Chương 220
Diệp Như Hề buông tay, lúc nói lời tin biệt với Lục Tư Viễn, cô vô thức nhìn vệ góc phó, nhưng không có gì ở đó cả.
Cô vừa mới có cảm giác có người đang chăm chú nhìn mình ở đó, chăng lễ là ảo giác chăng?
Có lẽ là vì cùng Lục Tư Viễn nói rõ mọi chuyện, sau khi trở lại biệt thự, tâm trạng của cô cũng không tệ lắm.
Chỉ là Diệp Như Hề không ngờ rằng vừa về đến nhà, cô đã nhìn thấy cái.
người không nên xuất hiện đang ngồi trên ghê sô pha trong phòng khách.
“Tạ Trì Thành?”
Tạ Trì Thành nhìn thây nụ cười trên gương mặt của cô trong nháy mắt lại cứng đò, lửa giận trong lòng của anh càng thêm mãnh liệt, nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh.
“Em đã đi đâu?”
Sắc mặt của Diệp Như Hề mắt tự nhiên nói: “Đi dạo bên ngoài một lát.
”
“Hả, đi với ai?”
Diệp Như Hề cảm thấy có điều gì đó là lạ, nhưng vân giâu nhẹm chuyện của Lục Tư Viễn, chỉ nói: “Không đi cùng ai cả, sao anh lại trở về?”
“Em không muốn tôi về sao?”
Sự bất an trong lòng của Diệp Như Hề càng lúc càng sâu, trực giác nói cho cô biết, tình trạng hiện tại của Tạ Trì Thành rất không ôn định, nhưng cô lại không biết tại sao anh như vậy.
“Tôi tưởng…hôm nay anh sẽ không về.
Tạ Trì Thành thờ ơ nói: “Đây là biệt thự của nhà họ Tạ.
”
Ý tứ rất rõ ràng, nơi này chính là địa bàn của anh, anh muôn trở về thì sẽ trở về, mà cô mới chính là người tạm thời ở lại.
Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.
Diệp Như Hề nén lại sự chua xót trong lòng xuống, thấp giọng nói: “Xin lôi.
”
Quả nhiên, anh yêu cầu cô đi đưa cơm cho anh, chẳng qua chỉ là đề làm bẽ mặt cô.
Tạ Trì Thành nhướng mày nhìn dáng vẻ cô nghe lời của cô, lại càng thêm tức giận, anh không hề bỏ qua, dáng vẻ Diệp Như Hề tươi cười với Lục Tư Viễn.
Loại nụ cười thoải mái và tươi sáng kia, nhưng ở trước mặt anh, cô lại trỏ: thành dáng vẻ như bây giờ.
Trong phòng khách, áp suất không khí xung quanh giảm xuống ngay lập tức.
Bác Chung thận trọng đứng ở bên cạnh, vẻ mặt lo lắng, không biết tại sao thiếu gia lại đột ngột trở về, tâm trạng còn đặc biệt không tốt.
Thân là quản gia của nhà họ Tạ mây chục năm nay, bác Chung vần có thê đoán ra được tâm trạng của thiếu gia.
Đáng tiếc là tiêu thiếu gia và tiểu tiểu thư còn đang lên lớp, tạm thời không thê đến chữa cháy ngay lúc này, chỉ có thể cầu nguyện cho Như Hề tiểu thư có thể dập được con nóng nảy của thiếu gia thôi.
Diệp Như Hề cũng không muôn tiệp tục giãng co nữa, cô chủ động nói: “Anh có đói bụng không? Muôn ăn chút gì đó không? Phòng bếp vẫn còn nguyên liệu.
”