Tổng Tài Daddy Kiêu Ngạo Bảo Bối Mami Đừng Hòng Trốn!


Hai đứa bé được ngồi ở ghế lái với Trần Sang, còn Phương Vũ Yên và Hoắc Hạo Nhiên ngồi phía ghế sau.
Ở trên xe rồi, Phương Vũ Yên lúc này mới thầm đánh giá từ người đến xe.
Quả nhiên chủ nào thì xe nấy, mẹ ơi, sang chảnh y chang nhau!
Cô ngồi nép sang một bên góc của phía ghế sau.

Dù ngồi chung một ghế liền thì sao chứ, vẫn là nên giữ khoảng cách, càng xa thì lại càng tốt.
Xe chạy một đoạn, Phương Vũ Yên mới thở phào, vì từ lúc lên xe, người đàn ông kia căn bản không có nói chuyện, cũng không tiếp cận hay có ý muốn làm quen với cô.

Anh chỉ ngồi vắt chéo chân, lưng tựa vào ghế, nguyên một vị trí như pho tượng, hai mắt nhắm lại dưỡng thần.

Một chút cũng không để ý đến cô.

Dù Phương Vũ Yên trong cái nhìn của anh chính là một cô gái xinh đẹp.
Phương Vũ Yên cứ thế len lén nhìn Hoắc Hạo Nhiên, cô cảm thán, chỉ riêng khí chất như vậy của anh, thì cũng biết anh là loại người có vị trí gì trong giới thượng lưu, chính là kiểu người mà trăm người nể, nghìn người ước ao, vạn người săn đón, muốn làm thân cùng anh.
Vậy nên, người ở cao quá thế này, cô vẫn là không nên dây dưa thì hơn.
Lúc này, Trần Sang thông qua kính chiếu hậu đằng trước xe, hỏi: "Cô Phương, cô muốn tới chỗ nào?"

Phương Vũ Yên có chút giật mình, cô vội lấy tờ danh thiếp của công ty Vệ Sỹ Lâm đưa cho Trần Sang: "Anh cho tôi và con ỷai xuống tại cổng công ty này là được rồi."
"À, được rồi." Trần Sang đáp ứng, tiếp tục lái xe thật vững vàng.
Gần tới công ty mà Phương Vũ Yên nói, Trần Sang cho xe tiến từ từ vào đoạn đường lớn ở khuân viên công ty.

Hai cậu nhóc phía trước vẫn chơi đùa với nhau.

Nhất là Nghiêm Tử, ba hoa không ngừng.
Ở phía ghế sau lại trái ngược hoàn toàn, im lặng đến đáng sợ, cả hai người lớn đều trầm mặc, không ai nói với ai câu nào.
Đến nơi, mọi người cùng xuống xe, Phương Vũ Yên khẽ mỉm cười, cúi đầu nhỏ giọng, "Cảm ơn anh đã đưa mẹ con tôi về."
Hoắc Hạo Nhiên gật đầu, cũng không nói gì.

Phương Vũ Yên định hỏi thăm tên họ của anh, nhưng lời vừa đến miệng liền bị cô nuốt ngược vào trong trở lại, cô quyết định không hỏi nữa, vẫn là thôi đi thì hơn.
Phương Nhật lúc này bất giác chạy tới nắm lấy bàn tay thon dài của Hoắc Hạo Nhiên, "Chú đẹp trai à, con còn có thể gặp lại chú không?"
Hoắc Hạo Nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Phương Nhật, xoa xoa đầu cậu nhóc, cười nói: "Tất nhiên rồi."
"Nhật Nhật đi thôi con." Phương Vũ Yên vừa nói vừa nhanh chóng đi tới ôm con trai lên đi khỏi.
Hoắc Hạo Nghiêm cũng dắt Nghiêm Tử ngồi lại trên xe, chiếc xe cũng rời khỏi nơi đó trong chốc lát.
Về đến nhà, Phương Vũ Yên đã hỏi con trai cô: "Nhật Nhật, con với chú đẹp trai kia rất thân?"
Phương Nhật gật đầu, "Vâng, chú ấy rất thích con, mẹ không thấy sao?"
"Ừm," Phương Vũ Yên khẽ vuốt cằm, "Mẹ có nhìn thấy." Cô gật đầu thừa nhận với con trai xong, "Nhưng mà, Nhật Nhật à, con có biết tên chú đẹp trai đó không?"
Phương Nhật cũng không do dự, thẳng thừng lắc lắc đầu, "Không ạ!"
"Vậy còn người bạn nhỏ kia con có thân không?"
"Cũng không ạ." Cậu nhóc lại lắc đầu.
"Vậy con cũng không biết tên cậu ta luôn sao?"
Vẫn là lắc đầu.
"Vậy nếu không thân, không quen, không biết tên, thì Nhật Nhật đừng nghĩ cũng đừng nhớ đến nhé, chúng ta không thích hợp qua lại thân thiết với nhà họ đâu bảo bối à." Phương Vũ Yên dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để giải thích với con trai.
Phương Nhật vẫn lắc đầu, nhưng lúc này, cậu mới nói, "Mẹ, chúng ta không biết gì về họ, không thân với họ, không có nghĩa là nhà bọn họ toàn là người xấu, chú đẹp trai kia chắc chắn không phải người xấu." Cậu nhóc tay nhỏ chống cằm, lại nói, thanh âm kiên định, "Nhật Nhật ở gần chú ấy, con cảm thấy chú ấy rất rất tốt, là một người đàn ông ưu tú."
Suy nghĩ một lát, cậu nhóc lại tiếp, "Mỗi lần thấy chú ấy, tiếp xúc nói chuyện với chú ấy, con cũng rất thích, con biết mẹ sợ chú ấy vì chú ấy có một khuôn mặt rất lạnh lùng, nhưng mà nhìn mỗi bề ngoài không thì chúng ta đâu thể đánh gia được họ tốt hay xấu.

Mẹ ơi, con nghĩ nếu mà chú đẹp trai ấy có người quan trọng, lập gia đình, chú ấy nhất định là một người cha tốt, một người chồng mẫu mực, và sẽ rất yêu thương vợ con mình."
Phương Vũ Yên ồ một tiếng, "Vậy con nói xem, dựa vào cái gì mà con nghĩ chú đó là người tốt."

"Vì con và chú ấy đều là phái mạnh, đàn ông đích thực giống nhau." Phương Nhật không do dự, thẳng thắn hồn nhiên nói.
Phương Vũ Yên bật cười, có chút bất ngờ vì con trai bảo bối của cô thế nào mà lại vì một người ngoài chỉ gặp mặt mới hai lần mà không tiếc lời tán dường, biện hộ.

Thậm trí lại còn nói triết lý với mẹ mình.
Nhưng dù sao, đó chẳng qua cũng chỉ là lời nói phát ra từ miệng cậu nhóc 4 tuổi mà thôi.

Cô là mẹ nhóc, không thể bác bỏ ý kiến của con trai mình, thì chỉ có thể gật đầu vờ tán thành để con trai vui vẻ và yên tâm.

Chứ thật ra trong lòng cô, có quỷ mới tin cái tên đàn ông đẹp trai luôn luôn làm cô áp lực sợ đến khiếp vía kia, lại là một người tốt.
....
Lúc này trên xe của Hoắc Hạo Nhiên.
Nghiêm Tử đã được ngồi ở ghế sau cùng Hoắc Hạo Nhiên, ông chú lạnh lùng nhất quả đất của cậu.
Nghiêm Tử cậu rất là sợ ông chú này, ban nãy còn có Phương Nhật, nên có lẽ chú của cậu còn hiền hiền một chút, bây giờ không có Phương Nhật ở đây, có phải chú ấy sẽ không hiền nữa không? Cậu bé tự hỏi trong đầu.
Cậu bé vừa sợ vừa nhìn đến Hoắc Hạo Nhiên lúc này đang chìm đắm trong suy tư, lúc này trên tay anh cũng đang mân mê tỉ mỉ một sợ tóc đen ngắn.

Rất nhanh bản tính tò mò của trẻ con nổi lên, Nghiêm Tử vô tư hỏi: "Chú Hạo Nhiên, chú cầm trên tay sợi tóc đó để làm gì ạ?"
Hoắc Hạo Nhiên hoàn hồn, khẽ nhíu mày, "Đó là việc của ta, con hỏi làm gì?"
"Nhưng chú ơi, cô giáo đã dạy, chuyện không biết thì có thể hỏi người lớn, với lái không nên cầm tóc như vậy, tóc đó là của chú Hạo Nhiên sao?"
"Nghiêm Tử!!" Hoắc Hạo Nhiên phút chốc không vui nghiêm giọng mắng, "Ai cho phép con nhiều chuyện cùng người lớn như vậy."
"Oa..aaaa...." Nghiêm Tử òa khóc lớn.
Hoắc Hạo Nhiên cau mày, anh day mi tâm, quả nhiên con nít thật quá phiền phức, bỗng anh nhớ tới Phương Nhật, thằng bé kia rất ngoan, rất hiểu chuyện.


Cháu trai của mình nếu bằng một góc của Phương Nhật thôi thì đã tốt lắm rồi.
Cất giữ sợi tóc đen vào một cái túi nhỏ cẩn thận.

Sợi tóc đó chính là ban nãy khi xoa đầu Phương Nhật, anh là lén lấy của cậu nhóc.

Sau khi cất đồ vào túi áo cẩn thận, mặc kệ Nghiêm Tử thằng bé vẫn đang một bên khóc oa oa, anh vẫn chỉ suy tư chuyện của mình, thầm nghĩ nhất định phải nhanh chóng điều tra chuyện này càng nhanh càng tốt.
Cần phải xác định anh và cậu nhóc Phương Nhật kia có phải là quan hệ huyết thống hay không?
Đến công ty, Hoắc Hạo Nhiên lại điện thoại về cho mẹ anh.
Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, Hoắc Hạo Nhiên đã thẳng thắng nói: "Mẹ mau đến công ty con mang cháu nội mẹ về."
"Cái gì! Hạo Nhiên à, sao con lại mang thằng bé đến công ty con, vậy khác nào bắt mẹ đi một đoạn còn xa hơn là tới nhà trẻ sao?" Hoắc phu nhân không vui trách móc con trai.
Nào tưởng anh sẽ nhượng bộ, nhưng cuối cùng bà lại chỉ nghe được mỗi một câu ngắn gọn từ anh, "Nếu mẹ không tới, thì cháu nội của mẹ, sẽ được ở cùng ông chú nó tới 10 giờ khuya!"
"Cái gì, con...." Hoắc Phu Nhân cạn lời, thằng con trai bà thật là....
Bà đành dập điện thoại, gọi tài xế trong nhà lái xe chở bà tới công ty của Hoắc Hạo Nhiên đón Nghiêm Tử trở về....
Bằng không, để thằng bé ở cùng ông chút lạnh lùng vô tâm của nó, không chết vì đói, cũng chết vì sợ.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận