Chương 355
“Thôi đi, cô không nhìn thấy còn có vệ sĩ đi theo sao? Đoán chừng là Thiếu phu nhân của gia đình giàu có ra ngoài dạo phố đó, chậc…chậc…”
Diệp Như Hề có thể bình tĩnh bỏ qua những lời bình luận này, nhưng Nhạc Nhạc lại kéo tay cô.
“Làm sao vậy? Nhạc Nhạc.”
“Mami, con muốn đi vệ sinh.”
Diệp Như Hề nói với Tạ An: “Con ngoan ngoãn ở đây đợi mami nhé, đừng rời khỏi tầm mắt của vệ sĩ, mẹ đưa em gái vào nhà vệ sinh một chút, có được không?”
“Không sao đâu, mami, mẹ đi mau Giê Diệp Như Hề nhìn quanh một vòng và trông thấy.
có một quán cà.
phê, gọi một côc sữa nóng, bảo Tiểu An ngoan ngoãn ngôi đợi ở đây, có vệ sĩ trồng chừng nên cô cũng không quá lo lắng về vẫn đề an toàn của Tiểu An.
Thu xếp cho Tiểu An xong, Diệp Như Hề nhà chóng bề Nhạc Nhạc vào nhà vệ sinh.
Tạ An rất ngoan ngoãn ngồi ở đó, trên tay cầm cốc sữa nóng, đưa mắt nhìn xung quanh, chợt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, khuôn mặt trắng trẻo của cậu lập tức nhăn lại.
Đó chính là Diệp Như Mạn.
Rõ ràng, Diệp Như Mạn không biết nghe được tin tức từ đâu, biêt ba mẹ con Diệp Như Hề sẽ đến trung tâm mua săm, đợi sau khi Diệp Như Hà ôm Nhạc Nhạc vào nhà vệ sinh, Diệp Như Mạn rốt cuộc không đợi được nữa, lập tức vội vàng chạy đến.
“Tiểu An, Tiểu An, là mẹ!”
Diệp Như Mạn vừa hô hào, vừa có lao lên ôm lấy Tạ An, nhưng ngay lập tức bị vệ sĩ chặn lại.
“Các người buông tôi ra! Buông tôi ral Có nghe thấy tôi nói không? Tôi mới là mẹ của Tiêu An!”
Tạ An từ trên ghê nhảy xuông, vẻ mặt không còn vẻ ngây thơ đáng yêu mà Diệp Như Hề quen thuộc nữa, hiện tại Tạ An đã thu hồi cảm xúc, vẻ mặt trở nên u ám, nhìn kỹ mới thầy có vài phần thù địch giỗng như của Tạ Trì Thành.
“Cô muốn làm gì?”
Giọng nói rất lạnh lùng, nửa điểm đáng yêu cũng đêu không có.
Diệp Như Mạn bị doạ trước sự biến đôi này của Tạ An.
Trong lòng VÔ thức nảy sinh sự e ngại, lại bị cô ta gắt gao đ è xuống.
Tại sao cô ta lại phải sợ một đứa trẻ cơ chứ?
“Tiểu An, con mau bảo bọn họ thả mẹ ra, mẹ mới là mẹ của con, con đã bị Diệp Như Hề lừa gạt rồi!”
Tạ An ngắng đầu, ánh mắt mang theo vẻ khinh thường, nói: “Tôi không muôn nhìn thây cô nữa, nêu cô không muốn chết, thì tốt nhất hãy rời khỏi đây đi, đừng đề mẹ tôi nhìn thấy cô.”
Diệp Như Mạn nghiền răng nghiền lợi, nói: “Diệp Như Hềề chính là đứa con gái dơ bản! Cô ta đã lừa tất cả các người! Tiểu An, là mẹ đã nhìn con lớn lên, con còn không tin mẹ sao? Mẹ thất sự rất yêu con..
Trong câu cuối cùng, Diệp Như Mạn còn bày ra mấy phân hiện lành, Tà giọng nói còn mang theo vẻ uất ức giông như là lời lên án.
Tạ An không bị ảnh hưởng bởi những lời cô ta nói chút nào.
“Thật sao? Khi tôi hai tuổi, cô suýt chút nữa dùng kim đâm chết tôi.
Đây là cái mà cô gọi là yêu sao?”
Diệp Như Mạn hoàn toàn bị choáng váng.
Cô ta nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, thế mà Tạ An lại nhớ rõ chuyện này?