Lúc cô đang không nói nên lời, chai nước trong tay bị người đàn ông lấy đi, anh nhẹ nhàng mở ra, lại đưa trở về cho cô.
Bạch Hạ ngạc nhiên, nhận lấy nước, nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi, cô chớp đôi mắt, vẫn có chút kinh ngạc anh thế nào mà lại tốt bụng như vậy.
Bạch Hạ hăng hái làm việc cả buổi sáng, lúc mười một giờ, toàn bộ biệt thự cuối cùng cũng được dọn dẹp sạch sẽ, mà cô căn bản là ngủ không ngon, không khỏi có chút mệt mỏi.
Bạch Hạ thu dọn dụng cụ dọn dẹp xong, rửa tay một cái rồi đi ra, cô cũng không thể cứ như vậy rời đi, nhất định phải bồi Đóa Đóa thật tốt trước đã.
Cô đi ra phòng khách, thấy Đóa Đóa đang lười biếng nằm trên ghế khắc hoa bên ngoài.
Thấy cô đi đến, lập tức nhảy.
xuống ghế chạy về phía cô.
Bạch Hạ cong môi, ngồi xổm xuống nói: “Đóa Đóa, nhanh đến chỗ mẹ.”
Đóa Đóa liền thực sự đi về phía cô.
Bạch Hạ vui vẻ ôm nhóc, hôn lên cái đầu nhỏ một cái, mà lúc này thình lình một giọng nam vang lên: “Ai nói cô là mẹ của Đóa Đóa?
Tôi còn chưa tìm cho nó đâu!”
Bạch Hạ vừa nghe, lập tức mặt đỏ bừng ngắng đầu: “Anh có ý gì chứ? Tôi là mẹ của Đóa Đóa thì sao nào?”
Thân ảnh Hình Nhất Phàm lười biếng mê người, ở dưới ánh mặt trời lộ ra vài phần tuần nhan cao quý.
“Tôi là ba của nó, cô nói, chúng ta là quan hệ gì?” Hình Nhất Phàm câu môi cười tà.
Mặt Bạch Hạ đã đỏ tới mang tai, người đàn ông này là đang chiếm tiện nghi của cô sao?
“Giữa chúng ta không dính dáng, đừng nói đến chuyện đó, việc của tôi xong rồi, tôi bồi Đóa Đóa rồi đi.” Bạch Hạ nói xong, ôm Đóa Đóa ngôi lên ghê, muôn chơi đùa cùng nó một chút.
Hình Nhất Phàm híp mắt nói: “Cô là muốn ở chỗ tôi ăn cơm trưa sao?”
Bạch Hạ nghe xong, lập tức ngẳng đầu cười: “Nếu anh mời tôi, tôi đương nhiên đồng ý.”
Ánh nắng rọi xuống dung nhan của cô gái, mỉm cười tạo ra một loại xinh đẹp khuynh thành.
Ánh mắt xinh đẹp kia so với bảo thạch còn sáng hơn, hàm răng trắng noãn, đôi môi đỏ mọng, là một loại xinh đẹp câu nhân thuần túy.
Hình Nhất Phàm vốn định cự tuyệt, chính là nhìn nét cười này, làm trái tìm anh rối loạn vài giây.
Anh đành phải vờ.
như bắt đắc dĩ nói: “Chưa từng gặp ai mặt dày như cô.”
Bạch Hạ cũng theo lời anh mà nghiên đầu cười: “Đúng nha! Tôi chính là da mặt có chút dày.
Vậy rốt cục anh có nấu phần tôi không?”
“Xem cô dọn dẹp cả một buổi sáng, tôi đãi cô một bữa cơm vậy!” Hình Nhất Phàm nói xong liền đi vào trong chuẩn bị cơm trưa.
Bạch Hạ một năm nay cũng vì không biết nấu ăn, chỉ toàn ăn mì ăn liền! Mì ăn liền đấy! Sủi cảo đông lạnh bánh bao gì đó vân vân chống đỡ.
Lúc này nhìn thấy bộ dạng đang nấu cơm trưa của người đàn ông, cô không khỏi ngắn ra.
Anh vậy mà còn biết nấu cơm sao? Này cũng thật hiếm thấy.
Đúng lúc này, điện thoại của cô đặt trên gói vang lên, cô cầm lên nhất thời không dám chậm trễ, đây là người mỗi tháng phát lương cho cô, chủ biên đại nhân!
“Alo! Chủ biên đại nhân xin chào, có chuyện gì sao?” Bạch Hạ khẽ cười tiếp điện thoại.
*Tôi đã xem tác phẩm mới cô gửi lần trước, kỹ năng vẽ không có vấn đề nhưng cốt truyện quá đơn điệu, không có tiềm năng hot.
Cô phải nghiêm túc khắc họa cốt truyện.
Thực sự không ổn.
Hay là trả tiền thuê ai đó cho cô một kịch bản hấp dẫn cũng được đó.”
“Nói như vậy, bản thảo lần này của tôi bị từ chối rồi?” Vẻ mặt Bạch Hạ bắt đắc dĩ, lập tức như đóa hoa nhỏ buồn bả ỉu xìu.
“Có phải cô trạch ở nhà quá lâu, đã không nắm bắt được như cầu thị trường rồi không? Nam chính chúng ta cần tốt nhất phải có cá tính, không phải một mặt trầm ổn ôn nhu linh tinh, những thứ này đã lỗi thời rồi.
Hiện tại thịnh hành loại hình nam chính ác ma, cái loại mang chút cảm giác hư hỏng, xấu xa mà đẹp trai.” Chủ biên cũng là khô tâm khuyên nhủ cô.
Bạch Hạ phồng lên hai má, không biết tại sao, hình ảnh nam chính mà chủ biên miêu tả vừa rồi trong giây lát khiến cô nghĩ đến chủ nhân của căn biệt thự này.
“Đợi đã, ý cô là hiện tại thịnh hành như vậy à?”
“Đúng, độc giả hiện tại vô cùng thích loại nam chính này.
Cô chuẩn bị tốt một chút, xem cuối tháng này có thể nộp bản thảo không?”
“Vâng! Được rồi! Tôi sẽ cố gắng.” Bạch Hạ lấy lòng cười: “Vậy tiền thưởng đầu tháng, còn có thể cho đi!”
“Cuối tháng giao bản thảo liền sẽ không ảnh hưởng đến tiền nhuận bút của cô, yên tâm đi!” Chủ biên đại nhân nói.
“Được! Vậy tôi nỗ lực, nhất định sẽ nộp đoạn mở đầu.”
Bạch Hạ cam đoan nói.
“Được! Vậy cứ thế đi! Cô có rảnh thì ra ngoài vận động nhiều một chút, tiếp xúc với mọi người sẽ giúp ích cho cô.”
“Vâng! Tôi biết rồi.”