Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


Lam Sơ Niệm nghe xong, không thể tin được người đưa mình vào cô nhi viện chẳng lẽ không phải là ba mẹ ruột của mình?
“Vậy chuyện năm đó bà còn nhớ được bao nhiêu? Ngoài cái này ra, người đó có đẻ lại tín vật gì không?” Lam Thiên Hạo trầm giọng hỏi.
“Lúc đó tôi cũng đang đón tiếp, sau khi người phụ nữ đó bế cô vào, chúng tôi yêu cầu cô ta ký tên, cô ta ký tên họ.
Ký xong liền đặt đứa trẻ lên sofa, chạy thẳng ra ngoài, chúng tôi đuổi theo nhưng không kịp.”
Trái tim Lam Sơ Niệm thắt lại, tại sao năm đó cô lại bị bỏ rơi trong trại trẻ mồ côi?
“Sau đó chúng tôi cũng đã kiểm tra, khi ấy Lam tiểu thư rất khỏe mạnh, vì ở đây chúng tôi thường nhận được nhiều trẻ bệnh tật, nhưng Lam tiểu thư vẫn còn quá nhỏ, trông rất xinh đẹp.

Chúng tôi cũng không hiểu tại sao người đó lại muốn đưa vào đây.” Viện trưởng nói với vẻ tiếc nuối, nhưng lúc này, bà ấy lại nhìn Lam Sơ Niệm đang đứng trước mặt mình.

Cô đã gỡ khẩu trang xuống, khuôn mặt thật sự rất xinh đẹp! Lam Thiên Hạo cũng mong tìm được thêm vài manh mối về thân thế của cô, nhưng giờ xem ra chuyện đã xảy ra quá lâu rồi, chẳng thể tìm lại được nữa.
Đúng lúc này, một người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút bước vào, bà ta tìm viện trưởng để lấy thứ gì đó.
“Chị Vương, chị tới thật đúng lúc, tôi đang định tìm chị đây!” Viện trưởng gọi bà ta lại.
Người phụ nữ họ Vương nhìn hai người trẻ ăn mặc đẹp đế tới, bà lập tức kinh ngạc hỏi: “Lại là tới làm thủ tục nhận con nuôi đấy à? Hai người còn trẻ như vậy, còn có thể sinh con mài”
Lam Thiên Hạo và Lam Sơ Niệm nhìn nhau, Lam Sơ Niệm hơi cụp mắt xuống, lộ ra ý cười, Lam Thiên Hạo cũng thầm cười.
“Chị Vương hơi lớn tuổi, hai người đừng chê cười nhé!”
Nói xong, viện trưởng nói với chị Vương này: “Chị Vương, chị có nhớ cô bé bị người phụ nữ bị đưa vào chỗ của chúng ta rồi bỏ đi hai mươi năm trước không? “
“Đứa bé ấy không phải được nhận đi rồi sao?” Bà Vương gần 70 tuổi vẫn đang làm việc ở đây, ngoài việc vận động hơi khó khăn, trí nhớ của bà vẫn rất tốt.
“Đúng vậy, đứa nhỏ đã được đón đi.

Chị có nhớ người phụ nữ đã đưa nó vào khi đó không? Chị có biết cô ấy là ai không?”
“ÒI Cô đang nói tới người tên Tiểu Quyên ấy à! Tên là Tiểu Quyên!” Trí nhớ của bà Vương thật sự tốt, sau đó bà đã xác nhận: “Đúng, chính Tiểu Quyên đã bé đứa trẻ đến.
Chính là người làng chúng tôi đi làm người bảo mẫu, tôi đã nhận ra cô ấy ngay từ lúc ấy rồi.”
Lam Thiên Hạo và Lam Sơ Niệm vui mừng khôn xiết, không ngờ có người nhớ tên người phụ nữ đưa cô vào.
Ngay cả viện trưởng cũng mùng cho họ: “Tốt quá, chị Vương biết người phụ nữ đưa Lam tiểu thư vào, tôi sẽ hỏi lại cô ấy cho cô cậu.”
“Chị Vương, chị có nhớ tên cô ấy không? Gia đình cô ấy sống ở đâu?” Viện trưởng lại hỏi lớn.
Chị Vương sửng sốt vài giây, như đang suy nghĩ: “Quyên đó ấy à, số khổ, ly hôn mấy lần, lại có bản lĩnh, đến nhà người giàu làm osin, nấu cơm giặt đồ cho người ta, cũng ra nhiều tiền.”
Chị Trương lắm bẩm một mình.
Lam Thiên Hạo và Lam Sơ Niệm lại nhìn nhau, từ những lời của chị Trương, họ dường như đã hiểu ra điều gì đó, có lẽ nào người phụ nữ đưa cô vào cô nhỉ viện khi đó đang làm bảo mẫu trong một gia đình giàu có?
Viện trưởng ở bên cạnh cũng nhìn Lam Sơ Niệm nói: “Tôi nhớ bộ quần áo Lam tiểu thư mặc khi ấy là loại vải rất tốt, hẳn không phải là quần áo của gia đình bình thường, giống như quần áo của con nhà giàu vậy!”
Lam Sơ Niệm sững sờ vài giây, néu ba mẹ ruột của cô là người giàu có, tại sao lại ném cô vào đây? Lẽế nào đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lam Thiên Hạo cũng không hiểu những chuyện xảy ra năm ấy, một người bảo mẫu đã vội vàng đưa Lam Sơ Niệm khi còn là trẻ sơ sinh vào trại trẻ mồ côi.
“Lam tiểu thư, đừng lo lắng, tôi sẽ hỏi lại chị Vương xem chị ấy có nhớ được tên thật của người bảo mẫu tên Tiểu Quyên hay không?”
“Được! Nhờ bà hỏi giúp ạ!” Lam Sơ Niệm gật đầu.

Bây giờ, chỉ cần cô biết tên của người bảo mẫu, cô có thể tìm ra gia đình mà bà ấy đã làm trước đây, néu đúng như vậy, liệu cô có thể tìm ra ba mẹ ruột của mình không?
Chị Vương đứng bên cạnh nói: “Hồi đó làm bảo mẫu và dọn dẹp cho nhà giàu là một công việc rất tốt.”
“Chị Vương, họ của Tiểu Quyên là gì? Chị có biết cô ấy sống ở đâu không?” Viện trưởng hỏi to.
Chị Vương suy nghĩ một chút rồi nói: “Mọi người đều gọi cô ấy là Tiểu Quyên, hình như cô ấy họ Trịnh! Tôi không nhớ rõ, chắc là họ Trịnh rồi.”
Lam Thiên Hạo thầm ghi lại, lẽ nào người này tên Tiểu Quyên sao? Có từ nào khác ở giữa không?
“Liệu có phải tên Trịnh Tiểu Quyên không?” Lam Sơ Niệm hỏi.
Viện trưởng cần thận hỏi lại bà Vương, người phụ nữ già ngoài bảy mươi tuổi này trí nhớ mơ hồ, lúc đó ai cũng chỉ nhớ tên thôi.

Được rồi, Lam tiên sinh, Lam tiểu thư, chúng tôi cũng chỉ cung cấp được cho cô cậu nhiêu đây thông tin thôi, hai người có thể tiếp tục tìm thêm, tôi tin bọn họ có thể vào những gia đình giàu có đó làm việc, thông thường sẽ được giới thiệu qua công ty.” Viện trưởng gợi ý.
Lam Thiên Hạo gật đầu: “Cảm ơn viện trưởng.”
“Không có gì.”
Sau khi ra khỏi đó, khóe mắt Lam Sơ Niệm lại ươn ướt, bởi vì cô thật sự không biết tại sao ba mẹ ruột của cô lại để cho bảo mẫu đưa cô vào cô nhi viện.
“Đừng lo lắng, anh nhát định sẽ tìm ra thân thế của em.”
Lam Thiên Hạo hứa với cô.
Lam Sơ Niệm gật đầu, néu ba mẹ cô tự mình đưa cô vào cô nhỉ viện, cô thực sự có thể phải từ bỏ, nghĩ rằng ngay từ đầu họ đã đưa ra quyết định này thì cô tìm họ cũng bằng thừa.
Nhưng bây giờ, theo lời của viện trưởng, người bảo mẫu khi đó vội vội vàng vàng đưa cô vào cô nhỉ viện rồi rời đi, điều này khiến cô nghĩ đến nhiều giả thiết.
Người bảo mẫu này có thể là một người xấu? Bà ta có tình mang cô đi rồi ném cô vào đây?
Và nếu ba mẹ ruột của cô đã mắt đi cô, liệu giờ họ có còn đang tìm kiếm cô không?
Trong mắt Lam Sơ Niệm hiện lên quyết tâm, cô muốn tìm lại thân thế của mình, chỉ khi tìm được thân thé của mình thì cô và anh cả mới có thể tới với nhau dễ dàng hơn.

Dù cô có thể ở bên anh bất chấp mọi thứ, nhưng họ sẽ phải đối diện với ánh mắt dị nghị của người khác, cô không muốn anh cả của mình bị người khác bàn tán.

Chỉ khi cô thay đổi thân phận thì họ mới bên nhau một cách chính đáng được.
*Sơ Niệm, chúng ta về trước đi, anh sẽ cho người điều tra bảo mẫu năm đó, chỉ cần tên nào có chữ Quyên, chúng ta đều tới hỏi một lượt, chắc chắn sẽ tìm được ra ba mẹ ruột của em.”
Lam Thiên Hạo an ủi, đồng thời trong mắt lóe lên vẻ mong đợi, như lời viện trưởng nói, khi còn nhỏ cô mặc đồ giống như của gia đình giàu có, có thể thân phận thật sự không quá tầm thường.
Lam Sơ Niệm gật đầu, hiện tại chỉ có thể điều tra từ đây.
Lam Sơ Niệm nhìn lại những ngôi nhà vẫn đang xây một nửa, trông rất đổ nát, cô nói với Lam Thiên Hạo: “Em quyết định quyên góp một triệu và để họ xây một tòa nhà mới.”
Lam Thiên Hạo mím môi cười: “Để anh.”
Bởi vì ba mẹ đã nhận nuôi cô ở đây, bởi vì cô là người phụ nữ anh yêu nhất.

Lam Sơ Niệm nép vào lòng anh, cảm động trước sự ân cần của anh, khi cả hai quay lại xe liền gọi điện thoại cho ông bà Lam, bà Lam cũng kẻ lại khi họ đưa Lam Sơ Niệm về, quần áo mặc trên người quả thực là vải rất tốt, nhưng đáng tiếc chỉ có quần áo, không có đồ vật nào khác có thể chứng minh thân phận của cô.
Bây giờ chỉ có thể xác định một điều, có thể Lam Sơ Niệm sinh ra trong một gia đình giàu có.
Lam Thiên Hạo đưa Lam Sơ Niệm về nhà, đồng thời cho.
trợ lý của mình lập tức kiểm tra tất cả các công ty giúp việc ở trung tâm thành phố hai mươi năm trước để xem còn lại bao nhiêu.
Tìm tên người bảo mẫu theo cách này tuy khả năng tìm ra rất mỏng manh nhưng đây cũng là cơ hội.
Lam Thiên Hạo sẽ không bao giờ từ bỏ dễ dàng, anh nhất định phải tìm ra người bảo mẫu năm đó, bắt cứ điều kiện gì, anh cũng sẽ khiến bà ta nói ra sự thật năm đó.
Anh linh cảm rằng ba mẹ ruột của Lam Sơ Niệm sẽ không bao giờ nỡ lòng bỏ đi một cô con gái đáng yêu như vậy, nếu có tiền thì sẽ không có chuyện không thể nuôi nồi.

Có thể người bảo mẫu đã tự ý đưa Lam Sơ Niệm đi, cũng có thể là một hành động phạm tội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui