Tổng Tài Daddy Kiêu Ngạo Bảo Bối Mami Đừng Hòng Trốn!


Đúng lúc này, điện thoại của Phùng Tĩnh Nhã gọi tới.

Phương Vũ Yên ngạc nhiên, cô nhanh chóng bắt điện thoại.
Đầu dây bên kia, Phùng Tĩnh Nhã gấp gáp lại lo lắng nói: "Vũ Yên, Nhật Nhật không còn ở trường nữa, thằng bé có người đón đi rồi."
"Cái gì, Nhật Nhật của mình, ai đã đón rồi, cậu hỏi cô giáo chưa?" Phương Vũ Yên bật đứng dậy.

Hành động của cô làm cho Phương Phan Huỳnh và Từ Huệ phải nhìn tới cô.

Cả hai người nhìn nhau tự hỏi, Phương Vũ Yên kia đã gặp chuyện gì sao?
Phùng Tĩnh Nhã nói một hơi, "Mình hỏi cô giáo rồi, thằng bé được một người đàn ông rất đẹp trai đón đi.

Cô giáo nói, anh ta đi đón cháu trai là Nghiêm Tử, tiện đường đón Phương Nhật giúp."
Đẹp trai? Có cháu trai tên Nghiêm Tử?
Phương Vũ Yên siết chặt nắm đấm.


Khốn kiếp, lại là Hoắc Hạo Nhiên.

Người đàn ông này, nhất định cứ phải dây dưa với vô như vậy sao?
Trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng Phương Vũ Yên vẫn giữ bình tĩnh, cô nói: "Tĩnh Nhã đừng lo, mình sẽ đến trường với cậu ngay bây giờ, Nhật Nhật sẽ không sao đâu."
Khuyên như vậy thôi, chứ lòng Phương Vũ Yên lúc này đã loạn thành một đoàn rồi....
Nói điện thoại với Phùng Tĩnh Nhã xong, Phương Vũ Yên mang theo điện thoại và túi xách, đi ra nhanh ra ngoài.

Mặc kệ cho hai con người đáng ghét kia muốn ngồi bao lâu thì ngồi.

Con trai cô còn quan trọng gấp mấy lần.
Phương Phan Huỳnh vội vàng kéo tay cô lại, ông ta quát, "Phương Vũ Yên, Nhật Nhật là ai? Là con trai mày phải không? Mày kết hôn khi nào? Tại sao một câu cũng không thông báo?"
"Phải đấy, cô đúng là đủ lông đủ cánh nha, ngay cả con cũng sinh luôn rồi, thật là..." Lời của Từ Huệ còn chưa nói hết thì bị nghẹn lại bởi vì bà ta nhận được ánh mắt sắc lạnh của Phương Vũ Yên.
"Hai người không có tư cách hỏi tôi bất kỳ chuyện gì, đã là người dưng thì không cần phải biết chuyện gì của nhau cả." Phương Vũ Yên nói xong, cô hất tay Phương Phan Huỳnh ra, lạnh lùng đi mất.
Lúc này bên ngoài, Vệ Sỹ Lâm đi vào.
Phương Phan Huỳnh nhìn Vệ Sỹ Lâm rồi hỏi anh: "Cậu Lâm, con gái tôi đã từng sống ở đâu, những năm qua nó ở cùng ai, kết hôn với ai? Cậu có thể nói cho tôi biết không?"
Vệ Sỹ Lâm khẽ nhướn mày, anh thản nhiên đáp, "Ông Phương, thứ cho tôi từ chối, tất cả thông tin của nhân viên trong công ty chúng tôi đều được bảo mật.

Họ ở với ai, kết hôn với ai? Chúng tôi không có quyền can thiệp."
Phương Phan Huỳnh nghe xong, muốn hỏi thêm lại không thể mở miệng, chỉ có thể chấp nhận câm nín.

Từ Huệ một bên lúc này lại khóc lên, đáng thương nói với Vệ Sỹ Lâm, "Cậu Lâm, Vũ Yên nó không chịu giúp chúng tôi, em trai tôi nó còn trẻ, nó chỉ lỡ gây tai nạn, xin cậu giúp nó giảm án được không?"
"Không được." Vệ Sỹ Lâm nhất thời cự tuyệt, "Bà Phương, tòa đã ra phán quyết, rất khó để thu hồi."
Nghe Vệ Sỹ Lâm nói Từ Huệ khóc dữ hơn, giống như từ thời cha sanh mẹ đẻ bà ta chưa được khóc, "Cậu Lâm, việc này đối với cậu không khó mà, cậu giúp chúng tôi, bao nhiêu tiền, tôi cũng trả." Vừa nói, Từ Huệ vừa làm bộ lấy khăn tay thấm thấm nước mắt nơi đuôi mắt đã điểm vài cái dấu chân chim của bà ta.
Vệ Sỹ Lâm nhìn thấy sự khẩn cầu trong mắt Từ Huệ, trong đầu lại có ý định khác lóe lên, anh đã xem qua hồ sơ kia, cũng không phải không có cách.


Nhưng hai vợ chồng nhà này đối xử với Vũ Yên quá tệ, hiện tại anh bắt họ phải chi một khoản thù lao, để đền cho Vũ Yên, vậy thì cũng không tệ.
Trầm ngâm một lát, anh mới nói với Từ Huệ, "Bà Phương, vụ án em trai bà, tôi sẽ giúp bà giảm án xuống, nhưng thù lao sẽ không nhỏ."
Từ Huệ nhìn Phương Phan Huỳnh, thấy ông ta không biểu hiện gì, bà ta làm mặt tội nghiệp, giọng run run đáng thương: "Lão gia, chỉ là một phần nhỏ so với tài sản công ty thôi, ông giúp em trai tôi được không?"
Phương Phan Huỳnh nhìn vợ, bất đắc dĩ dù có xót tiền của, cũng đành xì tiền ra, gật đầu đồng ý mà lòng khó chịu không thôi.
Sau khi thỏa thuận xong, Vệ Sỹ Lâm nói mấy câu, đứng dậy ý muốn đuổi khách.

Hai vợ chồng Phương Phan Huỳnh rốt cuộc chỉ có thể ra về.
.....
Tại trường mầm non.
Phương Vũ Yên vừa lái xe đến đã vội vàng vào trường gặp Phùng Tĩnh Nhã, vừa thấy bạn thân, cô như sắp khóc đến nơi, "Tĩnh Nhã, Nhật Nhật đâu rồi, cậu đã hỏi cô giáo chưa?" Dứt lời đã muốn đi thẳng vào hỏi giáo viên trong trường.
Phùng Tĩnh Nhã vội vàng giữ tay Phương Vũ Yên lại rồi nhắc nhở, "Vũ Yên, cậu đừng có cuống lên như vậy, mình hỏi giáo viên rồi, họ nói là Nhật Nhật thằng bé tự nhận là người quen của Hoắc Hạo Nhiên, nên giáo viên mới để anh ta đón thằng bé đi."
"Không thể nào đâu." Phương Vũ Yên lắc đầu quả quyết.

Cô tuyệt đối không tin con trai cô sẽ tự ý đi theo tên kia, chắc chắn là tên kiêu ngạo đáng ghét kia đã dụ dỗ con trai cô đi theo anh ta.
"Ài, cậu còn không hiểu Nhật Nhật, cậu cuống quá nên hóa ngốc hả, thằng bé nó tuyệt đối sẽ không đi với người nào cả nếu như nó không muốn." Phùng Tĩnh Nhã thở dài, có chút khó hiểu, thật ra thì Hoắc Hạo Nhiên kia cũng không đến nỗi xấu xa, vậy thì tại sao Phương Vũ Yên bạn cô lại ghét anh ta đến như vậy?
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Phùng Tĩnh Nhã cũng không tiện nói ra, vì cô lo rằng, Phương Vũ Yên sẽ vì chuyện này mà không nhìn mặt cô nữa.

Lúc này cô chỉ có thể an ủi: "Được rồi, đừng có lo nhiều như vậy, là Nhật Nhật tự thằng bé muốn đi cùng, việc cần làm là làm sao để đón Phương Nhật từ chỗ tên Hoắc Hạo Nhiên kia? Cậu....có số điện thoại của anh ta không?"

Phương Vũ Yên lắc đầu, cô lúc này tâm tư thật sự rối loạn, cô không hiểu vì sao, Phương Nhật con trai cô lại thích và tin tưởng tên mặt lạnh kia đến vậy, anh ta có gì tốt đâu chứ? Chỉ chưa đầy một ngày, mà hai, ba chuyện xô đến với cô, khiến cô trở tay không kịp, trước là bị Hoắc Hạo Nhiên trêu chọc ở văn phòng, rồi tiếp đến là vợ chồng Phương Phan Huỳnh đến văn phòng làm loạn, sau cùng lại là Nhật Nhật con trai cô đi theo Hoắc Hạo Nhiên, đa phần đều là Hoắc Hạo Nhiên, thật đen đủi, thật phiền phức...
Phương Vũ Yên day day mi tâm, một dạng có chút bất lực.
Phùng Tĩnh Nhã lúc này nhìn thấy Phương Vũ Yên tâm phiền ý loạn, thật là không biết cái cô bạn này của cô là vì ai mà tâm phiền ý loạn như vậy nữa, là vì khi nãy gặp lại người cha và người mẹ kế kia, hay là vì thằng nhóc Phương Nhật khiến Phương Vũ Yên lo lắng, và còn một lý do nữa chính là tên Hoắc Hạo Nhiên kia và Vũ Yên đã xảy ra cái gì rồi, liệu có phải năm đó, Vũ Yên và tên kia ngủ cùng nhau, và Nhật Nhật có khi nào là con của tên đó không? Vậy cho nên cô nàng này mới tâm phiền ý loạn như vậy...
Nhưng cuối cùng, vẫn chỉ là suy đoán của Phùng Tĩnh Nhã cô mà thôi...
Suy nghĩ một lát, Phùng Tĩnh Nhã lại nói: "Vũ Yên, cậu bình tĩnh lại cho mình, cậu thử liên lạc với mấy người quen trong công ty của cậu xem, xem ai có số của Hoắc Hạo Nhiên kia hay không? Nếu có số của anh ta, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm ra Nhật Nhật thôi."
Nghe Phùng Tĩnh Nhã nói, Phương Vũ Yên mới tỉnh ngộ, đúng rồi, lúc này không phải là lúc phiền loạn và sợ hãi, cô nhất định phải bình tĩnh, mạnh mẽ không để ai cướp con trai cô đi.

Họ Hoắc đáng ghét kia, anh đừng hòng mang được con trai tôi đi.

Khốn kiếp, nếu anh dám có ý định đó, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh đâu, tôi nhất định sẽ khiến anh phải hối hận.

Phương Vũ Yên tàn bạo nghĩ trong đầu.
Hoắc Hạo Nhiên anh đợi đó cho tôi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận