Lam Sơ Niệm không ngờ anh cả lại về sớm như Vậy, cô vội nói: “Anh cả cũng rất đẹp trai!”
Mẹ Lam không khỏi liếc anh một cái: “Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn muốn được khen như vậy chứ?”
Lam Thiên Hạo nghe vậy thì sắc mặt có chút xấu hồ, vỗ vỗ vai cậu hai đã trở lại: “Đi đường thế nào? Có mệt lắm không?”
“Vẫn ổn, chỉ có điều ngồi máy bay lâu quá, ngột ngạt chết được.” Lam Thiên Thân nói.
“Đoàn xe đưa em về là của Hình Liệt Hàn đấy! Em đúng là may mắn.” Lam Thiên Hạo nói.
“Em với em trai Nhất Phàm của anh ấy là anh em tốt của nhau, đợi vài ngày nữa, em sẽ rủ cậu ấy sang nhà chúng †a ăn cơm, cho mọi người gặp mặt.”
“Đúng rồi đấy! Ra ngoài xã hội đúng là rất cần có những người bạn đáng tin cậy giúp đỡ.” Mẹ Lam là người đầu tiên đồng ý.
Lam Sơ Niệm cũng nhận được món quà của cô, quả nhiên anh hai đã dùng một cái vali lớn của mình để chứa con búp bê lớn mà cô thích nhất.
“Anh hai, búp bê của em chiếm nhiều chỗ của anh như vậy, thế không phải là anh không đựng được rất nhiều đồ sao?”
“Không sao đâu! Có quà cho em là quan trọng nhát.” Lam Thiên Thần nói, sau đó lấy ra một sợi dây chuyền, đi đến trước mặt cô hỏi: “Anh khuyến mãi thêm cho em một món nữa này, em xem thử có thích hay không?”
“Dây chuyền!” Lam Sơ Niệm cằm lên xem thử, mặt dây chuyền có hình cỏ bồn lá, cô gật đầu liên tục nói: “Thích, em rất thích.”
“Đây là quà cho ba mẹ, để anh đem sang cho họ.” Lam Thiên Thần nói xong liền cầm quà đi ra ngoài.
Lam Thiên Hạo đứng ở cửa phòng, Lam Sơ Niệm đang cầm sợi dây chuyền ngắm nghía thích thú, anh bước tới hỏi: “Em thích kiểu dây chuyền này sao? Có thời gian thì đến cửa hàng của nhà chúng ta chọn một sợi đi.”
“Không cần đâu anh! Em có một sợi của anh hai là được rồi mà.” Lam Sơ Niệm nói xong, cẩn thận cất dây chuyền vào trong hộp, rồi ôm búp bê của cô đi ra ngoài.
Lam Thiên Hạo có chút lo lắng nhìn chăm chú theo bóng lưng của cô.
Lúc này Lam Thiên Thần trở lại, thấy anh cả đang đứng đờ ra ở cửa, anh có chút bất đất dĩ nói: “Anh cả, em không có mang quà về cho anh.
Em cũng không biết là anh còn thiếu gì nữa.”
“Không cần, em trở về là tốt rồi.” Lam Thiên Hạo vỗ vai anh.
Lam Thiên Thần khẽ chớp mắt, tuy rằng anh cả không biểu hiện ra, nhưng tại sao anh lại cảm thấy trong lòng anh cả đang có tâm sự nhỉ?
Lam Sơ Niệm trở lại phòng, cô đưa tay tháo sợi dây chuyền mà anh cả đã tặng cho cô vào ngày sinh nhật năm này ra, cô muốn đeo thử sợi dây chuyền anh hai tặng.
Cô đưa tay tháo sợi dây chuyền ra, cầm ở trong tay, cong môi nở nụ cười ngọt ngào, sau đó cần thận cất kĩ sợi dây chuyền, sợi dây chuyền này có ý nghĩa rất đặc biệt với cô.
Nó không còn là một món quà sinh nhật bình thường nữa, mà là tắm lòng đặc biệt của Lam Thiên Hạo.
Có điều, cô vẫn muốn đeo sợi dây có mặt cỏ bốn lá này, dù sao nó cũng là quà cho cô mà.
Sau khi cô đeo lên, ngoài cửa truyền đến giọng nói của mẹ: “Sơ Niệm, xuống lầu ăn trái cây đi con.”
*Dạ, con xuống ngay.” Lam Sơ Niệm đáp, nhìn sợi dây chuyền cỏ bốn lá trong gương, nó vừa đúng rơi trên xương quai xanh của cô, trông đẹp vô cùng, cô chạm vào nó, cô muốn mang nó xuống cho mẹ xem.
Lam Sơ Niệm xuống lầu, nhìn thấy ba và hai anh đang ngồi trong phòng khách.
Lam Sơ Niệm tươi cười đi qua khỏi phòng khách, bước vào.
bếp nói với mẹ: “Mẹ, mẹ nhìn này, đây là anh hai tặng cho con đáy.”
Mẹ Lam ngắm nhìn, hài lòng gật gù: “Đẹp lắm, nó rất hợp với con.”
Cái lợi khi có một cô con gái đó chính là, con gái rất tri kỷ lại ngoan ngoãn, còn có cô sẽ chia sẻ rất nhiều chuyện với bà, khiến cuộc sống của mẹ Lam không còn nhàm chán nữa.
Dù sao con trai cũng sẽ không quán lấy bà giống như con gái.
“Đi ăn trái cây đi, mẹ có mua anh đào mà con thích ăn nhất, giòn với ngọt lắm.” Mẹ Lam nói với cô.
“Dạ!” Lam Sơ Niệm đi ra ngoài, Lam Thiên Thần gọi cô lại: “Sơ Niệm, sang đây ngồi này.”
Lam Sơ Niệm ngồi xuống, khi cô cúi người lấy anh đào, chiếc vòng cổ trên cổ cô cũng rơi xuống theo.
Lam Thiên Hạo đang bưng tách trà ở bên cạnh nhìn thấy, tay cầm cốc khẽ siết chặt lại.
Cô thật sự tháo quà sinh nhật anh tặng cho cô, sau đó đeo ngay sợi dây chuyền từ anh hai?
Xem ra món quà anh tặng, đối với cô mà nói chỉ là thứ dễ dàng vứt đi mà thôi.
Lam Sơ Niệm một bên ăn anh đào, một bên tò mò hỏi Lam Thiên Thần về một số chuyện ở nước ngoài.
Lam Thiên Thần trả lời cho cô, còn kể cho cô nghe rất nhiều chuyện thú vị, khiến Lam Sơ Niệm thích thú cười ha ha, ngay cả ba Lam nghe cũng cảm thấy rất thú vị, nhưng mọi người đều không để ý rằng có một người bên cạnh sắc mặt không hề tốt chút nào.
“Anh hai, lần sau có dịp, em muốn đến chỗ anh xem, chơi.”
“Được đấy! Lúc nào rảnh thì em đến đi, anh hai dẫn em đi chơi những thứ vui.”
“Dạ! Khi nào có thời gian rãnh nhiều, em nhất định sẽ tới chỗ anh.” Lam Sơ Niệm cũng muốn ra nước ngoài xem cho biết, dù sao cô cũng rất ít khi đi ra ngoài.
“Lam Thiên Hạo, con sao vậy? Có tâm sự gì à? Có phải công ty xảy ra chuyện gì rồi không?” Ở một bên, lúc này ba Lam cũng phát hiện ra vẻ mặt trầm mặc của con trai cả.
Lam Thiên Hạo lập tức nở nụ cười nói: “Không có gì đâu an “Anh cả, chuyện nhà ở đây, phải trông cậy vào một mình anh rồi.” Lam Thiên Thần nói.
Bởi vì tâm trí của anh không đặt ở công ty của nhà, vì vậy anh cảm thấy gánh nặng của gia đình đang đè nặng trên vai anh trai mình, anh cảm thấy rất tội lỗi.
“Không sao cả, em chỉ cần làm những gì em giỏi và thích là được.
“Lam Thiên Hạo an ủi nói.
“Sơ Niệm, em ở công ty âm nhạc của thế nào rồi? Khi nào tổ chức concert trở lại, đến lúc đó chắc chắn anh sẽ về nước để tham gia.”
Lam Sơ Niệm bắt lực lắc đầu: “Xảy ra chút chuyện, có lẽ nhóm chúng em sẽ phải đối mặt với việc giải thể.”
Về sự việc này, tối hôm qua Lam Sơ Niệm và Trang Noãn Noãn đã nói chuyện điện thoại, có vẻ như sau vụ hạ độc lần này, quan hệ nội bộ trong nhóm nhạc nữ của bọn họ bị ảnh hưởng rất lớn, muốn khắc phục cũng vô ích.
Chỉ có thể đối mặt với việc có thể bị giải thể mà thôi.
“Sao lại như vậy chứ? Không phải nhóm nhạc nữ của em đã rất nỗi tiếng rồi sao?” Lam Thiên Thần lo lắng hỏi cô.
“Hiện giờ em cũng chưa rõ nữa, em vẫn đang chờ tin tức.”
“Sơ Niệm, nếu con muốn nghỉ ngơi thì cứ ở nhà nghỉ đi.”
Ba Lam nói, ông không muốn cô phải lăn lộn bên ngoài.
“Ba, con vẫn muốn theo đuồi sự nghiệp âm nhạc.” Lam Sơ Niệm không muốn từ bỏ ước mơ của mình.
“Được! Con tự mình quyết định đi, nếu cần thì bảo anh cả đầu tư cho con, bao nhiêu tiền cũng được.” Ba Lam gật đầu, cũng tuỳ cô tự quyết.
Sau khi ăn trưa, Lam Thiên Thần cũng rất yêu thương quê nhà, anh liền rủ Lam Thiên Hạo đi quán bi-a ở gần đó mà lúc trước bọn họ vẫn thường hay tới.
Lam Sơ Niệm cũng ham vui muốn đi theo xem.
Lam Sơ Niệm đeo khẩu trang và đội mũ che nắng, không ai nhận ra cô cả.
Hai anh em đang thi đấu với nhau, dáng người đẹp trai và kỹ năng chơi bóng điêu luyện của Lam Thiên Hạo đã thu hút hai cô gái ở bàn bên cạnh phải nhìn qua.
Dù sao hai cậu con trai nhà họ Lam đều rất có sức hấp dẫn.
“Anh đẹp trai, tôi có thể chơi cùng không?” Một trong số họ mạnh dạn hỏi.
Lam Thiên Hạo vừa thu gậy lại, ánh mắt lạnh lùng cự tuyệt: “Xin lỗi, chúng tôi không có hứng thú.”
Hai cô gái lập tức thất vọng rời đi, lúc này Lam Thiên Thần đi mua nước, Lam Sơ Niệm liền nhanh chóng cầm lấy cây gậy của anh lên, nóng lòng muốn chơi thử.
“Anh cả, dạy em cách đánh bóng với!” Lam Sơ Niệm hỏi anh.
Lam Thiên Hạo nhìn cô cúi xuống, đang nhắm vào một quả bóng để chơi, nhưng ngay từ cách cầm gậy của cô là đã sai rồi, giống như cách chơi của trẻ con vậy.
“Sai rồi.” Lam Thiên Hạo trầm thấp nói.
“Vậy anh dạy em đi!” Lam Sơ Niệm chớp chớp mắt, thân hình cao lớn của Lam Thiên Hạo bước đến đứng sau lưng cô, tạo cho cô một cảm giác bị áp chế vô cùng mạnh mẽ.
Lam Sơ Niệm có chút bối rối, cô đang hô hấp chung với hơi thở của anh cả: “Cúi người thấp xuống.”
Giọng nói trầm ấm của anh truyền vào tai cô, Lam Sơ Niệm ngay lập tức cúi xuống, và ngay sau đó thân hình cao lớn của Lam Thiên Hạo gần như phủ lên cơ thể cô.
Tay anh nắm lấy bàn tay đang cầm gậy của cô, một tay khác lại đặt lên lòng bàn tay của cô, mà một bên mặt của anh xém chút nữa là dán sát vào mặt cô.
“Cúi xuống, nhắm cho chuẩn.”
“ÒI” Đầu óc Lam Sơ Niệm rối mù.
Làm sao cô có thể ngắm chuẩn nữa được chứ? Mọi suy nghĩ của cô lúc này đều đổ dồn vào người đàn ông đang dán sát vào cơ thể cô.
“Đánh bóng.” Lam Thiên Hạo trầm giọng nói.
Lam Sơ Niệm cảm thấy anh kiểm soát tay cô, đánh một cái, quả bóng lập tức rơi vào lỗ.
Lam Sơ Niệm thầm “wow”” lên một tiếng, kỹ năng chơi bóng của anh cả quả nhiên rất tốt, như vậy mà cũng có thể vào lỗ.
Lam Thiên Thần đem nước trở lại, đưa cho hai người: “Sơ: Niệm, em cũng có hứng thú sao? Có muốn anh hai dạy cho em một ít mẹo vặt không?”
Bàn tay đang vặn mở nắp chai Lam Thiên Hạo khẽ khựng lại, Lam Sơ Niệm lắc đầu cười nói: “Em không biết chơi, thôi bỏ đi.”
Dứt lời, cô cố mở nắp chai nước ra nhưng lại vặn không được.
Lúc này người đàn ông bên cạnh giật lấy chai nước của cô, mở nắp chai ra sau đó đưa lại cho cô.
Lam Sơ Niệm nhận lấy, sau đó thoả mãn uống nước.