câu.