Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Cả đêm hôm nay, Kiều Mộ Trạch gối lên cánh tay nằm ở trên giường nhưng bao lâu vẫn không ngủ được.
Cô sẽ không từ bỏ, anh cũng không muốn làm cho cô thất vọng.

Nhưng một bên đầu điều tra là ba mình, Kiều Mộ Trạch cảm thấy bản thân đang chìm trong cảnh hai bên đều khó.
Sáng hôm sau, Kiều Mộ Trạch đứng trong công ty, giám đốc phòng tài vụ đã đem sổ ghi chép của sáu năm trước đóng gói hết lại vào trong hộp, mà đây chỉ vỏn vẹn là sổ thu chỉ trong nước, còn sổ thu chi ở nước ngoài, thì gửi thẳng vào trong máy tính của anh bằng bản điện tử.
“Kiều tổng, đây là hết thảy khai báo tài vụ mà chúng ta giữ ở trong kho hàng, còn việc có để sót hay không thì đã nhiều năm như vậy rồi, chúng tôi thật sự không có cách nào điều tra hết.”
“Tôi hỏi anh, anh có biết sáu năm trước ở phương diện thuế vụ của công ty, có từng xảy ra vấn đề gì không?” Kiều Mộ Trạch nhìn anh ta.
Ánh mắt giám đốc tài vụ sáng lên một cái, năm đó anh ta chỉ giữ vị trí một kế toán trưởng.

Anh ta suy nghĩ kĩ một chút: “Sáu năm trước tôi chỉ nhớ là, lúc đó có rất nhiều công ty lớn đều gặp phải khủng hoảng tài chính, ngay cả công ty chúng ta năm đó cũng cắt giảm biên chế nghiêm trọng.

Hết cả lợi nhuận kinh doanh của tất cả các khách sạn đều trượt dốc, đó là một năm vô cùng khó khăn.

Còn về phương diện thuế vụ này thì công ty chúng ta vẫn nộp thuế doanh nghiệp, chắc chắn sẽ không có vấn đề.”
Mày kiếm của Kiều Mộ Trạch nhéch lên mấy phần: “Anh chắc chắn là sáu năm trước thuế vụ của công ty chúng ta không gặp sự có gì?”
Giám đốc tài vụ suy nghĩ lại cần thận, nhưng lắc đầu một cái: “Năm đó chức vụ của tôi không cao, không biết nhiều.
Nhưng tôi biết, năm ấy tuy là công ty khó khăn, thế nhưng không có hiện tượng trồn thuế.”
Ánh mắt Kiều Mộ Trạch vì câu nói này mà sáng lên mấy phần.

Anh gật đầu bảo: “Được, bây giờ tôi cần anh thu sắp thêm vài ghi chép về vấn đề thuế sáu năm trước gửi cho tôi.”
“Kiều tổng, có phải công ty gặp phải điều tra của cục thuế không? Tôi không hề nhận được thông báo nào hết.” Giám đốc tài vụ có hơi lo lắng hỏi.
Kiều Mộ Trạch an ủi một câu: “Yên tâm, công ty chúng ta bây giờ không có bất kì vấn đề gì.”
“Được, vậy tôi xuống xem lại một lượt ghi chép, lát nữa sẽ gửi vào mail của anh.”
Sau khi giám đốc tài vụ đi xuống, Kiều Mộ Trạch thở ra một hơi, gọi đường dây nội bộ: “Dương Lệ, cô có thể sắp – xếp người tới rồi, đưa sổ ghi chép theo, nhiều nhát là một tuần sau, tôi muốn biết kết quả.”
“Vâng.”
Phòng tài vụ, bóng người giám đốc Hứa Mộc Hoa đi tới phương hướng bàn làm việc của anh ta, bên cạnh có một chủ nhiệm, lập tức đứng dậy, tò mò hỏi: “Giám đốc, vừa nãy anh bảo người ta mang mấy hộp tư liệu ở trong kho hàng ra, là làm gì vậy?”
Ánh mắt Hứa Mộc Hoa nghiêm khắc nhìn về phía anh ta: “Đừng có mà nhiều chuyện, ít hỏi thôi.”
“Vâng, biết rồi.” Vị chủ nhiệm này lập tức nở nụ cười ngượng ngùng rời đi.
Bóng người của anh ta lập tức chếch về phía gian phòng có ít người hút thuốc, anh ta cầm điện thoại di động lên gọi một cú.
“Này, sao rồi?”
“Thư kí Lý, vừa nãy tôi đã dò la về phía giám đốc một lát.
Nhưng anh ta rất nghiêm túc, không cho tôi hỏi, có điều, vừa nãy tôi vào xem thử, máy hộp bị đưa đi đều là sổ ghi chép về sáu năm trước.”
“Được lắm, cậu làm rất tốt.” Giọng của Lý Đạt tỏ vẻ khen ngợi.
“Có thể làm việc giúp cho Kiều phó tổng, là vinh hạnh của tôi.” Tên chủ nhiệm này lộ ra tiếng cười nịnh bợ lấy lòng.
“Được, nếu có lợi ích sẽ không thiếu phần cậu.

Cậu an tâm theo sát Hứa Mộc Hoa giúp tôi, xem anh ta còn làm thêm việc gì nữa.”
“Vâng, tôi nhất định sẽ không phụ kì vọng.”
Tắt máy, lúc này Lý Đạt đứng ngay cạnh người Kiều Huy Dương để nghe điện thoại.

Ánh mắt của ông ta lo lắng nhìn người đàn ông tráng niên ngồi trên ghé sofa hút xì gà: “Kiều phó tổng, quả nhiên Kiều Mộ Trạch bắt đầu điều tra rồi.

Xem ra không bao lâu nữa là cậu ta có thể tra rõ chuyện của sáu năm trước.

Năm đó tuy là khó khăn thế nhưng anh của ông vẫn không có ghi chép trồn thuế.”
Trong mắt Kiều Huy Dương cũng không còn sự bình tĩnh như trước nữa, ông ta cắn răng: “Đúng là chuyện khó lường, cuối cùng đứa bám vào tôi không tha lại là thằng cháu của tôi.

Năm đó tôi nên độc ác hơn, để thằng nhóc này biến mắt sớm một chút.”
“Chuyện đó, vẫn luôn bị anh của ông che dấu, không để cho chị dâu ông bi “Anh trai tôi lòng dạ mềm yếu, năm đó ba tôi giao toàn quyền quản lý công ty cho anh ấy, tôi vốn đã không phục.
Chỉ vì tôi nhỏ hơn bảy tám tuổi, thì nghĩ là tôi vô dụng, mà người anh trai lòng dạ tử tế kia thì luôn cảm thấy thiếu nợ tôi, mới lưu tình cho tôi ở rất nhiều chuyện.

Nhưng tôi không hề cảm kích anh ta chút nào, bởi vì tập đoàn họ Kiều vốn dĩ có một nửa thuộc về tôi.”
Kiều Huy Dương càng nói càng tỏ vẻ kích động, cuối cùng đập lên bàn một cái: “Sớm hay muộn tôi cũng phải lấy lại những gì là của mình.”
“Kiều tổng, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Kiều Mộ Trạch thông minh như vậy, nếu như cậu ta biết không phải là ba mình mà là ông, tôi nghĩ cậu ta nhất định không do dự mà vạch trần ông.”
“Tôi cũng chẳng có tình cảm gì với thằng cháu này.

Hơn nữa, năm đó nó còn nghi ngờ vụ bắt cóc là do tôi làm.

Tôi nào có mong nó sẽ lưu tình với tôi, một người phụ nữ còn quan trọng hơn chú nó nhiều.”
“Bây giờ, cần giải quyết gấp nhất chính là Trang Noãn Noãn.

Nhưng bây giờ, Trang Noãn Noãn ở lại nhà cậu ta, chúng ta muốn ra tay cũng không dễ dàng vậy rồi.”
“Vậy thì buộc nó phải dọn ra, nghĩ cách để nó căm hận thằng cháu này của tôi.” Trong mắt Kiều Huy Dương sáng lên nét cười lạnh: “Con bé này, tuổi còn nhỏ, ngây thơ đơn thuần.

Chỉ cần cho nó ít tin tức, nó sẽ tin ngay.”
“Kiều phó tổng, ông có gì dặn dò?”
“Sai một tên đàn ông trung niên tới nói với Trang Noãn Noãn, năm đó người giết ba mẹ nó là ba của Kiều Mộ Trạch.

Lúc này nếu như nó đối chất với cháu của tôi, tôi thấy thằng cháu này dù cho năm mồm bảy miệng, cũng không thể giải thích rõ được.”
Lý Đạt hiểu ngay, không khỏi khen một câu: “Kiều phó tổng, kế hoạch này tốt quá.

Vậy thì Trang Noãn Noãn sẽ hận Kiều Mộ Trạch.

Đến lúc đó cô ta thân cô thé cô, chúng ta chẳng phải dễ dàng ra tay rồi?”
Trong mắt Kiều Huy Dương, giống như chỉ mong mau giải quyết phiền phức này, lúc này nở nụ cười đắc ý.
“Đi làm ngay, thằng cháu này của tôi còn đang lo xem xét một đống giấy tờ sáu năm trước.

Chúng ta nhát định phải xử Trang Noãn Noãn.”
“Vâng, chuyện này tôi lại thấy là cứ để tôi đứng ra, có điều tôi chỉ cần một cú điện thoại là giải quyết được rồi.” Lý Đạt nói.
Kiều Huy Dương càng ngày càng ưng năng suất làm việc của cấp dưới này, ông ta gật đầu: “Được, giao cho cậu, cậu làm tôi mới yên tâm.”
“Vâng, Kiều phó tổng.”
“Cuối tháng này, tôi sẽ bảo bên tài vụ gửi cho cậu một khoản.”
Nụ cười trong mắt Lý Đạt càng rõ hơn, bây giờ ông ta đang cần gấp một khoản tiền để con trai ở nước ngoài thuê được gian nhà tốt hơn lúc du học.
Trang Noãn Noãn sau khi làm người nổi tiếng, cô cũng rất ít khi ra ngoài dạo phó.

Có thời gian cô luôn yên tĩnh viết bài hát, không biết có phải mấy hôm nay sống rất vui không, cô bây giờ chỉ cần thoáng cái đã viết được hai bài, còn chưa phổ khúc.

Trong ca từ lộ ra sự thâm tình trong ngọt ngào, đẹp đẽ giống như mối tình đầu vậy, rất hợp với những ca khúc nhạc nhẹ đương thời.
Sau khi Trang Noãn Noãn viết xong, đầu tiên là lưu lại trong máy tính, chờ hôm sau phỏ nhạc.
Lúc cô viết bài hát thấy chán thì thích cầm bút lên vẽ một chút, tuy là không phải chuyên ngành thế nhưng một thời gian, luyện tay nghề một chút cũng vui rồi.
Cô vẽ rồi vẽ, chiếc điện thoại bên cạnh vang lên, cô cầm lên xem, là người lạ gọi.
Cô không khỏi nhíu mày, Chu Đào bảo vệ rất nghiêm những thông tin cá nhân của bọn họ.

Vì vậy bình thường không có thợ săn ảnh hoặc truyền thông quấy rầy bọn họ.
Trang Noãn Noãn nhìn thử, nếu như là quảng cáo thì gọi một lát sẽ tắt, nhưng số này thì lại cứ chờ mãi.
Lúc Trang Noãn Noãn định nghe thì chuông tắt, cô liền vẽ tranh tiếp.
Nhưng cô vừa cầm bút lên vẽ một mảnh lá cây, thì bên cạnh lại có tiếng di động vang lên.
Cô không khỏi giật mình, lại nhìn thử, số điện thoại vừa nãy.
Lần này Trang Noãn NOãn không chần chừ, vì cô muốn biết là ai gọi: “Alo, xin chào.” Trang Noãn Noãn lễ phép nghe máy.
“Là Trang Noãn Noãn tiểu thư sao?” Đây là một giọng nói khàn khàn có vẻ già nua.
“Tôi là Trang Noãn Noãn, chú là ai?” Trang Noãn Noãn kinh ngạc hỏi.
“À, chú là bạn của ba cháu.” Người đàn ông kia nói.
Trang Noãn Noãn liền vui mừng: “Chú là bạn của ba cháu sao? Cháu nên gọi chú là gì.”
Bởi vì bao năm qua cô liên tục tìm kiếm bạn của ba, muốn hỏi chuyện năm đó.

Chỉ là không tìm được một ai biết chuyện năm xưa.
“Cháu cứ gọi chú là chú Lưu đi, chú và ba cháu đều là bạn lâu năm, những năm qua chú đều sống ở nước ngoài, vừa mới về thì hỏi thăm được số của cháu, biết cháu đã là ca Sĩ có tiếng.

Nếu như ba cháu trên trời có biết, nhất định sẽ rất vui.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui