Một năm sau.
Sân bay quốc tế, bóng dáng phong thái hiên ngang của hai người bước ra, Hình Nhất Phàm và Lam Thiên Thần dự định về nước phát triển, thời gian một năm khiến khí chất trên hai người họ thay đổi.
Dường như trở nên càng chín chắn mê người, đặc biệt là khí chất của Hình Nhất Phàm giống như lạnh lùng hơn vài phần, ánh mắt Lam Thiên Thần vẫn dịu dàng tạo cho người khác một loại cảm giác ấm áp dễ chịu.
“Cuối cùng cũng về nước rồi, lần này chúng ta phải đóng góp cho đất nước, không đi nữa.
” Lam Thiên Hạo mỉm cười.
Hình Nhất Phàm gật đầu, anh cũng nghĩ như vậy, sau khi học tập trở về chỉ phục vụ vì đất nước của mình.
“Mình về nhà, cậu thì sao?”
“Mình cũng về nhà.
” Hình Nhất Phàm gật đầu, tài xé của Hình Liệt Hàn đã đến đón bọn họ.
Ngồi ở ghế sau, khuôn mặt tuần tú của Hình Nhất Phàm không mang theo chút cảm xúc nào, điều này khiến cho tài xế ngồi trước mặt không khỏi cảm thấy được một loại uy nghiêm từ trên người anh.
Có một số người không cần nói câu gì cũng có thể khiến người khác cảm thấy sợ hãi, Hình Nhất Phàm chính là người có khí chất như vậy.
Trong đầu Hình Nhất Phàm đột nhiên nghĩ đến mèo, đó là Tiểu Dã mà anh làm mát một năm trước, một năm này anh thỉnh thoảng lại nhớ đến nó, bởi vì nó đã dùng một đời ngắn ngủi của mình đem đến thời gian vui vẻ cho anh.
Về đến biệt thự Hình gia, anh còn chưa bước vào liền nhìn thấy đứa bé bi bô ở trên ghế sô pha đang bò trên mặt thảm cao cấp, hơn nữa đứa bé nhìn thấy anh từ bên ngoài đi đến liền lập tức giống như một chú cún nhỏ bò đến chỗ anh.
Hình Nhất Phàm lập tức cong môi cười ngồi xổm xuống, cháu gái của anh vậy mà lại biết bò rồi.
Bà Hình nhìn anh cười: “Về rồi à, ôm cháu gái của con đi!”
Thân hình cao lớn của Hình Nhất Phàm cúi xuống nâng khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn ở dưới đất, ôm cô bé vào trong lòng rồi đánh giá, đôi mắt long lanh trông thật giống Hình Nhất Nặc.
“Thật giống với nha đầu Hình Nhất Nặc.
” Hình Nhất Phàm cười nói.
“Anh, anh về rồi.
” Đang nói thì Hình Nhất Nặc từ tầng hai đi xuống, mặc dù đã làm mẹ nhưng hơi thở thiếu nữ trên người cô vẫn rất mãnh liệt.
Hình Nhất Phàm lập tức mỉm cười, cảm nhận sự tốt đẹp và ấm áp trong nhà, thời gian như vậy lại nhớ đến trước đây, anh và em gái nô đùa ầm ï, đến nay em gái cũng đã có con rồi.
Còn anh thì vẫn một mình.
Hình Nhất Nặc lập tức mỉm cười rồi thay mẹ hỏi chuyện mà bà ấy muốn biết nhát.
“Anh ba, lúc nào thì anh mới dẫn bạn gái về!”
Hình Nhất Phàm ôm cháu gái đi về phía cô: “Cô ấy vẫn đang ở tận chân trời góc bể, tạm thời chưa đưa về được.
”
“Anh đừng có kén chọn như vậy! Mẹ nhìn trúng con gái của máy nhà rồi, định giới thiệu cho anh đấy!” Hình Nhất Nặc cười rồi lại nói.
Hình Nhất Phàm có một loại cảm giác hoảng sợ nhìn mẹ: “Mẹ, đừng làm thế.
”
Mà mẹ Hình thật sự nghiêm túc nhìn anh: “Con gái bạn tốt của mẹ, có thời gian thì gặp mặt đi!”
Hình Nhất Phàm quả nhiên dự đoán được, việc mà anh về nước không muốn đối mặt nhất, vậy mà vẫn xảy ra.
Xem mắt.
Hai năm đầu mẹ đã lo lắng lo hôn nhân của anh, bây giờ: anh cũng sắp hai bảy rồi, ba mẹ không gấp mới lạ!
“Qua hai ngày nữa hẹn ra gặp mặt đi, không cần con làm gì chỉ là tìm hiểu một chút thôi!” Mẹ Hình lườm anh: “Nếu như con có thể tự mình đưa về, cũng không cần mẹ lo lắng nhiều như vậy.
”
Hình Nhất Phàm chỉ đành bát lực gật đầu: “Vâng ạ! Để ngày khác nói tiếp.
”
“Con định ở nhà hay là về biệt thự của con thế!”