Chương 340
Tổ trưởng Khương hồi hận, hận không thê đâm vào ngực r mình, cô quên nói cho Diệp Như Hà biết, Tổng giám đốc Tạ xưa nay chưa, bao giờ đụng vào đồ ăn và nước uống mà người khác đưa, làm vậy sẽ khiến người này không vui.
Thiên Tuệ cũng biết điều này, giờ đây, cô ta quan sát với vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, chỉ chờ xem nà Như Hệ làm trò cười cho thiên ạ Nhưng, không ngờ khoé môi của Tạ Trì Thành lại cong lên, cầm lấy ly nước, uông một ngụm.
Diệp Như Hề không phát ï hiện có điều gì bật thường, chỉ cảm thấy Tạ Trì Thành nhìn cô bằng ánh mắt trêu đùa, cả người ngôi trên ghế rất thư thái, giỗng như một con mèo vô hại.
Diệp Như Hề kiên trì, nói: “Vậy Tạ tiên sinh, chúng ta bắt đầu phỏng vấn được chưa?”
“Được.”
Diệp Như Hề bình tĩnh lại, giọng điệu nhẹ nhàng và hỏi rõ theo những gì bản thảo đã chuẩn bị sẵn, Tạ Trì Thành cũng không gây.
khó dễ, gần như trả lời tất cả các câu hỏi mà cô đưa ra, tính nhẫn nại của anh cũng rất tốt.
Toàn bộ quá trình phỏng vẫn đều diễn ra suôn sẻ.
Sau khi hỏi xong câu cuối cùng, Diệp Như Hề nhìn thầy Tổ trưởng Khương đang nháy mắt với mình, cô lại trở nên căng thẳng.
Đây là thỏa thuận của bọn họ trước khi phỏng vấn, nêu buổi phỏng vân diễn ra thuận lợi, thì có thê tạm thời, trò chuyện với Tạ tiên sinh về một số vấn đề cá nhân, dù sao phía sau Cuộc phỏng vân chuyên nghiệp, vẫn có rất nhiêu người vô cùng quan tâm đến đời tư của Tạ tiên sinh.
Đây cũng là một chiêu trò để thu hút sự chú ý của độc giả.
Đương nhiên, nếu cuộc phỏng vấn không diễn ra thuận lợi, Tổ trưởng Khương sẽ không đưa ra lời nhắc nhở này.
Diệp Như Hề cảm thấy da đầu tê dại, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Ngược lại, Tạ Trì Thành còn chủ động hỏi: “Còn muốn hỏi gì nữa không?”
Tổ trưởng Khương gần như chớp mi mắt đến mức mỏi nhừ, cuỗi cùng Diệp Như Hề cũng mở miệng lên tiêng.
“Mọi người đêu rât quan tâm đên câu chuyện phía sau thành công của Tạ tiên sinh.
Xin hỏi, có thê cho biết yêu câu của Tạ tiên sinh đối với nửa kịa của mình là gì có được không? Để cho mọi người hiểu rõ một chút.”
Nụ cười trên khóe môi của Tạ Trì Thành càng sâu hơn, năm tay đưa lên che môi, anh khế cười một tiếng và nói: “Đại khái là giông như một con mèo đi.”
“Mèo ư?”
“Ừm.
Trông có vẻ vô hại, nhưng lại có móng vuốt.
Nếu hơi không chú ý một chút, sẽ bị móng vuôt của nó cào xước.”
Mọi người đều không hiểu ra sao, đây là mô tả kiêu gì vậy?
Diệp Như Hề chỉ là hỏi thăm theo thường lệ, căn bản không đủ can đảm đề tiếp t tục lắng nghe, vì vậy cô lập tức chuyền sang chủ đề khác.
“Vậy Tạ tiên sinh đã thành công trong sự nghiệp rôi, anh có tính đến chuyện sẽ lập gia đình không?”
Tạ Trì Thành đứng lên nói: “Đã hết giờ rồi, nếu như cô muốn biết, lần sau hãy hồi lại.”
Sau đó, anh trực tiếp xoay người rời đi, bỏ lại đám người đang ngơ ngác.
Câu cuối cùng này có nghĩa là gì?