Tổng Tài Daddy Kiêu Ngạo Bảo Bối Mami Đừng Hòng Trốn!


Đắn đo hồi lâu, Phương Vũ Yên quyết định lấy điện thoại ra bấm một số máy gọi đi.

Chủ nhân của số máy này chính là vị trưởng phòng Chung bên bộ pháp lý của Hoắc thị mà cô gặp trong bữa tiệc chúc mừng.
Người này nhất định có số của Trần Sang, vì lúc đó cô thấy người đó đã nhận điện thoại của Trần Sang khi anh ta yêu cầu vị trưởng phòng đó bảo cô đến chỗ Hoắc Hạo Nhiên.
Và nếu như có số của Trần Sang, vậy thì sẽ không khó để có thể lấy được số của tên kia.

Càng nghĩ Phương Vũ Yên càng trấn tĩnh lại.

Rất nhanh cuộc hội thoại của Phương Vũ Yên với vị trưởng phòng Chung kia đã kết thúc, và dĩ nhiên, cô rốt cuộc đã có trong tay số của Trần Sang, thư ký thân cận của Hoắc Hạo Nhiên.
Không chần chừ, cũng không quên cản ơn vị trưởng phòng họ Chung kia, Phương Vũ Yên nhanh chóng nhấn số của Trần Sang gọi đi ngay sau đó.
Điện thoại vừa được kết nối, "Xin hỏi, cô là ai vậy?" Giọng của Trần Sang bên kia rất lịch sự, nhưng không kém phần ngạc nhiên vì có số lạ gọi tới.
"Thư ký Trần, tôi là Phương Vũ Yên, anh có thể cho tôi số của Hoắc tổng được không? Tôi có chuyện muốn nói với anh ta." Phương Vũ Yên lời lẽ nặng nề, rõ ràng là không vui.
Còn chưa nghe được câu trả lời của Trần Sang, thì cô đã nghe được tiếng cười quen thuộc của bảo bối nhà cô từ bên sóng âm kia vọng qua.

Truyện Linh Dị
Thằng bé cười vui vẻ quá.

Trong lòng Phương Vũ Yên bối rối, cô chưa bao giờ nghe thấy con trai cô lại cười vui vẻ đến vậy, là vì thằng bé đang ở cạnh Hoắc Hạo Nhiên sao?
Ý nghĩ đó chỉ sượt qua tâm trí Phương Vũ Yên một lần, trong lòng lại bắt đầu như lửa đốt, sốt ruột không thôi.
Phương Vũ Yên đang định hỏi lại thì đầu dây bên kia, một thanh âm từ tính phát ra, cũng không khó để nhận ra, thanh âm kia chính là của Hoắc Hạo Nhiên.

Phương Vũ Yên nén xuống cơn giận trong người, hỏi: "Hoắc tổng, anh muốn làm gì?"
Hoắc Hạo Nhiên bên kia bất giác mở miệng khen người phụ nữ của anh, lời anh nói rõ ràng mang đầy ý cười, "Cô Phương, cô đúng là khá nhanh nhạy đó, có thể thông qua người khác biết được số Trần Sang, và bây giờ lại muốn Từ Trần Sang để có được số của tôi, cô cừ thật đấy!"
Phương Vũ Yên bên này vừa tức vừa lo đến muốn nghẹn, cái tên đàn ông đáng ghét này, mặt anh ta rõ ràng đẹp trai, nhưng da mặt lại dày thế chứ? Cô nghiến răng trèo trẹo, "Vậy anh là muốn như thế nào hả?"
Bên kia Hoắc Hạo Nhiên lại bật cười cũng không biết vì sao, khi chọc cho cô tức giận, anh lại thấy vui sao sao ấy...
Nhưng mà vui thì vui, cũng không quên nhiệm vụ, sở dĩ anh đón Phương Nhật đi, chính là muốn có kết quả như lúc này, cái anh muốn chính là lấy được số điện thoại cá nhân và wechat của cô nàng này.
Rất thẳng thắn, Hoắc Hạo Nhiên đã đưa ra đề nghị, "Được rồi, cô Phương à, thật ra tôi cũng không có ý gì.

Nếu cô muốn đón Nhật Nhật thì mau add wechat của tôi vào.

Tôi sẽ gửi định vị cho cô, sau đó cô cứ theo định vị, cô sẽ thấy được chỗ tôi và Nhật Nhật."
Hoắc Hạo Nhiên nói xong, trên mặt đầy đắc ý, nhưng anh nào có biết, bên này, mặt của Phương Vũ Yên vì tức điên mà đen như đáy nồi.
Cái tên này không những mặt dày, lại còn ngang ngược, không nói lý, thay vì gửi định vị, anh ta cứ thẳng toẹt mà nói ra cái nơi mà anh ta đang ở cùng Nhật Nhật đi, như vậy không tốt hay sao? Wechat cái quái gì chứ? Phiền toái...!
Phương Vũ Yên còn chưa kịp phản ứng thì Hoắc Hạo Nhiên bên kia lại nói: "Còn nữa, cô Phương à, chúng tôi đang ở khu trò chơi của trung tâm thương mại, tầng ba nhé.

Mong luật sư Phương nhanh chóng tới."
Nói xong, Hoắc Hạo Nhiên cúp máy, mặc cho bên này Phương Vũ Yên tức đến mắt cũng sắp đỏ.
Hoắc Hạo Nhiên!! Cái tên khốn này.

Tên chết bầm.

Phương Vũ Yên chửi anh vạn lần trong đầu.

Không đắn đo thêm một phút nào nữa, Phương Vũ Yên lái xe cùng Phùng Tĩnh Nhã đến trung tâm thương mại theo lời Hoắc Hạo Nhiên nói để đón Phương Nhật.
Tại trung tâm thương mại, lúc Phương Vũ Yên đến nơi, cô nhận được một tin nhắn từ một số lạ.
Nội dung tin nhắn không dài, nhưng vừa nhìn vào, cô liền biết là của ai gửi.

Là của Hoắc Hạo Nhiên, trong tin nhắn chỉ hiển thị vỏn vẹn một cái tên tài khoản wechat dài ba chữ, "Hoắc Độc Tài."
Nếu là người khác, có lẽ đã phụt cười vì cái tên tài khoản wechat đầy kỳ lạ này, nhưng vì là Phương Vũ Yên nên bản thân cô thấy cái tên tài khoản này rất hợp với tên đáng ghét kia, lý ra hắn nên thêm mấy chữ đằng sau nữa mới đúng, tỉ như Hoắc Vô Sỉ, Hoắc Đáng ghét chẳng hạn...Bởi vì hắn đáng ghét khó ưa cả vạn lần luôn ấy chứ.
Add wechat của Hoắc Hạo Nhiên vào xong, Phương Vũ Yên nhanh chân đi thẳng vào trung tâm thương mại.

Vọt thẳng lên lầu 3, vì trước đó Hoắc Hạo Nhiên đã thông báo với cô.
Phùng Tĩnh Nhã chân đi như chạy đuổi theo Phương Vũ Yên.

Cô mệt muốn đứt hơi.

Thật không biết lúc trước ở nước ngoài, cô bạn thân của cô đã tập luyện đến mức nào, lại có thể đi nhanh lẹ như chạy đến thế, bộ là sức trâu bò hay sao chứ? Đi còn nhanh hơn ăn cướp.
Phương Vũ Yên theo định vị trên điện thoại, lên tới tầng 3.

Nhưng khi cô sắp đến gần, vị trí của Hoắc Hạo Nhiên lại biến mất, sau đó là xuất hiện ở khoảng cách xa hơn, dĩ nhiên đã là một chỗ khác trong trung tâm.
Một lần, hai lần, rồi bốn năm lần đều lặp lại y như vậy.


Phương Vũ Yên bị Hoắc Hạo Nhiên dẫn đi nguyên một vòng của trung tâm, rồi lại quay lại chỗ cũ.

Nhưng kết quả vẫn là không tìm được.

Cô tức giận đến nỗi máu trong đầu cũng sôi lên.

Tên độc tài kia cư nhiên lại đùa giỡn cô như vậy, lần này cô không đi theo định vị nữa, đứng yên tại lầu 3, gọi điện thoại cho Hoắc Hạo Nhiên.
"Luật sư Phương, rốt cuộc thì cô cũng điện thoại cho tôi?" Hoắc Hạo Nhiên cao giọng nói mang theo chút ý cười.
Phương Vũ Yên nghiến răng gằn giọng nói: "Hoắc tổng, anh đang bỡn cợt tôi, anh làm vậy chắc vui lắm nhỉ?"
Bên kia đầu dây, Hoắc Hạo Nhiên vẫn không biết rằng, Phương Vũ Yên lúc này vừa giận lại vừa sợ đến nỗi mắt đỏ như mắt thỏ, sắp khóc đến nơi.

Anh vẫn thản nhiên đáp, cách xưng hô cũng tự nhiên thay đổi, thanh âm còn mang theo chút tà mị: "Phương Vũ Yên, tôi bỡn cợt em làm gì? Trách bản thân em quá chậm, nên không theo kịp mà thôi.

Em biết đấy, trẻ con vốn rất hiếu động, làm sao bọn chúng có thể chỉ chơi đùa ở mãi một nơi được chứ, thế nên địa điểm mới thay đổi, em không thể trách tôi được."
Phương Vũ Yên không phản bác lại được lời nào, chỉ có thể cúp máy, rồi lại tìm đến địa điểm mới trên thông báo điện thoại.

Hoắc Hạo Nhiên nghe điện thoại xong, anh cất điện thoại vào túi, bất giác anh cảm thấy có một ánh nhìn đang chằm chằm nhìn sau lưng của anh.

Quay đầu về phía sau, không ai khác chính là Phương Nhật.
Cậu bé đang nhìn anh bằng đôi mắt to tròn đen láy, nhưng đôi mắt kia lại tràn ngập thắc mắc, có chút không vui nho nhỏ trong đó.

Phương Nhật biết người mà Hoắc Hạo Nhiên vừa nói chuyện chắc chắn là mẹ cậu.
Phương Nhật không vui nói: "Chú Hạo Nhiên, nếu chú còn làm khó, ức hiếp mẹ con, vậy chúng ta tạm biệt ở đây.


Sau này không gặp lại."
Hoắc Hạo Nhiên vừa nghe lời khẳng định kia của Phương Nhật, anh liền lúng túng, không phải vì xấu hổ, mà là vì sợ, sợ rằng lần này nếu Phương Nhật đi, vậy thì cơ hội gặp lại mẹ con họ sẽ càng ít.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt Phương Nhật, hai tay ôm lấy bờ vai nhỏ của cậu bé, dịu giọng nói: "Nhật Nhật, không phải chú ức hiếp làm khó mẹ con đâu, chú rất thích mẹ con, chỉ là mẹ con, cô ấy không thích chú cho lắm, nên chú chỉ muốn trêu cô ấy một chút, để mẹ con chú ý tới chú mà thôi."
Hoắc Hạo Nhiên thật sự hơi khó nói, khi đối diện với con trai, anh không thể nói ra sự thật, vì thằng bé còn chưa tròn 4 tuổi, vậy thì làm sao có thể hiểu được chuyện này, cho nên anh chỉ có thể tiến tới từng bước ngắn một.

Hoắc Hạo Nhiên bất giác ôm Phương Nhật vào lòng, rồi nhẹ giọng hỏi tiếp: "Nhật Nhật con có muốn có một người ba không? Con có muốn chú Hạo Nhiên làm ba của con không?"
Phương Nhật bất ngờ được Hoắc Hạo Nhiên ôm vào lòng, trong trái tim nhỏ bé non nớt dường như có chút ấm áp, lại có chút lưỡng lự, nếu quả thật chú đẹp trai này là ba của cậu, vậy thì còn gì bằng.

Nhưng mà chú đẹp trai này, lại có chút xấu tính hay sao ấy nhỉ, chú ấy thích làm khó mẹ mình, ức hiếp mẹ mình, còn trêu chọc mẹ mình, làm những việc đó đều là thích sao?
Suy nghĩ một lát, Phương Nhật ngẩng khuôn mặt trắng mũm mĩm, đôi mắt to tròn nhìn Hoắc Hạo Nhiên, cậu nói: "Chú Hạo Nhiên, nếu chú thích mẹ con, thì sao lại ức hiếp cô ấy.

Chú có biết cách để yêu một người chính là phải yêu thương họ, không được ức hiếp họ, chứ không phải làm khó, làm họ buồn đâu.

Phụ nữ họ sinh ra, chính là để cho nam nhi chúng ta quan tâm và yêu thương đấy."
Hoắc Hạo Nhiên hoàn toàn bất ngờ trước lời nói của con trai anh, anh như ngộ ra một chút.

Đúng là đáo để mà.

Anh càng ngạc nhiên hơn là Phương Vũ Yên người phụ nữ của anh mặc dù chỉ là mẹ đơn thân cả 4 năm trời, lại có thể dạy dỗ Phương Nhật hiểu lễ nghĩa, hiểu chuyện đến vậy.

Người phụ nữ anh nhìn trúng đúng là cừ thật.
Lại nhìn đến cậu bé ngây ngô đáng yêu, nhưng lời nói lại như ông cụ non trong lòng mình, Hoắc Hạo Nhiên bất giác nở nụ cười, rồi bắt đầu suy tưởng tới tương lai, nếu như con trai anh sau này trưởng thành, Phương Nhật có thể sẽ là một người đàn ông yêu thương cưng chiều vợ vô vàn....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận