“Bà nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Thiên Hạo đã dọn ra ngoài ở rồi, sao bà còn không yên tâm?” Giọng của ba Lam từ trên giường truyền đến, chắc là đã ngủ rồi.
Mẹ Lam đang ngồi trên bàn có vẻ như đang uống thuốc.
Ngoài cửa, Lam Sơ Niệm nghe trộm trong căng thẳng, nín thở, lẽ nào chuyện anh trai dọn ra ngoài ở có giấu diềm gì sao? Tại sao cô không biết?
Mẹ Lam thở dài: “Chúng ta đã không quan tâm đến Thiên Hạo từ khi nó còn nhỏ.
Tôi không ngờ nó lại có ý nghĩ như vậy với Sơ Niệm.
Mối quan hệ giữa anh trai và em gái đã trở thành mối quan hệ giữa nam và nữ.
Điều này thật nực cười.”
Lam Sơ Niệm tròn xoe mắt, tưởng mình đã nghe lầm thì nghe thấy tiếng bước chân của mẹ Lam đến gần cửa, có lẽ bà thấy cửa không đóng chặt, bà vừa đóng cửa vừa nói giọng rõ ràng hơn: “Cho dù Sơ Niệm không phải do chúng ta sinh ra nhưng nó chính là con gái của chúng ta! Thiên Hạo làm sao có thể thích Sơ Niệm chứ? Nhìn xung quanh có biết bao nhiêu cô gái trẻ trung xinh đẹp, cũng không chọn lấy một người.”
Giọng nói chuyện của ba mẹ cứ vang lên trong tâm trí cô, những gì bà đang nói khiến cô cứ ngỡ như một giấc mơ cho đến bây giờ, cô có nhằm không? Đặc biệt một câu trong đó khiến cô nói cô không phải do ba mẹ sinh ra? Cô không có quan hệ với họ sao? Không biết từ ngày nào, cô đã nghe ai đó xung quanh kể về gia đình mình, người đó nói cô không giống ba cũng không giống mẹ, còn suy nghĩ không biết có phải họ sinh ra không.
Ngay từ lần đầu nghe thấy câu nói này, chuyện này đã gieo vào lòng cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó suy đoán của mình sẽ trở thành sự thật.
Cô thực sự không phải do ba mẹ sinh ra.
Là được nhặt?
Hay một đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi?
Tâm trí Lam Sơ Niệm đầy những câu hỏi, nhưng cô luôn là một người lạc quan từ khi còn là một đứa trẻ, ngay cả khi đối mặt với tin tức này cô cũngkhông cảm thầy buồn.
Cô chỉ thấy quá sốc có chút không chịu được, cô biết thân sinh hay không thân sinh không quan trọng, quan trọng là, cô lớn như vậy, luôn cảm nhận được quan tâm cưng chiều sâu sắc của ba mẹ.
Lam Sơ Niệm ngồi ở trên giường, cho dù thế nào, cô vẫn là có chút mất mác vì cô không phải ba mẹ sinh ra.
Chờ đã, Lam Sơ Niệm đột ngột ngắng đầu lên, liền nghĩ đến chuyện vừa rồi bị ba mẹ tiết lộ.
Khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng, vừa thẹn vừa nóng khiến cô ôm má, anh cả…
anh cả thích cô sao?
Đây không phải là sự thật! Sao có thể như thế được? Tất cả những gì hiện lên trong tâm trí Lam Sơ Niệm là sự nghiêm khắc của Lam Thiên Hạo đối với cô, quản cuộc sống của cô theo nhiều cách khác nhau, có đôi khi nghiêm khắc bới lông tìm vét.
Sao anh lại thích cô được? Lam Sơ Niệm ôm mặt, vừa cảm thấy xấu hổ, vừa hoảng sợ, lại quẫn bách.
Đây là lý do tại sao anh cả chuyển ra ngoài sao? Là bị ba mẹ ép chuyển ra ngoài? Hơn nữa, ba mẹ biết chuyện này, nhưng họ không cho cô biết.
Lam Sơ Niệm chỉ cảm thấy xấu hỏ, từ bàn chân xông thẳng lên, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng.
Nhưng ngay sau đó, trong lòng Lam Sơ Niệm nghĩ đến một điều.
Cô không phải do ba mẹ sinh ra, cô không có máu mủ với ba mẹ, như vậy, cô là ai? Ba mẹ ruột của cô là ai? Sao lại vứt bỏ cô?
Lam Sơ Niệm nằm ở trên giường không hề có chút buồn ngủ, vừa nghĩ tới đây, hai mắt đỏ lên, có chút thương tâm.
Cho dù bây giờ ba mẹ cô rất tốt với cô, nhưng ba mẹ ruột của cô lại không muốn cô, có phải là lúc cô sinh ra trở thành người thừa? Cảm xúc buồn bã trong lòng Lam Sơ Niệm bị cuốn lấy, cô cuộn mình thành một quả bóng, nhìn qua có chút đáng thương.
Trong biệt thự của Kiều Mộ Trạch, Trang Noãn Noãn ngồi ôm gối trên sofa, nhìn đồng hồ đã trôi qua mười hai giờ, cửa phòng làm việc vẫn chưa mở, cô không biết Kiều Mộ Trạch còn bận bao lâu nữa.
Tuy nhiên, cô cũng không muốn ngủ, cho dù cơn buồn ngủ đã ập đến, cô vẫn muốn đợi anh.
Trong thư phòng, Kiều Mộ Trạch đang họp qua video.
Một khách sạn ở nước ngoài bất ngờ gặp sự có khẩn cấp, một khách hàng vô tình gây ra hỏa hoạn.
Bây giờ, quản lý cấp cao đang sử dụng một cuộc họp video với anh ta để tìm ra giải pháp.
Rất may không có thương vong về người.
Khách sạn ngay lập tức phát âm thanh cảnh báo cháy, chức năng phun nước của khách sạn đã tự động dập.
tất đám cháy.
Lúc này, việc cấp thiết nhát là phong tỏa một số tầng của khách sạn và tiến hành kiểm tra nguy cơ hỏa hoạn.
Sau khi Kiều Mộ Trạch xử lý công chuyện xong, thời gian đã trôi qua khoảng ba giờ sáng.
Sau khi đóng máy tính, anh xoa lông mày, nhìn thời gian rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Anh cho là Trang Noãn Noãn đã ngủ trong phòng rồi, khi bước vào phòng khách đèn vẫn sáng, anh nhìn thấy cô gái đang ôm gối ngủ trên ghế sofa.
Đôi mắt anh khẽ nhìn chằm chằm, cô đợi anh ở phòng khách sao?
Trong lòng Kiều Mộ Trạch có một chút tự trách, chính là vì anh không bảo cô về phòng sớm, mới khiến cô ngốc nghéch ngồi đợi anh.
Đợi đến nỗi ngủ quên luôn.
Không hiểu sao, Kiều Mộ Trạch lại cảm thấy cô có chút ngốc nghếch đáng yêu, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh.
Kiều Mộ Trạch bước đến sofa, cúi xuống nhìn cô đang ngủ say, anh khẽ thở dài, đặt tay dưới cánh tay và đầu gối của cô rồi vươn tay ra ôm cô.
Trang Noãn Noãn đang ở trong giắc mơ, đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ đi, cô giật mình tỉnh dậy, mỏ mắt ra.
Cô nhìn thấy khuôn mặt anh tuần của Kiều Mộ Trạch đang ở rất gần, mà cô được anh ôm vào ngực.
“Để em xuống, em tự đi.” Trang Noãn Noãn buồn ngủ nói, không muốn anh mệt khi ôm cô.
“Anh còn sức để ôm em”.
Kiều Một Trạch câu môi cười, không muốn cô nghỉ ngờ sức mạnh của anh, Trang Noãn Noãn đỏ mặt, choàng tay qua cổ anh, không muốn anh ôm quá mệt.
Kiều Mộ Trạch ôm cô, từng bước đi lên cầu thang, trực tiếp lên tầng ba.
Trang Noãn Noãn nhìn phòng của mình, tưởng là người đàn ông này sẽ thả cô xuống, nhưng không ngờ, anh lại ôm cô rồi bước tới phòng ngủ của mình.
Trang Noãn Noãn không khỏi hoảng sợ, cho là anh nhớ: sai rồi, vội vàng nhắc nhở: “Đi qua phòng của em rồi.”
Đôi môi mỏng của Kiều Mộ Trạch cố kìm lại một nụ cười, anh ta ôm cô bước vào phòng, vì cô đã tắm xong, giày cũng không mang, người đàn ông trực tiếp ném cô lên giường anh.
Trang Noãn Noãn ở trên giường anh giật bắn người dậy, nghe thấy một câu trầm tháp và độc đoán: “Đêm nay, ngủ ở đây.”
Trang Noãn Noãn sửng sốt, vội vàng nói: “Không được, em không thể ngủ ở đây được.”
“Tại sao?” Kiều Mộ Trạch nhướng mày hỏi.
“Bởi vì… bởi vì em sẽ quấy rầy giấc ngủ của anh, em ngủ không yên rất hay đạp vào người người khác.” Trang Noãn Noãn căng thẳng nói.
Lúc này, thân hình cường tráng rắn rỏi của anh như một cái bóng che khuất, Trang Noãn Noãn vừa muốn xuống giường liền sợ hãi ngả người ra sau, tưởng là cách xa người đàn ông hơn.
Nhưng không biết tạo cho người đàn ông tư thế này gần cô hơn, anh đặt hai tay lên hai đầu vai cô, khuôn mặt tuần tú của anh từng chút một cúi xuống.
Đôi mắt trong veo của Trang Noãn Noãn phản chiếu khuôn mặt nguy hiểm và tà mị của người đàn ông, cô lập tức nhắm mắt lại, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, lộ ra dâng vẻ đáng thương giống như bị bắt nạt.
Đáy mắt Kiều Mộ Trạch hiện lên ý cười, anh đưa tay vuốt mũi cô: “Biểu cảm của em là thế nào?”
Trong lòng Trang Noãn Noãn mang cảm giác áy náy với anh, vì vậy cô không từ chối sự tiếp cận của anh, ngay cả khi vào lúc này người đàn ông hôn cô, cô cũng nhận.
Trang Noãn cần thận mở mắt ra, kinh ngạc nhìn anh.
Kiều Mộ Trạch nhìn, trong lòng dâng lên một cỗ rung động, vừa rồi anh không nghĩ sẽ làm gì với cô, nhưng vào lúc này, anh thực sự muốn rồi.
Hắn trực tiếp cúi xuống, chặn đôi môi đỏ mọng, hôn lên.
Trang Noãn Noãn theo bản năng vươn tay định đẩy anh ra, nhưng lại bị anh nắm lại.
Năm phút sau…
Hai người thở hẳn hếển, người đàn ông có chút chật vật, đứng thẳng lên, nói với cô: “Trở về phòng của em đi.”
Trang Noãn Noãn đỏ bừng khuôn mặt xinh đẹp, nghe giọng nói khàn khàn của anh, giống như cô làm sai cái gì chọc tới anh.
Rõ ràng cô mới là người bị hại! Trang Noãn Noãn vội vàng đi chân trần mở cửa rời đi, vì cả hai đều biết, nếu không tách ra sẽ xảy ra cái gì.
Trang Noãn Noãn quay trở lại phòng, đầu vẫn còn có chút trống rỗng.