Chương 168
Mà kỳ quái là Tạ Trì Thành cũng không có ý kiên.
Diệp Như Hề đành phải kéo theo hai cái đuôi một lớn một nhỏ cùng đi đến phòng bệnh của Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc đang vẽ tranh, vừa nhìn thây bóng dáng của mẹ, con bé lập tức đặt cọ vẽ xuông và trèo ra khỏi giường.
“Mamil”
Diệp Như Hề vươn tay ôm lấy con bé, hôn một cái.
“Nhạc Nhạc của mẹ có uống thuốc đúng giờ không?”
“Có ạ! Bác sĩ nói con rất ngoan, còn.
nói cơ thê của con sẽ từ từ có chuyên biên tôt hơn!”
Diệp Như Hề không lên tiếng, trong mặt cũng mang theo ý cười.
Nhạc Nhạc ngắng đầu nhìn về phía sau, nhìn thây anh Tiêu An, con bé trừng mắt rôi hét lên: “Anh trai nhỏ?”
Tạ An đột nhiên nhướn mày, cười hớn hở, quên mật bản thân còn đang giả bệnh, vội vã cuồng cuồng thốt ra một câu: “Nhạc Nhạc, xin chào.
”
Diệp Như Hề buông Nhạc Nhạc ra và nói: “Anh trai nhỏ của con đến thăm con một chút, còn có chú Tạ nữa.
”
Nhạc Nhạc vui đến phát điên, nhảy nhót tưng bừng, vừa chào hỏi Tạ Trì Thành, vừa đưa anh trai đi tham quan bộ sưu tập đồ chơi, còn có những bức tranh mà con bé đang vẽ.
Diệp Như Hễ nhìn hai đứa nhỏ như vậy, ý cười nơi khóe miệng không ngừng lại chút nào, nhưng, sau khi nhìn thêm một lúc, cô phát hiện có gì đó không đúng.
Hai đứa trẻ này trông quá giống nhau.
Trước đó bởi vì Nhạc Nhạc bị bệnh, trên mặt thường xuyên mang theo vẻ mệt mỏi yêu ớt của bệnh tình, cho nên nhìn không rõ ràng sắc mặt của con bé, nhưng hiện tại nhờ có loại thuôc mới mà tình trạng của con bé đã thuyên giảm đi rât nhiều, sắc mặt cũng hông hào hơn hẳn.
Nhìn thế này, hai đứa trẻ quả thực có hơi giông nhau, tuôi tác cũng không kém nhau bao nhiêu.
Chẳng lẽ là vì cô ấy và Diệp Như Mạn là chị em cùng cha khác mẹ, nên mới có ngoại hình tương tự nhau sao?
mình nghĩ câu chuyện còn ở phía sau, tạm thời cứ theo suy nghĩ lúc này là nữ chính và Diệp Như Mạn là chị em cùng cha khác mẹ nhé, có lẽ bản dịch trước có sai sót ở đâu rồi, xin lỗi mọi người T.
T Diệp Như Hệ miễn cưỡng lấy cớ này thuyết phục bản thân, nhưng không thê thuyệt phục được Dương San ở bên cạnh.
Kê từ khi họ đến, Dương San vẫn im lặng không nói lời nào, cô nhìn hai đứa trẻ một chút, sau đó nói với Tạ Trì Thành: “Tạ tiên sinh, tôi có thể nói chuyện với anh một chút được không?”
Tạ Trì Thành nhìn Dương Sạn, hơi chân chờ một chút, nhưng vẫn đồng ý, bước chân ra ngoài.
Dương San cũng nhanh chóng đi theo.
Diệp Như Hề nhìn hai đứa trẻ, trong lúc nhật thời không có tâm tư mà đề ý đên hai người kia.
Trên hành lang bên ngoài, Dương San nói thăng với Tạ Trì Thành: “Tạ tiên sinh, anh muốn làm gì?”
Tạ Trì Thành thản nhiên nói: “Tôi không muôn làm gì cả.
”
Thây anh vẫn giả ngu như không hiểu chuyện gì, Dương San trực tiếp hỏi: “Tiêu Hệ có trái tim nhân hậu, bề ngoài mạnh mẽ nhưng lòng dạ con bé mêm yêu.
Tạ tiên sinh nên dừng lại càng sớm càng tốt.
Cô ấy và anh không cùng một thê giới đâu.
“