Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Đèn trong phòng cấp cứu vẫn sáng, còn vợ chồng Kiều Việt Dương đã rất lo lắng.

Kể từ khi nghe tin này, nước mắt của bà Kiều không ngừng rơi.
“Bà Kiều, bà đừng quá lo lắng, tôi tin là con trai bà sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng đâu.”
“Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều vì đã cứu nó.”
Bà Kiều vô cùng biết ơn nói.
“Cũng may, tôi đi ngang qua, kịp đưa đến bệnh viện”.
“Đó là loại xe gì, tai nạn xảy ra như thế nào?” Kiều Việt Dương vẫn muốn chắc chắn rằng tai nạn của con trai mình là do có người gây ra hay thực sự là một vụ tai nạn?
Kiều Huy Dương ở bên cạnh thót tim đôi chút, ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào người hàng xóm này.
“Tôi đi từ nhà ra, khi tai nạn xảy ra, tôi không để ý tình trạng xe phía trước, đến khi thấy xe của con ông lộn trên đường, tôi mới vội dừng lại xem.”
“Tôi xem qua, đậu bên cạnh xe của con trai ông là một chiếc xe tải lớn.

Chiếc xe tải đó có thể đã lao rất nhanh ra giao lộ đó, lẽ ra khi ấy con trai ông đã tông vào nó rồi, nhưng, nó đột ngột kéo phanh tay, khiến phần đuôi xe bị lật, cả xe lật nhào.”
“Có điều, tài xế xe tải có xuống xem tình hình, khi chúng tôi rời đi, anh ta vẫn tỏ vẻ hoảng sợ.”
Kiều Huy Dương thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh cả nhất định cũng chỉ nghĩ đây là một tai nạn.
Kiều Việt Dương lúc này thật sự không có tâm trạng điều tra tới cùng, chỉ mong đảm bảo an toàn cho con trai mình.
Đúng lúc này, sau khi đợi hai tiếng đồng hồ, đèn trong phòng cấp cứu đã tắt, một bác sĩ phẫu thuật mặc quần áo.
vô trùng đi ra: “Người nhà của người bị thương là ai.”
“Là chúng tôi, con trai tôi thế nào rồi?” Kiều Việt Dương vội vàng nói.
“Con trai của ông không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chân cậu ấy bị gãy xương và xuất huyết nặng, não bộ cũng có chút chấn thương, trước mắt vẫn chưa tỉnh lại, chúng tôi cũng không thể chắc chắn nghiêm trọng đến mức nào, nhưng chắc chắn có chắn thương sọ não.”
“Vậy chân của con trai tôi! Còn có thể trở lại bình thường được không?”
“Chỉ cần chăm sóc tốt, có thể trở lại bình thường.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Hai vợ chồng thở phào nhẹ nhõm, nghe bác sĩ nói xong thì như được uống một viên thuốc trần an, chỉ cần con trai không sao là được, những chuyện khác đều không quan trọng.

Vẻ mặt Kiều Huy Dương bên cạnh có chút ảm đạm, không ngờ Kiều Mộ Trạch chỉ bị thương ở chân, nhưng bác sĩ nói nó còn chưa tỉnh lại, chẳng lẽ đầu nó bị thương nặng lắm?
Một lúc sau, Kiều Mộ Trạch được đầy ra, chân trái của anh được đắp thạch cao và ván để có định, đầu cũng được băng bó, khuôn mặt đẹp đẽ, ngoại trừ tái nhợt vì mât máu, không có vết thương nào.
“Mộ Trạch.” Bà Kiều vội vàng chạy đến ngay lập tức, cúi xuống nhìn con trai, trái tim bà đau nhói.
Là ba mẹ, bà thà thà rằng người nằm đây là mình chứ không phải con trai bà.
Kiều Huy Dương cũng an ủi Kiều Việt Dương: “Anh à, may nhờ Mộ Trạch mạng lớn! Em cũng sợ chết khiếp rồi.”
“Mộ Trạch không sao là tốt rồi.” Kiều Việt Dương thở dài, cuối cùng cũng có thể buông được gánh nặng trong lòng xuống.
Sau đó, Kiều Mộ Trạch được đưa đến phòng bệnh, bà Kiều túc trực bên cạnh, Kiều Việt Dương cũng ở đó.
Khoảng mười phút sau, điện thoại của Kiều Huy Dương đổ chuông, Kiều Việt Dương thấy ông ta không trả lời, ông lên tiếng nói: “Mộ Trạch không sao, nếu em có việc gì thì về trước đi!”
“Vậy thì… vậy ngày mai em sẽ đến thăm Mộ Trạch.” Kiều Huy Dương thật sự không muốn ở lại đây, cuộc điện thoại vừa rồi là của Lý Đạt, nên không thể trả lời trước mặt Kiều Việt Dương.
Ngay khi Kiều Huy Dương rời khỏi phòng bệnh, ông ta lập tức gọi lại cho Lý Đạt.
“Có chuyện gì?”
“Kiều phó tổng, Kiều Mộ Trạch thế nào rồi?”
“Không sao, nó vẫn còn sống sờ sờ, ngoại trừ bị thương ở chân, nó chẳng việc gì cả, cậu làm việc thế à? Càng ngày càng làm tôi thất vọng.” Kiều Huy Dương nghiền răng nói qua điện thoại.
“Xin lỗi Kiều phó tổng, là chúng tôi tính toán chưa tốt.” Lý Đạt cũng sợ ông ta tức giận.
“Thôi bỏ đi, vết thương ở chân của Kiều Mộ Trạch đủ để nó nằm một tháng, một tháng này, cậu theo dõi chặt Trang Noãn Noãn, nếu có cơ hội thì ra tay luôn với nó đi, tuyệt đối không được để nó có cơ hội tìm thấy đống tài liệu mà năm đó Trang Nghiêm Minh cất giấu.”
“Vâng! Tôi chắc chắn sẽ theo dõi tung tích của Trang Noãn Noãn.”
Khi Kiều Huy Dương ra khỏi bệnh viện, xe của Lý Đạt đã đợi sẵn, sắc mặt ông ta tối sầằm mở cửa xe ngồi vào: “Câu và người đó sắp xếp thế nào rồi? Vụ này chỉ có thể coi là một tai nạn, tuyệt đối không thể để liên quan đến chúng ta.
“Đã nói rõ rồi, người của công ty bảo hiểm cũng tới rồi, họ sẽ bồi thường hết chuyện này, không cần anh ta phải chịu trách nhiệm gì.

Nhiều nhất là bị nhốt vài tháng, bị thu hồi bằng lái xe gì đó thôi.”
Bên giường bệnh của Kiều Mộ Trạch, Kiều Việt Dương và vợ lặng lẽ ngồi túc trực Kiều Mộ Trạch đang bát tỉnh.
Bác sĩ cũng đã đến xem qua vài lần.
Hai giờ sau, chỉ thấy Kiều Mộ Trạch đang hôn mê, đột nhiên chừng to mắt, bà Kiều nhìn thấy vậy, liền vui mừng gọi to.
“Mộ Trạch, Mộ Trạch, con tỉnh rồi.”
Kiều Mộ Trạch nhíu mày, vừa tỉnh dậy cảm thấy nhức đầu, quay lại nhìn ba mẹ: “Ba, mẹ.”
“Không sao rồi không sao rồi, vẫn nhận ra chúng ta, xem ra não không bị tổn thương.” Bà Kiều vui mừng.
Kiều Mộ Trạch nhìn ba mẹ mình phải lo lắng, trong lòng tự trách, trong đầu lại hiện lên rõ ràng khoảnh khắc của vụ tai nạn.
Nếu không làm vậy, với tốc độ của mình, anh sẽ tông vào.
thân chiếc xe tải kia, chiếc xe tải đang quay đầu, toàn bộ phần đầu xe chắc chắn sẽ cán qua.
Ánh mắt của Mộ Trạch toát ra vẻ lạnh lùng phức tạp, đây có vẻ như là một vụ tai nạn xe hơi, nhưng nghĩ lại, hậu quả thật sự sẽ không may mắn như vậy.
Có thể sau khi xe thể thao của anh tông vào, chưa kịp di chuyền thì đã bị xe tải lớn cán qua.
“Mộ Trạch, con đang nghĩ gì thế?”
“Mẹ, mấy giò rồi?” Vẻ mặt và suy nghĩ của Kiều Mộ Trạch có vẻ rất tỉnh táo.
“Gần bảy giờ tối.” Bà Kiều trả lời anh.
Kiều Mộ Trạch thở phào nhẹ nhõm, cũng may mới bảy giờ, anh lo lắng, nếu ngủ đến ngày mai, người phụ nữ ở nhà biết thì phải làm sao? Chắc cô rất lo lắng!
Khi tỉnh dậy Mộ Trạch cảm thấy được những vết thương trên người.

Anh có thể cảm thấy ngoài chân trái của mình bị gãy, phần đầu bị va đập chảy máu, không còn chỗ nào bị thương.
“Mộ Trạch, chân của con phải được chăm sóc tốt.

Bác sĩ nói chỉ cần con tuân thủ tốt, sau này con có thể trở lại bình thường.”
“Vâng! Con sẽ làm vậy.” Kiều Mộ Trạch gật đầu, sau đó nói với ba: “Ba, xe cảnh sát đến hiện trường chưa?”
“Đến rồi! Ngày mai sẽ có kết quả, con đúng là phúc lớn mệnh lớn.” Kiều Việt Dương vẫn sợ hãi nhìn anh.
Đáy mắt Kiều Mộ Trạch loé qua một tia lạnh, là mạng lớn sao? Hay đây là một vụ mưu sát nhắm vào anh?
Là đương sự, anh cảm thấy rõ ràng một luồng hơi thở chết chóc phảng phất qua người anh.
“Mộ Trạch, con đang lo lắng gì vậy? “Bà Kiều tò mò hỏi, ngay khi con trai tỉnh dậy, thì dường như có vẻ tâm sự nặng nề.
“Mẹ, con hơi đói, mẹ có thể hỏi bác sĩ có thể ăn chút gì không?” Kiều Mộ Trạch nói với mẹ.
“Được rồi, con muốn ăn gì?”
“Con muốn ăn một chút cháo!”
“Được rồi! Mẹ sẽ mang tới cho con.” Bà Kiều vừa nói vừa đứng dậy đầy cửa ra ngoài.
Kiều Việt Dương hiểu con trai mình, ông cảm thấy rằng con trai mình cố tình để mẹ rời đi: “Mộ Trạch con có gì muốn nói với ba sao?”
“Ba, con nghĩ vụ tai nạn này không chỉ là một vụ tai nạn, mà có người muốn mưu sát con.” Kiều Mộ Trạch bình tĩnh nhìn ba.
Vẻ mặt Kiều Việt Dương cũng nhíu chặt lại, ông nhíu mày nói: “Lúc đầu ba cũng thắc mắc, không biết có phải ai đó cố ý nhắm vào con hay không, nhưng cậu Lý, người hàng xóm đã cứu con đã nói có vẻ là một vụ tai nạn.”
“Ba, nếu lúc đó phản ứng của con chậm ba giây, con chắc đã không được nằm ở đây, mà là ba đến nhận xác con rồi.” Kiều Mộ Trạch biết mình không thể bỏ qua cơ hội hỏi sự thật này từ ba mình.
Vẻ mặt Kiều Việt Dương sửng sốt vài giây, sau đó ông mắng một câu: “Đừng doạ ba chứ.”
“Người muốn giết con có thể cũng chính là người đã giết ba mẹ của Trang Noãn Noãn.” Kiều Mộ Trạch bình tĩnh nói.
Lần này Kiều Việt Dương đột nhiên kinh ngạc đứng lên: “Con nói cái gì? Chuyện này làm sao có thể?”
“Ba, ba biết người đó là ai, tại sao không nói cho con biết?” Kiều Mộ Trạch nhíu mày, trong lòng đã có đáp án rõ ràng.

Việc anh gặp tai nạn hôm nay, nghĩ lại, có vẻ là nằm trong kế hoạch của người đó.
“Con… không thể nào.” Kiều Việt Dương lắc đầu, vẫn không muốn tin tất cả những chuyện này.
Kiều Mộ Trạch nhìn ba mình: “Ba, tại sao con lại gặp tai nạn? Là do con vội trở về ăn bữa trưa nay, còn ai kêu ba gọi con về nhà? Đây rõ ràng là đã tính trước.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui