“Đến đây vào mỗi thứ bảy, bây giờ cô có thể rời đi.” Hình Nhất Phàm nói, ý đuổi khách đi.
Bạch Hạ cũng không phải khách, mím môi đỏ mọng, có chút lưu luyến tới gần chiếc lồng, dùng hai ngón tay vuốt ve cái đầu nhỏ của Đoá Đoá, nhìn nó ngủ say, liền rời đi không mà làm phiền.
Khi Hình Nhất Phàm chuẩn bị đứng dậy, điện thoại di động anh đặt bên cạnh đổ chuông, anh cầm lên xem, khuôn mặt đẹp đẽ nhăn lại một chút, nghe máy: “Alo! Mẹ.”
“Nhất Phàm, vừa rồi mẹ Khả Khả đã gọi điện cho mẹ nói, con có bạn gái rồi? Sao mẹ không biết?” Giọng điệu của bà Hình lúc này vừa ngạc nhiên vừa có phần nhẹ nhõm hơn.
Hình Nhất Phàm không khỏi cảm thấy khó chịu, có vẻ như Sở Khả Khả đã kể cho mẹ cô ta nghe tất cả những chuyện xảy ra ở đây, và mẹ cô ta lại kể cho mẹ anh nghe.
*Ừ… mới tìm hiểu ạ” Hình Nhất Phàm đột nhiên nghĩ, nếu anh đang hẹn hò, có lẽ nào sau những cuộc xem mắt sẽ không bao giờ xảy ra nữa?
“Thật đấy à? Cô gái ấy tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi, làm nghề gì? Khi nào thì dẫn về nhà ăn bữa cơm!”
Hình Nhất Phàm nhịn không được muốn bật cười: “Mẹ, con vừa mới theo đuổi người ta! Vẫn chưa thành công, mẹ cho con một chút thời gian đi ạ!”
“Việc theo đuổi con gái ấy, cứ hỏi anh trai con, nó trước đây lúc theo đuổi chị dâu con cũng có bản lĩnh lắm.” Bà Hình gợi ý.
“Mẹ, người ta xấu hổ, bây giờ mẹ đừng xen vào, nếu không, mẹ doạ con gái người ta chạy mắt, con sẽ để qua 35 tuổi mới tính chuyện kết hôn đấy.” Hình Nhất Phàm cũng dặn trước mẹ mình.
Bà Hình nghe xong cũng hiểu, nhiều người trẻ hiện nay không thích bố mẹ đẳng trai can thiệp quá nhiều, bà cũng không muốn trở thành người phiền phức.
“Được được được, vậy thì con cố gắng nhé! Với điều kiện của con thì chắc sẽ không thành vấn đề.” Bà Hình rất tin tưởng vào cậu con trai thứ hai này.
Thấy việc xem mắt đã được giải quyết, tự nhiên tâm trạng Hình Nhất Phàm cảm thấy tốt hơn: “Được rồi, mẹ, con nhất định sẽ cố gắng.”
Bà Hình dặn dò thêm vài câu rồi cúp máy.
Hình Nhất Phàm thở dài, trong mắt hiện lên một chút giễu cợt, xem ra người phụ nữ này lẻn vào nhà anh mang lại lợi ích cho anh như vậy, coi như tha thứ cho cô rồi.
Nhưng, tên cô ấy là gì? Làm nghề gì? Tại sao còn trẻ như vậy mà đã có một căn biệt thự riêng?
Nếu một cô gái như cô ta không thuộc mẫu người xuất thân từ một gia đình vô cùng giàu có, có thể mua được biệt thự ở đây, thì chắc chắn phải thuộc hạng người khác.
Lẽ nào cô là tiểu tam tiểu tứ được đàn ông nuôi ở đây sao?
Nghĩ đến đây, Hình Nhất Phàm không khỏi nhíu mày kinh tởm, xem ra lần sau cô đến nhất định phải hỏi rõ.
Bạch Hạ ngồi ở nhà, vô cùng khó chịu, nhưng cô giành được quyền vào thăm Đoá Đoá mỗi tuần, cũng là một việc đáng mừng.
Tâm trạng của cô cũng tốt.
Sáng sớm hai ngày sau, Bạch Hạ đã thức đến hai giờ sáng để làm bản thảo, bởi vì cuối tháng bản thảo đã chất thành đống, đúng lúc cô ngủ rất ngon thì đột nhiên, điện thoại cô để cạnh gối khi ngủ đêm qua, bỗng reo chuông.
Khiến cô giật mình tỉnh giác, cô ngắn người tìm điện thoại di động, ghé vào tai, “Alo… ai vậy!”
“Là tôi! Mười phút nữa đến nhà tôi dọn dẹp.” Đầu dây bên kia là giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông nào đó.
Cô Bạch Hạ vẫn còn đang ngủ mơ, nói mớ một câu: “Anh là ai?”
Người bên kia rõ ràng đang tức giận: “Tôi là hàng xóm của cô, mau qua đây.” Bạch Hạ cuối cùng cũng biết anh là ai, nhưng cô rất mệt, còn sớm như vậy, không thể để cô ngủ đủ giấc sao? Hôm qua vì đuổi kịp bản thảo thật sự rất buồn ngủ!
“Cái kia… Tôi rất mệt! Có thể để tôi ngủ thêm một lúc không?” Bạch Hạ thỉnh cầu một câu.
Người đàn ông bên kia lập tức cự tuyệt: “Không được, 10 phút nữa cô không đến, hậu quả tự chịu.” Nói xong liền ngắt máy.
Bạch Hạ lúc này quả thực mắt cũng không thể mở nỗi, cô không muốn rời xa chiếc giường thân ái của mình, cô có thể đánh một giấc đến tối.
Nhưng mà… Được rồi! Lời nói của người đàn ông kia còn hiệu quả hơn cả đồng hồ báo thức.
Cô liền từ trong giấc mơ tỉnh dậy, đầu tóc rối bù, vội vàng bước xuống giường.
Chết tiệt thật! Cô quá buồn ngủ.
Sau khi nhắm mắt rửa mặt, Bạch Hạ đi tới tủ quần áo, lấy một chiếc quần thể thao, ngẫu nhiên khoác lên người cô một chiếc áo phông ngắn, xong việc cô liền cầm điện thoại, nhàn nhạt đi xuống lầu.
Mái tóc dài tùy ý cột sau đầu, bình thường cô đều là trạch ở nhà, cho nên cách ăn mặc của cô có phần tùy ý, nhưng ông trời lại ban cho cô một khuôn mặt xinh đẹp.
Lúc Bạch Hạ ra ngoài vẫn còn mơ mơ màng màng, cuối cùng cũng đến cửa nhà Hình Nhất Phàm, cô ấn vang chuông cửa..
Rất nhanh liền có tiếng cửa mở, Bạch Hạ đẩy cửa bước vào, vừa đến phòng khách liền nghe tiếng meo meo quen thuộc truyền đến.
“Meo…” Đầu óc Bạch Hạ lúc này mới tỉnh táo không ít, nhanh chóng đi về hướng của Đóa Đóa, cúi người xuống đem đứa nhỏ ôm vào lòng vuốt ve, giống như trả lại nhớ nhung mấy ngày nay.
Đóa Đóa ở trong lòng cô cũng vô cùng hưởng thụ vuốt ve của cô, giống như làm nũng kêu lên.
Mà lúc này từ lầu 2 một thân ảnh thon dài tuần mỹ đi xuống.
Hình Nhất Phàm mặc áo sơ mi tối màu cùng quần tây, bộ dạng như một tinh cậu của xã hội, quả nhiên vô cùng có khí chất, là một đại soái ca khiến ai cũng phải quay đầu nhìn lại.
Bạch Hạ không khỏi nhìn 2 lần, vừa hay cô đang thiếu linh cảm cần cảm thụ một nhan sắc có giá trị cao.
Vì linh cảm sáng tác cho tác phẩm mới, mà Hình Nhất Phàm lại vừa hay là hình mẫu nam chủ hoàn mỹ.
Cô âm thành nuốt nước bọt, không thể không phun tào, tuy rằng nhân phẩm của anh không được tốt lắm, nhưng vẻ bề ngoài sao lại có thể đẹp như vậy chứ?
Quả nhiên ông trười công bằng, cho anh vẻ ngoài đẹp trai, liền nhất định sẽ cho anh một nội tâm ác ma, hừ! Người đàn ông như vậy vẫn cứ chọc người yêu thích.
Hình Nhất Phàm híp mắt, nhìn cô gái đang ôm mèo của anh.
Anh bước đến ngồi lên sofa.
Lúc này tư thê của anh và Bạch Hạ giống như một đại thiếu gia, còn trước mặt anh là một tiểu nha đầu.
“Cô tên gì? Làm nghề nào?” Hình Nhất Phàm nhướng mày, nghiêm túc nhìn cô hỏi.
Bạch Hạ ngắn ra, người đàn ông này là đang tra hỏi cô mà!
“AI Tôi là Bạch Hạ, dù sao thì loại chuyện dọn dẹp này cũng không cần kinh nghiệm đi!” Bạch Hạ thong thả đáp.