Tổng Tài Daddy Kiêu Ngạo Bảo Bối Mami Đừng Hòng Trốn!


Không khí lúc này rơi vào yên lặng giây lát, dường như cả hai bên đều đang quan sát đối phương, Tôn Kỳ thản nhiên đứng sau lớp tường rào của bọn đàn em, hắn ta quan sát Hoắc Hạo Nhiên rất kỹ, trong lòng lén khâm phục không ít, đời người đúng là không trốn chạy được khỏi thời gian, ai cũng phải thay đổi, 6 năm khoảng cách thời gian đủ để một Hoắc Hạo Nhiên ngây ngô ngày đó trở nên thành thục không ít, khí chất của tên thiếu gia này hiện giờ đã không còn là một cậu sinh viên đại học năm nào...
Thứ mà Tôn Kỳ có thể cảm nhận được từ Hoắc Hạo Nhiên lúc này chính là nguy hiểm...
Hắn nén sự lộp bộp run sợ trong lòng trước, lùi lại nhanh chóng rồi túm ngược Phương Vũ Yên đang bị trói dưới đất lên, hành động này khiến Phương Vũ Yên không kịp chuẩn bị, cô bị đau khẽ kêu lên một tiếng: "Aa...đồ khốn, thả tao ra..."
Cả bốn tên đàn em của Tôn Kỳ và Hoắc Hạo Nhiên cũng hoàn toàn bất ngờ vì không nghĩ đến Tôn Kỳ sẽ làm vậy.

Hai mắt Hoắc Hạo Nhiên hằn lên tia chết chóc...long lên như mắt báo...
"Thằng khốn, bỏ vợ tao xuống, tao với mày nói chuyện tử tế, mày muốn gì hả?"
"Muốn gì? Ha ha ha, Hoắc đại thiếu, Tôn Kỳ tao muốn gì? Mày còn không rõ?" Tôn Kỳ đôi mắt tràn đầy dục tính, gian xảo nhìn vào cơ thể đang run rẩy của Phương Vũ Yên, khiêu khích châm chọc nói: "Tao chính là muốn làm vợ mày ngay trước mặt mày đấy." Vừa nói tay hắn khẽ vuốt ve lên gương mặt đang lúc nóng lúc lạnh của Phương Vũ Yên.
Hoắc Hạo Nhiên gằn lên, "Mày thử đụng vào cô ấy xem, Hoắc Hạo Nhiên tao thề, chỉ cần tao còn một hơi thở, thì mày đừng hòng giở trò."

"Vậy sao?" Tôn Kỳ trưng ra bộ mặt thách thức, giọng khiêu khích: "Hoắc Hạo Nhiên, tao sẽ ngồi đây từ từ hưởng thụ vợ mày, trong khi chờ mày đến cứu cô ta đấy."
Đoạn hắn ta ra lệnh cho đàn em của hắn: "Bọn mày, cùng chơi đùa với Hoắc Đại Thiếu một chút, nhớ giữ lại cái mạng chó cho hắn ta, để hắn ta nhìn cho rõ con đàn bà của hắn dâm đãng thế nào trước mặt hắn."
Cả bốn tên đàn em còn lại nghe lệnh của đại ca mình, người cầm gậy, kẻ cầm dao trong tay bất chấp lao về phía Hoắc Hạo Nhiên, kịch liệt đánh nhau với anh.

Hoắc Hạo Nhiên tay không chạy được đến đây mới tìm được Phương Vũ Yên, thứ anh có duy nhất chỉ là một thân thủ tốt, nhanh nhạy.
Những năm qua kể từ sau vụ ẩu đả với bọn bắt cóc 6 năm trước, trong đó có những tên này, anh ngày nào cũng luyện rèn thân thể đến không biết mệt, giờ phút này buộc phải dùng đến thân thủ chân chính, thật sự không uổng công luyện tập.
Bốn tên tù vượt ngục cùng Tôn Kỳ kia thật sự không phải dạng xoàng như năm đó anh đụng phải, hiện tại ra trận, tên nào cũng hung hãn, bọn chúng lúc này chính là bất chấp, kiểu như là nếu mày không chết thì bọn tao cũng chết, vậy nên tên nào xông về phía Hoắc Hạo Nhiên cùng dùng chiêu chí mạng, một lần rồi lại một lần đều muốn giết chết anh tại chỗ.
Hoắc Hạo Nhiên tay không tấc sắt, lại thêm sự lo lắng trong lòng đối với Phương Vũ Yên, thân thủ tuy có giỏi đó nhưng cũng không tránh hết được những lần gậy phang tới, những lần bị dao bén nhọn quét qua da thịt.

Chỉ một đoạn thời gian cầm cự, anh bị thương trên người không ít, nhưng đổi lại bên kia đã có hai tên đàn em của Tôn Kỳ bị anh đánh gục.


Một tên bị gãy hai tay, một bên lại bị thương nặng ở bụng nằm có quắp rên lên đau đớn.
Hai tên đàn em còn lại lúc này thật sự kinh hồn táng đởm, chỉ nhìn dáng vẻ của Hoắc Hạo Nhiên thôi mà trong lòng run sợ đến 6,7 phần.

Hoắc Hạo Nhiên, tên đàn ông này hắn ta thật sự không phải là người, tay không mà vẫn có thể khiến đồng bọn của hắn đổ gục từng đứa một, hắn ta có sức mạnh như loài sư tử, lại dẻo dai chịu đựng như loài hổ báo vậy....
Cả hai tên này đều thủ thế lùi lại về phía Tôn Kỳ không dám tiến lên bừa nữa vì sợ ăn khổ như hai tên đang nằm giãy dụa trên đất kia.
Hoắc Hạo Nhiên một thân toàn là máu, chiếc áo sơ mi của anh lúc này đã không còn lành nguyên vẹn, thậm chí đổi sang màu đỏ thẫm vì máu chảy ngấm ra ngoài, máu trên trán nhỏ từng giọt lan theo hai bên thái dương, chảy theo cánh mũi thẳng tắp của anh rồi tràn dọc theo khóe miệng, nhưng anh vẫn hiên ngang trên mặt đất như hung thần...
Anh nhếch môi khẽ nở một nụ cười ma mị, tràn ngập u ám.

Sắc mặt tái nhợt nhưng lại mang theo đầy hung ác như qủy Tu la, "Thế nào? Còn muốn chơi tiếp sao? Hoắc Hạo Nhiên tao chơi đủ với bọn mày."

Khí tức hung ác của Hoắc Hạo Nhiên lúc này thật sự đàn áp được hai tên đàn em còn lại của Tôn Kỳ, bọn chúng thật sự không dám liều lĩnh như lúc nãy, từng bước bị Hoắc Hạo Nhiên ép lùi dần về phía góc tường.

Tôn Kỳ lúc này mới thật sự hoảng sợ, hắn biết Hoắc Hạo Nhiên tài giỏi, kiên cường nhưng không nghĩ đến anh lại có thể kinh khủng đến mức như thế này, bọn đàn em của hắn trong tay rõ ràng có vũ khí vậy mà lại thua Hoắc Hạo Nhiên trong khi hắn tay không có một tấc sắt.
Lúc này, hắn ta thật sự không dám khinh suất, vội vàng lạnh giọng đe dọa, "Hoắc Hạo Nhiên nếu mày không dừng tay thì đừng trách tao không lưu tình với vợ mày." Sau đó hắn quay sang bóp mạnh cằm của Phương Vũ Yên, dùng giọng điệu đểu cáng nói: "Sao nào con ranh, có phải muốn đàn ông rồi hay không?"
Phương Vũ Yên lúc này thần trí gần như mơ hồ, cô lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng trước mắt mình rất quen thuộc...
Là ai sao?
Là ai đang ở trước mặt tôi?
Đôi môi tím tái của Phương Vũ Yên khẽ mấp máy, hai cánh tay bị trói chặt không ngừng muốn thoát ra, Tôn Kỳ đương nhiên nhận ra phản ứng của cô, hắn cười đểu cáng, "Ha, ngấm thuốc nhanh đến vậy sao? Rốt cuộc thì cũng chỉ là một con đàn bà mà thôi, cái gì mà công chức nhà nước? Cái gì mà ý chí kiên cường, mới một chút xuân dược phát tác đã không chịu nổi?"
Hắn ta dùng dao nhọn trong túi quần bên hông, cắt đứt dây trói trên tay Phương Vũ Yên, mục đích duy nhất mà hắn làm thế chính là muốn để  Hoắc Hạo Nhiên nhìn thấy người phụ nữ của anh thèm muốn đàn ông theo bản năng như thế  nào?
"Hahahha..." Tôn kỳ cười phá lên, "Hoắc Hạo Nhiên mày nhìn đi, nhìn đi, con đàn bà của mày đang muốn làm tình với tao đấy...nhìn đi...!ha ha ha.." Giọng cười của Tôn Kỳ ngày càng trở nên biến thái ma quỷ, hắn ta hiện tại chính là muốn được thì ăn cả ngả về không, cá chết thì lưới cũng phải rách, hắn ta dùng tay xé toạc chiếc áo của Phương Vũ Yên một cái, lập tức thân thể trắng nõn của Phương Vũ Yên bị lộ ra, cô bị gió lạnh làm cho run rẩy, hai cánh tay cô run rẩy theo bản năng che đi nơi da thịt bị lộ ra...
Hoắc Hạo Nhiên nhìn thấy cảnh tượng kia, lại nhìn thấy bàn tay dơ bẩn của Tôn Kỳ sắp sửa đụng chạm đến cô gái của anh, anh gầm lên: "Phương Vũ Yên, em tỉnh táo lại cho anh, không cho phép em làm chuyện có lỗi với anh, không cho phép em làm đau lòng đến Nhật Nhật của chúng ta, nếu em không chịu tỉnh táo lại, cha con anh sẽ hận em suốt đời, sẽ không bao giờ tha thứ cho em."

Đôi mắt anh đỏ ngầu quét qua Tôn Kỳ, giọng anh rét lạnh, "Tôn Kỳ, tao thề sẽ băm mày làm trăm mảnh nếu như mày dám đụng vào vợ tao." Anh vừa gằn lên vừa lao về phía Tôn Kỳ để giành lại vợ anh trong tay tên kia, nhưng lại bị hai tên đàn em của hắn ta liều chết cản lại, anh lại một bên đánh một bên không ngừng gọi tên cô...
Thanh âm của Hoắc Hạo Nhiên dường như lôi kéo Phương Vũ Yên từ trong mộng mị quay trở về.

Cả người cô toát mồ hôi lạnh, ảo giác vì xuân dược làm cô choáng váng đầu óc, cô cố mở hai mắt, dùng chính răng của mình cắn chặt môi dưới đến rỉ máu tươi, dùng sức lực trong lúc tỉnh táo còn lại lăn ra xa thoát khỏi tầm tay của Tôn kỳ, cố gắng ngồi dậy dựa vào tường, kéo những mảnh áo che đi da thịt bị lộ ra, lúc này máu trươi trong miệng cũng chảy ra, cô hai mắt đỏ ngàu hét lên vào mặt Tôn Kỳ, "Thằng khốn kia, đừng hòng được như ý, tao dù có chết cũng không bao giờ để mày toại nguyện."
Nói xong, cô lúc này mới nhìn đến Hoắc Hạo Nhiên, đau đớn nói: "Hoắc Hạo Nhiên, em xin lỗi, nhưng mà nếu như không là quá muộn, em thật sự rất muốn ở bên anh, em thật sự rất muốn về nhà với anh, rất muốn về nhà chúng ta, về nhà với Nhật Nhật, nhưng có lẽ là không còn cơ hội rồi..."
Hai mắt cô vừa đỏ ngầu, hai con ngươi nâu đen lúc này hoàn toàn ngấn nước, cô mỉm cười rồi nhìn anh, "Em sẽ không để bản thân mình biến thành gánh nặng hay áp lực cho bất kỳ ai...!kể cả anh."
Lời vừa dứt, chỉ nghe một tiếng "Bộp" vang lên trong một khắc, trên tường máu đỏ lập tức tóe ra chảy xuống chân tường...
Đám người chỉ kịp nhìn thấy Phương Vũ Yên dùng tất cả sức lực của cô đập đầu vào bức tường gạch...
Không một tiếng kêu, thân thể người con gái trượt dần xuống nền đất lạnh ngắt trước những cặp mắt đầy kinh hãi...
Phương Vũ Yên chính là như vậy, cố chấp, quật cường đến chết cũng không bao giờ khuất phục bất cứ ai....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận