Bà cụ lập tức lấy thân phận của người đi trước dạy cô làm thế nào để sau này thành một người con dâu tốt.
Trang Noãn Noãn chăm chú lắng nghe, cô đương nhiên hiểu mấy nguyên tắc làm người này.
“Ây, cổ của cháu bị làm sao đấy? Đỏ cả một mảng rồi kìa.”
Bà cụ với đôi mắt sắc bén nhìn thấy một vét đỏ ẩn dưới mái tóc dài của cô.
Trong đầu Trang Noãn Noãn lập tức nhớ lại chỗ này tối hôm qua bị người đàn ông này hôn, cô xáu hỗ đưa tay lên che lại, bối rồi giải thích: “À, tối hôm qua… tối hôm qua cháu ăn hải sản, bị dị ứng.”
“Đứa nhỏ này, lúc nhỏ ăn tôm bị dị ứng, còn dám ăn hải sản, sau này cần thận một chút.
Xem, đỏ cả một mảng lớn kia kìa, cháu nhớ bôi một ít thuốc tiêu viêm lên đấy.” Bà cụ không nghĩ nhiều, chỉ bảo cô phải chú ý một chút.
Trang Noãn Noãn thở phào nhẹ nhóm, lấy tóc dài che đi vết đỏ của mình, trong lòng có chút buồn bực.
Làm sao bây giờ?
Tối nay còn phải đi gặp ba mẹ anh ấy nữa! Từ nhà bà ngoại bước ra, Trang Noãn Noãn ngồi vào xe, mở gương ra nhìn lướt qua quả dâu tây trên cổ mình, một số người nhẹ giọng than thở: “Làm sao bây giờ?”
Kiều Mộ Trạch cũng thầm trách mình đêm qua đã bát cần.
“Về lấy đồ trang điểm phủ lên, sau đó lấy tóc của em che lại, có lẽ sẽ không nhìn ra đâu.” Kiều Mộ Trạch nghiêng người hôn lên mái tóc dài của cô.
“Chúng ta về nhà thôi!”
Trang Noãn Noãn chỉ có thể làm như vậy thôi, lần sau không cho anh hôn như vậy nữa.
Khoảng năm giờ chiều, Kiều Mộ Trạch cũng đã hẹn với bên nhà, lần đầu tiên Trang Noãn Noãn đi gặp ba mẹ chồng tương lai, cô chọn cho mình một bộ váy dài thanh lịch với phom dáng bảo thủ khiến cô trông rất tươm tát lại quyến rũ.
Kiều Mộ Trạch nhìn cô bước xuống cầu thang, ánh mắt anh mềm mại và đầy yêu chiều.
Từ nay về sau, người phụ nữ này chính là đầu quả tim của anh rồi.
Hai người lên đường đi thẳng về hướng nhà họ Kiều.
Nhà họ Kiều, vợ chồng Kiều Việt Dương cũng đang bận bịu chuẩn bị cho buổi gặp mặt tối nay, đặc biệt là bà Kiều, lúc này bà cũng đang hối hận vì ngày hôm đó bốc đồng đi gặp Trang Noãn Noãn, nói ra những lời không hay.
Bà thực sự hy vọng Trang Noãn Noãn sẽ không để những lời ngày hôm đó trong lòng.
Nếu là người thù dai thì những lời nói hôm đó hoàn toàn đủ để khiến Trang Noãn Noãn có ý kiến, không còn cảm tình với nhà bọn họ.
Còn có tắm thẻ đó, bà vẫn chưa có để cho Trang Noãn Noãn trả lại, nhưng mà lịch sử quẹt thẻ của tắm thẻ đó vẫn nằm trên điện thoại di động của bà, cho tới bây giờ bà cũng không thấy Trang Noãn Noãn dùng đến tắm thẻ này.
“Việt Dương, tôi lo quá, ông nói xem, con bé có ghét tôi không?” bà Kiều nói với chồng.
“Bà yên tâm đi! Con bé là người Mộ Trạch đã nhận định, có lẽ là một cô gái chu đáo hiểu chuyện, sẽ không để chuyện đó trong lòng đâu.” Kiêu Việt Dương an ủi vợ mình.
Bà Kiều gật gù: “Cũng đúng nhỉ, nếu con bé thực sự ghim trong lòng thì tôi cũng không thể làm gì, chỉ có thể sau này đối xử tốt hơn với con bé thôi.”
Thành thật mà nói, trong lòng bà Kiều vẫn có chút không cam lòng.
Con trai muồn lấy Trang Noãn Noãn, rốt cuộc có đáng hay không? Là mẹ của anh, chuyện bà lo lắng cho anh cũng là điều hợp lý.
Đúng lúc này, ngoài sân truyền đến tiếng xe quen thuộc, bà Kiều lập tức đứng dậy nói: “Chắc là hai đứa nó về đấy”.
Vừa dứt lời, Kiều Việt Dương và vợ cùng đi ra ngoài cổng để đón họ.
Chỉ nhìn thấy bên cạnh con trai mình có một dáng người mảnh mai tao nhã, dưới ánh nắng chiều tà, hai bóng dáng đứng cạnh nhau trông vô cùng xứng đôi, một người trưởng thành quyến rũ, người kia dịu dàng làm người ta vừa ý, quả thật khiến vợ chồng Kiều Việt Dương thoáng giật mình.
“Nhìn thế này, Trang Noãn Noãn trông thật xinh đẹp.” Bà Kiều không khỏi khen ngợi.
“Bà phải tin tưởng mắt nhìn của con trai mình chứ, chắc chắn không tệ.” Kiều Việt Dương gật đầu.
Lúc này, ông thầm cảm tháy có lỗi với Trang Noãn Noãn, mong rằng con trai của mình kiếp này có thể đối xử tốt với cô gái đã mất ba mất mẹ này, cho con bé được hạnh phúc vui vẻ suốt quãng đời còn lại của mình.
*Ba, mẹ.” Kiều Mộ Trạch dắt Trang Noãn Noãn đến bên cạnh họ.
Trang Noãn Noãn cũng nở nụ cười rất lễ phép chào hai người họ: “Bác trai, bác gái, chào hai bác, cháu tên là Trang Noãn Noãn.”
“Noãn Noãn, chào cháu, vẫn luôn nghe Kiều Mộ Trạch nhắc đến cháu, bây giờ mới gặp được, chúng ta đều rất vui.” Kiều Việt Dương yêu thích nói.
Trong lòng bà Kiều ở bên cạnh vẫn có chút lo lắng, nhưng nhìn thấy nụ cười dường như không hề để tâm của Trang Noãn Noãn, bà cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Noãn Noãn, chào mừng cháu.” Bà Kiều cũng gọi cô một câu.
Trang Noãn Noãn nhìn sang bà, ánh mắt trong veo đầy ý cười, nào có giống người sẽ thù dai chứ? Trong số những cô gái mà bà Kiều biết, thì rất hiếm người có đôi mắt sạch sẽ như Trang Noãn Noãn.
Một cô gái như vậy, không một chút mưu mô thủ đoạn, đơn thuần lại thẳng thắn, là mẫu con gái mà bà thích.
Có vẻ như trước đây bà đã nhìn nhằm cô mát rồi.
“Ba, mẹ, chúng ta vào nhà rồi nói chuyện!” Kiều Mạt nói xong, nắm tay Trang Noãn Noãn dẫn cô đi vào trong cửa lớn.
Ngay khi bước vào trong phòng khách, Kiều Việt Dương và vợ cùng ngồi xuống, cả hai đều đang quan sát Trang Noãn Noãn.
Kiều Việt Dương nghiêm túc nói: “Noãn Noãn, cho phép bác xin lỗi cháu.
Về chuyện ba mẹ của cháu, bác thực sự cảm thấy rất có lỗi, cũng rất lấy làm tiếc.”
Trong lòng Trang Noãn Noãn cũng vô cùng đau xót, ai ngờ: được người sát hại ba mẹ mình lại thật sự là người của nhà họ Kiêu chứ? Hơn nữa còn là em trai ruột của ông.
“Ba, chuyện này sẽ qua mau thôi, ba cũng đừng tự trách mình.” Kiều Mộ Trạch an ủi ba mình.
“Ừm, vậy thì không nhắc tới nữa.
Mộ Trạch, con dẫn Noãn Noãn lên lầu tham quan một chút đi! Ba đi bảo thím Hoa pha một tách trà.” Kiều Việt Dương nói.
Người trẻ tuổi ở cùng nhau vẫn thoải mái hơn.
Kiều Mộ Trạch nắm lấy tay Trang Noãn Noãn, dịu dàng nói: “Đi thôi! Anh đưa em lên lầu ngồi một chút.”
“Ừm.” Trang Noãn Noãn đáp.
Hai người đi lên lầu, qua một lúc thím Hoa mang lên một ấm trà hoa mùi rất thơm, Kiều Mộ Trạch rót cho cô một chén, Trang Noãn Noãn nhấp một ngụm, rất thơm rất ngọt.
Một lúc sau, bà Kiều đem trái cây lên, bà nói với con trai: “Mộ Trạch, ba con bảo con đến phòng làm việc một chuyến, để mẹ ở cùng với Noãn Noãn!”
Kiều Mộ Trạch khẽ lo lắng.
Lúc đứng dậy, anh khẽ liếc về phía mẹ mình, bà Kiều thầm biểu thị với anh bảo anh yên tâm, bà sẽ không nói bắt cứ điều gì làm tổn thương cô gái này.
Ngược lại, Trang Noãn Noãn lại có chút căng thẳng, nhớ DớP 58c hựợgcTiếp Nhận an mà bỏ quảng cáo đến lần nói chuyện trước với bà Kiều, cô vẫn nhớ rõ từng lời nói của bà, nhưng cô chưa bao giờ ghét bà.
Ngay sau khi Kiều Mộ Trạch rời đi, Trang Noãn Noãn liền nhường chỗ cho bà Kiều, sau khi bà Kiều ngồi xuống liền nói với cô: “Ăn trái cây đi cháu!”
“Cảm ơn bác gái.” Trang Noãn Noãn gật đầu, đồng thời, cô đột nhiên nhớ đến gì đấy, lấy túi xách sang, từ bên trong lấy ra chiếc thẻ ngân hàng kia, đưa hai tay trả lại cho bà Kiều.
“Bác gái, đây là thẻ của bác, bác cằm lại đi ạ!” Bà Kiều sửng sốt, bà không cầm nhận lấy thẻ mà chỉ cười nói: “Cháu giữ lấy đi! Xem như là quà gặp mặt! Bác cũng không chuẩn bị gì, không biết cháu thích gì, cháu cứ cầm lấy thẻ này mua một ít quần áo hoặc phụ kiện mình thích đi.”
“Không, không được ạ, cháu không thể dùng thẻ của bác gái được ạ.” Trang Noãn Noãn nhanh chóng lắc đầu.
Bà Kiều thở dài nhìn cô nói: “Bác rút lại hết những gì ta đã nói với cháu trước đây.
Lúc đó bác nhất thời bốc đồng, mất đi lý trí nên mới nói như vậy với cháu.
Bây giờ nghĩ lại, bác cũng thật là thô lỗ, cháu đừng để trong lòng nhé.”
Trang Noãn Noãn lại lắc đầu: “Cháu không để trong lòng đâu ạ, cháu cũng có lỗi, không đến thăm bác gái trước.”
Bà Kiều nghe vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói với con: “Cháu thực sự không ghét bác sao?”
Trang Noãn Noãn nghiêm túc gật đầu: “Cháu hiểu tâm trạng của bác lúc đó, bác chỉ là quá yêu thương anh Mộ Trạch, cháu biết mình không xứng với anh ấy, vì vậy cháu sẽ cố gắng cải thiện bản thân, phần đầu trở thành con dâu tốt của bác.”
Bà Kiều thực sự cảm thấy mắt nhìn của con trai mình không tồi, có thể nói ra những lời thiện lương hiểu người như vậy, thật sự là một cô gái hiểu chuyện.
“Uỷ khuất cho cháu rồi.” bà Kiều đau lòng nhìn cô.
Bây giờ, Kiều Huy Dương đã bị bắt, tất cả chân tướng năm đó đã được tiết lộ, con bé mới là người đáng thương.
“Không uỷ khuất ạ, được ở bên Mộ Trạch là may mắn của đời cháu.” Trang Noãn Noãn khẽ cười.
Bà Kiều nhìn thấy vậy, từ tận đáy lòng không khỏi yêu thích cô.
Bà ngồi sát lại gần cô hơn một chút, đưa tay nắm lấy tay Trang Noãn Noãn, đồng thời, bà tháo một chiếc vòng tay đính kim cương vừa thời trang lại vừa quý phái ra khỏi cổ tay của mình.
Cái này bà mới mua, cũng rất phù hợp với người trẻ tuổi.
Bà tháo nó ra, đeo vào cổ tay Trang Noãn Noãn, Trang Noãn Noãn giật nảy mình, sao cô có thể nhận món quà như vậy được chứ?
“Bác gái, cháu không thể nhận được…”
Bà Kiều đã đeo vào cho cô rồi, vừa nhìn xuống đã thấy, chiếc vòng kết hợp với làn da trắng nõn mịn màng của cô, thật sự rất phù hợp, bà cười nói: “Sao lại không nhận được chứ? Sau này chúng ta chính là người một nhà, không cần phân rạch ròi với nhau như vậy.” Trang Noãn Noãn nghe xong câu nói này của bà, trong lòng rất ám áp, viên đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng được buông xuống.
Cuối cùng cô cũng được tiếp nhận rồi sao?