Lam Sơ Niệm không phải chịu sự kinh hoảng gì.
Hai ngày sau, Lam Thiên Hạo đưa cô tới một chỗ có cảnh quan vô cùng tráng lệ để xem một vòng, Lam Sơ Niệm chụp rất nhiều bức ảnh, cũng thưởng thực được cảnh sắc khác lạ ở trong nước.
Rất nhanh, bọn họ phải quay về thành phố rồi, khoảng thời gian du lịch này chớp mắt đã kết thúc.
Trong nước.
Trong bệnh viện tư nhân, Kiều Mộ Trạch ngồi ở trên giường, trước mặt đặt laptop, mặc đồ của bệnh nhân, mái tóc đen nhánh cũng không hề chải vuốt gì, có hơi lộn xộn che ở trước trán.
Nhưng dáng vẻ lúc anh viết email vẫn lộ ra khí chất mạnh mẽ của tổng giám đốc như trước, dưới hàng mày cau chặt là đôi mắt lắp lánh ánh sáng.
Mấy hôm nay, mỗi ngày anh đều gọi điện thoại, gọi video với Trang Noãn Noãn, anh sẽ ăn mặc một chút, thể hiện như là anh đang đi công tác ở nước ngoài thật.
Vì vậy, một tuần nay, Trang Noãn Noãn vẫn cứ nghỉ là anh đi công tác thật, hai người dùng điện thoại, gọi video để liên lạc.
Kiều Việt Dương vô cùng xem trọng việc lần này con trai gặp phải, tuy rằng cả đời ông đều có tính cách bình ổn, thế nhưng nếu dám động chạm vào người nhà ông, ông chắc chắn không cho phép.
Người tài xế kia tuy rằng lúc đó có mặt, thế nhưng sau đó, tên tài xế này lại lẫn đi mất.
Bây giờ lực lượng cảnh sát đang dồn toàn lực truy tìm tung tích của anh ta, mau chóng bắt anh ta về cục cảnh sát, tìm hỏi câu chuyện thật sự ở đằng sau.
Kiều Việt Dương nhất định phải tự mình bắt lấy kẻ chủ mưu, ông muốn ép anh ta nói ra người đứng đằng sau, bất kể người đó là ai, ông đều sẽ không mềm tay.
Tình trạng cơ thể của Kiều Mộ Trạch bây giờ, ngoại trừ việc nằm trên giường dưỡng thương, bác sĩ không có cho.
phép anh chạy linh tinh.
Bây giờ lúc đi lại cũng tốt nhất đừng chạm vào bàn chân bị thương kia.
Bà Kiều luôn ở cạnh anh, chỉ sợ bây giờ con trai không nghe lời, khiến cho vết thương ở chân càng nặng hơn.
Lúc chạng vạng, Kiều Việt Dương ở lại trong bệnh viện, trong phòng của bác sĩ, hỏi han một hồi tình hình của con trai.
Tâm trạng của ông cũng đã khá hơn nhiều rồi, bác sĩ cũng có sự lạc quan lớn với việc hồi phục của Kiều Mộ Trạch.
“Tốt quá rồi, cảm ơn anh bác sĩ Trương.”
“Đừng khách sáo, đây cũng là nhờ thể chát của cậu Kiều tốt, khôi phục nhanh hơn.
Nếu như là người bình thường cũng không thể nào hồi phục với tốc độ thế này.” Bác sĩ Trương cười bảo.
Kiều Việt Dương đi ra từ trong phòng của bác sĩ, điện thoại di động của ông vang lên, ông cầm lấy liếc mắt nhìn, là điện thoại của sĩ quan cảnh sát.
“Alo, cảnh sát Trn.”
“Ông Kiều, rất tiếc phải báo cho ông một chuyện.
Người chịu trách nhiệm về sự cố của con trai ông là Lý Hậu Lương vì uống rượu lái xe mà lao xuống sông qua đời rồi.”
“Cái gì?” Kiều Việt Dương chấn động dừng bước, nghe thấy tin tức bắt ngờ này.
“Xác chết được phát hiện sáng hôm nay, người chết đã tử vong ba ngày.
Sau khi xét nghiệm chúng tôi phát hiện, anh ta thật sự vì uống rượu lái xe mà dẫn tới việc thân xe của anh ta trượt khỏi đường lan, nên cả người và xe đã rơi xuống sông lúc rạng sáng.”
Kiều Việt Dương nghe xong, tuy rằng cảm thấy việc này.
quá là tình cờ thế nhưng vẫn vô cùng tin vào năng lực của lực lượng cảnh sát.
“Cảm ơn đồng chí cảnh sát đã thông báo.
Nếu là như vậy, chuyện của con trai tôi sẽ do công ty bảo hiểm của đối phương đứng ra xử lý vậy.”
“Ông Kiều, nếu còn bát kì việc gì, sau đó tôi sẽ thông báo.
cho ông.”
Kiều Việt Dương cảm ơn một lượt, đi về phía phòng bệnh của Kiều Mộ Trạch.
Kiều Mộ Trạch vừa hay biết xong email, thu máy tính lại để uống thuốc.
Trông thấy ba mang tâm sự nặng nê đi vào, anh dừng việc uống thuốc lại, chờ ba lại gần.
“Ba, sao vậy ạ? Xảy ra việc gì sao?”
“Tên Lý Hậu Lương kia xảy ra chuyện rồi, ba ngày trước uống rượu lái xe nên lao xuống sông, chết rồi.” Kiều Việt Dương thở dài một hơi: “Lực lượng cảnh sát đã điều tra, cái chết của anh ta là ngoài ý muốn, không phải do mưu sát.”
Ánh mắt Kiều Mộ Trạch lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, vốn dĩ bọn họ có thể tìm được Lý Hậu Lương, biết được một ít chân tướng về sự có lần này từ trong miệng anh ta, nhưng mà bây giờ xem ra, manh mối lại gãy rồi.
“Cảnh sát đã điều tra tài khoản của anh ta chưa? Có khoản tiền nào được chuyển vào không?”
“Không có.
Không biết bọn họ giao dịch bao nhiêu tiền, trước đó đã gửi bao nhiêu.
Nói chung tài khoản ngân hàng của anh ta rất bình thường.”
Kiều Mộ Trạch siết chặt nắm đấm: “Cho dù làm mắt manh mối này, con cũng không tha cho anh ta, sớm muộn phải bắt được anh ta.”
Kiều Việt Duuơng không còn cách nào khác ngoài khuyên nhủ: “Bây giờ chuyện quan trọng nhất là con dưỡng thương cho tốt, chuyện tra án, để sau hãy nói.”
Kiều Mộ Trạch cúi đầu, liếc mắt nhìn chân vừa mới gỡ thạch cao.
Bây giờ anh cũng chỉ có thể dưỡng thương trước, bên Trang Noãn Noãn, vệ sĩ của anh sẽ bảo vệ cô, mà trợ lý Dương Lệ thì phụ trách một ngày ba bữa và đồ dùng cần thiết.
Trang Noãn Noãn cũng là một người rất giỏi ở nhà, ba năm qua, cũng ít khi cô có thời gian nghỉ ngơi như vậy.
Cô có thể viết bài hát, phổ nhạc qua ngày.
Bây giờ, hai bài hát của cô, đã phổ xong phác thảo, ở trong biệt thự an tĩnh, điểm thích hợp nhất là khiến cô tự phát huy trí tượng tưởng, tìm kiếm linh cảm.
Mỗi ngày đúng ba móc thời gian, có thể gọi điện với Kiều Mộ Trạch, nhưng bình thường cô đều chờ anh gọi tới.
vì cô sợ cô gọi tới nhỡ đâu làm phiền anh nghỉ ngơi hoặc là đang có cuộc họp thì không hay.
Trang Noãn Noãn cũng thường gọi điện thoại với bà ngoại, cũng nói cho bà biết tình hình hiện tại của cô.
Bà ngoại cũng hỏi tình hình tình cảm của cô, đặc biệt quan tâm chuyện của cô và Tiểu Mộ, bà lão còn không biết Tiểu Mộ chính là Kiều Mộ Trạch nữa.
Trang Noãn Noãn cũng đã thừa nhận trong điện thoại là cô thích anh, anh rất tốt với cô, rất chăm sóc cô, bà lão nghe xong thì vui vẻ, bà đúng là đã nhìn trúng hai đứa này.
Trang Noãn Noãn rót một cốc trà ngồi trên ban công uống, chống cằm, vừa nhìn ngắm ánh nắng chiều rực rỡ, vừa chờ đợi điện thoại của Kiều Mộ Trạch.
Bởi vì buổi tối cô hay sợ, vì vậy, anh luôn gọi điện thaoij cho cô vào lúc này.
Đúng năm giờ rưỡi, điện thoại di động của cô vang lên, Trang Noãn Noãn lập tức vui vẻ nghe: “Alo, bận xong rồi Vài “Ừ, vừa xong, đang làm gì vậy?”
“Đang ngắm hoàng hôn, hôm nay hoàng hôn đẹp cực.”
Trang Noãn Noãn cười nói.
Lúc này ở trong một bệnh viện tư nhân nằm trung tâm thành phố, ở trên tầng cao vút, bóng người thon dài của Kiều Mộ Trạch ngồi trên ghé salon ở cửa sổ sát đất,cũng nhìn ngắm một rặng ánh chiều, anh cong môi nở nụ cười: “Thật sao? Đẹp lắm à2”
“Ừ, đẹp vô cùng, có ráng hồng.”
Kiều Mộ Trạch bỗng thấy nhớ cô vô cùng, rất muốn ôm cô vào lòng, cùng cô ngồi trên ban công, nhìn phong cảnh trước mắt này.
Rất muón cúi đầu là có thể hôn cô một cái, xoa xoa sợi tóc mềm mại của cô, nhớ mong tất cả về cô.
Đã qua hơn một tuần lễ, anh nghĩ là mình có thể áp được nỗi nhớ nhưng mỗi lần nghe thấy giọng nói của cô, cảm xúc cứ cuồn cuộn.
“Bài hát mới của em anh có thể thành người đầu tiên nghe được không?” Kiều Mộ Trạch biết dạo này cô vội vàng phổ nhạc cho hai bài hát mới, muốn biết thành quả của cô.
Trang Noãn Noãn nghe xong, không khỏi ngại ngùng cười: “Còn chưa phổ xong mà.
Có điều, em có thể ngâm cho anh một ít, anh muốn nghe không?”
“Muốn nghe.” Trong giọng của Kiều Mộ Trạch lộ vẻ chờ mong.
Trang Noãn Noãn do dự mãi lâu mới nhẹ nhàng ngâm nga một ít giai điệu, giọng cô mẹ nhàng lại vui tươi, đi sâu vào trong trái tìm người đàn ông, dường như có thể tưởng tượng ra, cô ở đầu kia vừa đỏ mặt vừa ngâm nga cho anh.
“Được rôi, anh thây thê nào? Nghe hay không?” Trang Noãn Noãn hỏi anh.
“Ừ, rất hay, chờ mong thành phẩm của em.”
“Vậy còn phải một thời gian nữa.
Em đang cố gắng.”
“Có lên, anh tin em.” Kiều Mộ Trạch cho cô động lực.
Trong lúc trò chuyện, Kiều Mộ Trạch nhìn thời gian, y tá sắp tới rồi, anh trầm giọng nói: “Được, vậy anh làm việc trước, lát nữa gọi cho em.”
“Được, anh làm đi.” Trang Noãn Noãn ngoan ngoãn đáp lời.
Kiều Mộ Trạch tắt máy, ánh mắt nhìn về phía tới biệt thự của anh, rõ ràng gần như vậy nhưng anh không thể đi gặp cô.
Lúc này Kiều Huy Dương đã xuất ngoại, thế nhưng ông ta vẫn để Lý Đạt ở lại, ngày hôm nay Lý Đạt đưa tới một tin tức tốt cho ông ta.
Người tài xế lần trước đã chết.
“Chết rồi? Cậu chắc chứ? Không phải cậu làm chứ?” Kiều Huy Dương không cho Lý Đạt phá chuyện của ông ta.
“Kiều phó tổng, tôi không làm thật mà, là hắn ta tự mình uống rượu lao xuống sông mà chết đuối.”
“Vậy thì đúng là trời giúp tôi, tôi còn lo lần này anh cả sẽ mò ra được tôi.
Bây giờ xem ra, bọn họ cũng chẳng tra được gì cả.”
“Đúng vậy ạ, lần này chúng ta trả bằng tiền mặt, không gửi vào tài khoản ngân hàng của hắn ta.
Cảnh sát cũng không tra được.”
“Được, cậu cũng cẩn thận để ý phía Trang Noãn Noãn, chú ý xem cô ta đi tới đâu, số ghi chép của Trang Nghiêm Minh chắc chắn giấu ở chỗ cô ta cũng không tìm ra được, vậy nên chúng ta không cần vội.”
“Vâng, có điều bây giờ vệ sĩ của Kiều Mộ Trạch vẫn luôn canh ở đó, người của chúng ta cũng chỉ có thể theo dõi từ xa.